"Cho nên đây? Hai người chuẩn bị ở chung?"
Miêu Nhã nhìn con gái không tiền đồ mà có chút tiếc khi rèn sắt không thành thép. Cố Cách Cách chỉ mới nói một câu, có cần khóc đến nỗi sướt mướt thế không?
Cố Cách Cách dễ dàng nghe ra vị khinh miệt trong lời Miêu Nhã. Cảm giác đó giống như cô và Miêu Tư Lý đang vui vẻ chơi đồ hàng thì Miêu Nhã đại nhân đến và nhẹ nhàng nói "đã hết giờ chơi rồi".
"Không phải ở chung, mà là bên nhau." Cố Cách Cách sửa lại lời của Miêu Nhã, đồng thời rút ra một chiếc khăn tay từ túi xách lau nước mắt cho Miêu Tư Lý.
Con nhóc này thật yếu đuối, chỉ mới nói một chữ thương thôi mà đã cảm động thành như vậy. Chẳng lẽ không nói ra miệng thì không phải yêu sao? Như vậy chẳng lẽ mấy ngày qua mình đã uổng phí biết bao công sức vận động à? (...) Lau hết nước mắt trên mặt Miêu Tư Lý, ngồi thẳng người, nhìn Miêu Nhã rất nghiêm túc nói: "Nếu không thể chứng minh, vậy bây giờ chúng tôi đi chụp ảnh khiêu khích cho mọi người xem."
"Ý của cô là muốn nói cho mọi người biết? Công khai sao?" Miêu Nhã nhíu mày.
Đôi mày của Miêu Nhã rất tinh xảo, thực giống kiểu mày cong lá liễu thường được miêu tả trong sách, vừa dịu dàng uyển chuyển vừa đẹp sắc bén như dao. Cố Cách Cách có thể cảm thấy rất rõ những lưỡi dao vô hình đó đang sượt ngang qua mặt mình, nhưng cũng không chút sợ hãi đáp lại ánh mắt ấy, thậm chí còn trộm bỏ thêm ngân châm vào trong.
Miêu Nhã cùng Cố Cách Cách — hai yêu tinh một lớn một nhỏ, giống như hai cao thủ võ lâm đang quyết đấu với nhau, tỉnh bơ giao thủ hơn trăm chiêu thức.
Miêu Tư Lý vẫn còn chìm ngập trong vui sướng do Cố Cách Cách mang lại, nên không phát hiện khói thuốc súng đang cuồn cuộn giữa người yêu và mẹ cô.
Còn Cao Ngôn lại không thể nhúng tay, bởi vì thân phận của cô ta có chút không quá quang minh. Và cũng bởi vì cô ta chưa bao giờ dám biểu hiện rõ ý đồ của mình trước mặt Miêu Nhã. Đối với Miêu Nhã, cô ta là an toàn, không cần phòng bị, khi cần thiết còn có thể trở thành trợ thủ hoặc dao găm của bà.
Vẻ mặt Cố Cách Cách nở nụ cười thân mật, cố ý xuyên tạc ý tứ của Miêu Nhã: "Tôi không để ý đến việc sẽ trở thành một thành viên của gia đình ngài."
Miêu Nhã cũng ung dung cười nói: "Vậy ta có nên treo băng vải đỏ, viết trên đó chữ
nhiệt liệt hoan nghênh không?"
"Nếu ngài không chê phiền thì cứ làm. Quả thật tôi được sủng ái mà lo sợ đấy!" Nụ cười của Cố Cách Cách không hề giảm, dáng vẻ như vô cùng hòa hợp với bà.
Còn Miêu Nhã vẫn như cũ cười thật đoan trang: "Vậy ta sẽ trở về quét dọn giường chiếu đón chào."
Nếu giờ này có một người lạ đi ngang qua, thấy bộ dạng tươi cười rạng rỡ này của hai người, nhất định sẽ cảm thấy đây quả là một gia đình hòa thuận. Đương nhiên nếu họ có thể đọc được suy nghĩ, chắc chắn sẽ chẳng thể có ý nghĩ ấy, bởi vì sẽ nghe thấy một màn nói chuyện khiến người ta lông tóc dựng đứng.
Miêu Nhã (nghiến răng nghiến lợi) nói: "Cô biết không, nếu không phