Có câu, "trong sách đều có người đẹp như ngọc".
Vì vậy, Miêu Tư Lý vì "người đẹp" của mình, dù biết nước đến chân mới nhảy, vẫn liều mạng thâu đêm học bài, hơn nữa còn cực kỳ nghiêm túc trong mỗi bài thi
(...).
Trước đây, vào mỗi kỳ thi, Miêu Tư Lý dùng phần lớn thời gian để ngủ, tới lúc gần hết giờ mới thức dậy làm bài. Có đôi khi trong đầu còn đột phá ra nhiều ý tưởng kỳ quặc khiến các thầy cô giáo chấm bài văng nước miếng đầy bàn, vừa ôm bụng cười vừa đập bàn hỏi,
Tại sao có người quái dị được như Miêu Tư Lý? Người ta nói cô ngốc đến bất trị, nhưng lại có thể viết ra được những vế đối đầy tinh tế cho bài ngữ văn, khiến không ai lại không vỗ tay tán thưởng. Đương nhiên nếu người chết có thể sống lại, khẳng định các bậc thầy văn học sẽ bò ra từ trong quan tài, sau đó bóp cổ Miêu Tư Lý mà hỏi,
Vì cái gì lại dám biến đổi hoàn toàn thơ ca của bọn tôi? Ở các môn khác cũng giống thế, cô có thể đáp sai một câu hỏi đơn giản đến mức nhắm mắt cũng làm được, nhưng đôi khi lại trả lời được những câu đặc biệt khó mà tất cả các học sinh khác đều bó tay đầu hàng, làm cho người ta có cảm giác như hồi quang phản chiếu*.
(*:
Hồi quang phản chiếu là tênthường gọi của hiện tượng người ốm nặng đột ngột hồi tỉnh, khỏe lại trướckhi qua đời.)
Cho nên có thể thấy, tất cả những chuyện này vốn chỉ là biểu hiện giả dối. Bằng không với một người thành tích kém đến mức môn nào cũng treo đèn lồng đỏ, làm sao chỉ với một năm cố gắng đã đậu vào đại học nổi tiếng của Cố Cách Cách, hơn nữa còn là ngành kiến trúc có tỉ lệ chọi cực cao, trừ phi thực sự cô có "vật đính kèm".
Đương nhiên những biểu hiện của một học sinh xấu như đánh nhau trốn học, cũng là do Miêu Tư Lý cố tình làm thế. Cô thích nhìn thấy bộ dạng bận rộn đến sứt đầu mẻ trán của mẹ cô, ít nhất điều đó còn chứng minh bà có quan tâm đến cô, chứ không phải đặt hết trái tim lên người đàn ông mà cô phải gọi là bố kia.
Tuy nhiên, nguyên nhân chân chính khiến Miêu Tư Lý sống buông thả đến vậy, thật ra là vì Cao Ngôn. Cuộc sống của Cao Ngôn vốn không có màu sắc, thực sự chẳng nhìn thấy chút tương lai, nếu có hy vọng thì cũng chỉ như vò sứt miệng. Nói là nghĩa khí cũng được, là áy này cũng tốt, về tình về lý cô cảm thấy mình không nên vượt quá Cao Ngôn. Chính vì thế, Miêu Tư Lý mới tỏ ra yếu kém để không cảm thấy có lỗi với lương tâm, cũng như với tình bạn nhiều năm giữa hai người. Nếu không phải do Cố Cách Cách xuất hiện, nói không chừng Miêu Tư Lý thực sự sẽ cứ thất bại thảm hại như thế mãi mãi.
Có điều dù có thông minh đến mấy, khi đã bỏ phí quá nhiều thời gian không học hành đàng hoàng thì người đó vẫn bị tụt lại đằng sau khá xa; vì vậy, lúc Miêu Tư Lý muốn hồi tâm chuyển ý nghiêm túc học hành, đương nhiên vẫn có chút quá sức. Cô đánh cuộc với Cố Cách Cách nhưng cũng không phải nắm chắc phần thắng trong tay.
Từ kỳ thi cho đến khi có kết quả, Miêu Tư Lý nhẫn nhịn tròn một tuần không gọi điện cho Cố Cách Cách. Cô kéo bạn cùng bàn ra chỗ dán điểm, rồi lại thẹn thùng che mắt không dám nhìn lên
(...), đến khi người bạn ấy dùng giọng như muốn đâm thủng màng nhĩ hét: "Miêu Tư Lý, đây không phải cậu sao?" Thì cô mới thấp thỏm bỏ tay ra, cám ơn trời đất, cô thi đạt... hạng mười chín
(...). Đương nhiên đây còn là bởi Cao Ngôn không thi, nếu không đã là hạng thứ hai mươi.
Phần thưởng đã vuột mất.
Bạn cùng bàn dùng giọng điệu vừa hoài nghi vừa kinh ngạc hỏi cô: "Có phải cậu gian lận không?" Miêu Tư Lý không buồn giải thích, vô cùng ảm đạm rời khỏi trường, muốn tìm Cố Cách Cách xem còn có thể vãn hồi chút gì hay không. Dù sao đây cũng coi như tiến bộ, bởi lần thi trước cô còn đứng hạng một trăm mười chín
(...).
* * *
Trên đường đến trường tìm Cố Cách Cách, Miêu Tư Lý gọi điện cho cô. Cố Cách Cách nói mình đang ở quán bar, nên Miêu Tư Lý đành phải về nhà đổi đồng phục.
Trong một quán bar ở gần quảng trường, Miêu Tư Lý tìm thấy Cố Cách Cách. Khi bước vào, cô không nhìn thấy cảnh tượng nhảy múa thác loạn, mà chỉ thấy vài đôi nam nữ đang nhảy trên sàn, cùng một ca sĩ khoảng chừng hai mươi tuổi đang yên lặng hát khúc tình ca, còn Cố Cách Cách thì cùng năm sáu sinh viên ngồi trong một góc.
Cố Cách Cách một cước đá văng nam sinh viên đang ngồi bên cạnh, dọn một chỗ cho Miêu Tư Lý. Chờ cô ngồi xuống, mới trách móc: "Không phải bảo em đừng tới sao? Cẩn thận bị xem là trẻ vị thành niên, bị đuổi cổ ra ngoài."
Miêu Tư Lý vỗ túi xách mang bên mình: "Yên tâm đi, em có mang giấy căn cước."
Một nữ sinh viên ngồi kế bên Cố Cách Cách nghe thấy vậy, lập tức nở nụ cười: "Bạn nhỏ này thật đáng yêu. Cách Cách, em ấy là gì của cậu vậy?"
Hai nam sinh viên ngồi chung cũng nhận ra Miêu Tư Lý chính là em gái xinh đẹp lần trước đến trường tìm, lập tức đến xum xoe, một người thì đưa dĩa hoa quả, một người lại mở chai bia mời cô.
Tay Miêu Tư Lý vừa định vươn ra đã bị Cố Cách Cách chặn lại, ngoắc gọi bồi bàn tới: "Mang thêm một ly chanh đá." sau đó mới trả lời nữ sinh viên kia, "Em ấy là học trò của mình, còn học cấp ba."
Miêu Tư Lý bất mãn nói: "Vì sao không cho em uống bia?"
Cố Cách Cách nghiêng mặt liếc cô một cái: "Lần trước còn chưa đủ xấu mặt sao?" Ý Cố Cách Cách là chỉ chuyện Miêu Tư Lý uống say rồi bất chấp hôn cô. Còn Miêu Tư Lý ngửa đầu, suy nghĩ nửa ngày cũng chưa rõ bản thân đã làm gì xấu mặt.
"Tìm tôi có việc gì?" Cố Cách Cách hỏi.
Không ngờ Cố Cách Cách đã quên hẳn việc mà cô coi như trời long đất lở. Miêu Tư Lý không nói gì chỉ liếc mắt nhìn, dùng giọng hờ hững nói: "Em thi xong rồi."
Cố Cách Cách uống một ngụm bia, thuận miệng đáp một tiếng: "À." sau đó như nhớ ra gì đó, cất cao giọng, "Em thi xong rồi sao?"
Mấy sinh viên đều bị giọng điệu của Cố Cách Cách làm cho hoảng sợ, vội vàng nhìn về phía cô.
Miêu Tư Lý gật gù trong lòng.
Thái độ thế này mới được chứ! sau đó, đáp: "Phải."
"Được hạng thứ mấy?" Vẻ mặt Cố Cách Cách đầy cảnh giác nhìn cô, biết rõ là không có khả năng nhưng trong lòng vẫn dựng lên phòng tuyến. Ánh mắt còn lóe lên tia độc ác, chỉ cần phát sinh điều ngoài ý muốn thì lập tức dùng ánh mắt bắn chết cô.
Miêu Tư Lý thả tiếng gió: "Chị hy vọng em đứng hạng mấy?"
Một sinh viên lập tức nổi lên tinh thần nhiều chuyện: "Sao thế, hai người có đánh cuộc à?"
"Đúng ạ." Miêu Tư Lý cười híp cả mắt, "Bọn em..."
Lời còn chưa nói đến nửa câu đã bị Cố Cách Cách che miệng lại, dùng giọng hung tợn uy hiếp cô, "Miêu Tư Lý, em mà dám nói hươu nói vượn, tôi sẽ cắt đầu lưỡi của em đấy."
Bộ dạng giấu đầu lòi đuôi của Cố Cách Cách làm mấy sinh viên khác càng thêm hiếu kỳ. Nữ sinh vừa khen Miêu Tư Lý đáng yêu vừa nãy cũng là bạn rất thân của Cố Cách Cách, kéo cánh tay đang che trên miệng Miêu Tư Lý ra, chen vào giữa hai cô, nhìn Miêu Tư Lý, cười thân thiện, nói: "Bạn nhỏ đừng sợ, có chị đây. Cách Cách chẳng dám làm gãy nửa cây lông tơ của em đâu, mau nói cho chị biết hai người đánh cuộc cái gì vậy?"
Miêu Tư Lý cũng nở một nụ cười "vô cùng khờ dại", ngọt ngào nói: "Chị thật tốt, nếu cô giáo Cố có một nửa dịu dàng của chị thì tốt quá rồi."
Cố Cách Cách hừ một tiếng dè bỉu, có điều đã biết Miêu Tư Lý không dám tiếp tục nói bừa, không chắn miệng cô nữa, châm chọc nói: "Miêu Tư Lý, sao em không tiếp tục giả bộ đáng yêu hơn chút nữa đi."
Quả nhiên Miêu Tư Lý không dám mạo hiểm tánh mạng khiêu chiến với một Cố Cách Cách "lạm dụng uy quyền", chỉ cười không nói gì, bộ dạng đặc biệt vô tội.
Nữ sinh kia giận dữ nhìn thoáng qua Cố Cách Cách: "Đối với trẻ con còn hung dữ như vậy, chẳng thể trách sao Hứa Minh Huy muốn chia tay cậu."
Vừa dứt lời, một nam sinh viên liền cướp lời: "Ngô Mẫn Yến, cậu thật là! Dù cậu ở chung một phòng ký túc xá với Cách Cách, mà ngay cả chuyện cậu ấy cùng Hứa Minh Huy đã hoà thuận lại cũng không biết nữa sao?"
"Cái gì?" Có hai người trăm miệng một lời hét lên kinh ngạc.
Một người chính là nữ sinh viên tên Ngô Mẫn Yến, người còn lại là Miêu Tư Lý.
Nam sinh viên nói tiếp: "Mình nói nha, cái tên Hứa Minh Huy kia mắt cũng đâu có mù! Làm sao có thể không cần đại mỹ nữ như Cách Cách của chúng ta, để chỉ thay bằng cô gái chanh chua lại nhan sắc bình thường ấy chứ?"
Cố Cách Cách ở trường vốn là nhân vật nổi bật, huống chi còn xảy ra một chuyện lớn như bị bạn gái cũ của bạn trai cho một cái tát, sớm đã trở thành chuyện huyên náo khắp trường. Nếu mọi người không phải đều có lòng yêu cái đẹp, sợ rằng Cố Cách Cách đã bị chìm trong biển nước miếng.
"Cách Cách, có thật là cậu cùng tên cặn bã kia đã hòa thuận rồi không?" Lời này là Ngô Mẫn Yến hỏi.
Miêu Tư Lý lập tức xem Ngô Mẫn Yến như tri kỷ, nhanh chóng đứng trên một chiến tuyến với cô, hơn nữa còn kích động nói: "Cố Cách Cách, làm sao chị có thể bụng đói vơ quàng như vậy? Bộ chị thiếu đàn ông à?!"
Cố Cách Cách bày ra bộ dáng "người gấp nhưng cô không vội", chậm rãi nói: "Hai người kích động cái gì! Đây là tôi cùng bạn trai cũ của tôi quay lại, người không biết còn tưởng tôi cướp đoạt bạn trai của hai người đấy nha."
Ngô Mẫn Yến vung tay lên, tỏ vẻ không hiểu nổi, rồi chẳng nói thêm gì, dù sao dưới con mắt của cô, Cố Cách Cách luôn có những hành động khác với lẽ thường. Nhớ lại hồi khai giảng năm nhất, người theo đuổi cô xếp thành hàng dài từ cổng Đông cho đến cổng Tây, vậy mà chẳng biết có phải do cô chọn nhiều quá nên chọn đến hoa mắt chóng mặt mới sai lầm chọn phải Hứa Minh Huy — kẻ mà chỉ có thể xếp ở lớp giữa trong những người theo đuổi
(...). Vậy nên, dù Cố Cách Cách và Hứa Minh Huy quay lại với nhau, tuy đó là chuyện không tưởng nổi, nhưng cũng chưa đến nỗi là không thể nào. Có lẽ trên người Hứa Minh Huy thực sự có điểm gì đó đặc biệt hấp dẫn Cố Cách Cách.
Còn Miêu Tư Lý thì lại giống như mèo bị giẫm đuôi, lông toàn thân đều dựng thẳng đứng, dùng giọng điệu dị thường bén nhọn hỏi lại một lần: "Hai người thực sự hoà thuận trở lại rồi sao?"
Cố Cách Cách vốn định giải thích, kết quả trước mặt mọi người, Miêu Tư Lý không hề nhìn trước ngó sau lớn tiếng chất vấn, khiến cô có chút không vui. Miêu Tư Lý cũng chẳng phải là gì của cô, dựa vào cái gì lại đi quản nhiều chuyện của cô, nên thản nhiên nói: "Đúng vậy."
"Chị!" Miêu Tư Lý ngay lập tức bật dậy, vẻ mặt tím tái, chen qua chỗ Ngô Mẫn Yến, bắt lấy cổ tay Cố Cách Cách kéo ra ngoài.
Miêu Tư Lý từng học Taekwondo, lực trên tay vốn luôn rất khỏe, dù có là đàn ông cũng khó thoát được, nói chi đến phụ nữ tay trói gà không chặt như Cố Cách Cách.
"Miêu Tư Lý, buông ra." Cố Cách Cách không giãy thoát được, chỉ có thể dùng miệng ra oai.
Giọng hét của Cố Cách Cách có chút lớn, khiến người phục vụ tới gần, đứng chắn phía trước hai cô, hỏi: "Thưa cô, cô có điều gì cần giúp đỡ không?"
Vẻ mặt Miêu Tư Lý đầy bực bội, rống với người phục vụ: "Liên quan gì tới anh?"
Quả thật Cố Cách Cách cũng muốn gọi người tới ném Miêu Tư Lý đi, nhưng cuối cùng vẫn có chút lương tâm, đỡ trán vô lực nói: "Không có việc gì, chúng tôi là bạn."
Lúc này người phục vụ mới nửa tin nửa ngờ nhìn hai cô rời đi.
"Miêu Tư Lý, em có biết cái gì gọi là lễ phép không? Có đi thì ít nhất cũng phải nói với bạn bè tôi một tiếng."
Miêu Tư Lý không đáp, kéo tay cô ra khỏi quán bar, cắm đầu đi về phía trước dọc theo đường cái.
Cố Cách Cách nổi giận nói: "Tôi thật không hiểu tôi và Hứa Minh Huy có hòa thuận với nhau hay không thì liên quan gì tới em?"
Quả nhiên Miêu Tư Lý thả chậm cước bộ, nhưng vẫn chẳng nói một lời.
Cố Cách Cách tiếp tục tức giận nói: "Em biết không? Bộ dạng lúc này của em giống như đang ghen vậy đó."
Miêu Tư Lý dừng lại, vẻ mặt biến hóa khôn lường nhìn Cố Cách Cách.
Cố Cách Cách bị cô nhìn đến lông tóc dựng đứng, có chút lo sợ nhưng vẫn cứng rắn hỏi: "Em muốn làm gì?" Ánh mắt Cố Cách Cách nhìn Miêu Tư Lý như đang đánh giá một con chồn chuột.
Vì trên đường có người đi kẻ lại, nên "con chồn chuột" kéo Cố Cách Cách tới một rừng cây
(...) —— chính là công viên nhỏ bên cạnh quảng trường.
"Em rốt cuộc muốn... Ưm." Cố Cách Cách còn chưa nói hết lời đã bị miệng Miêu Tư Lý nuốt hết vào trong.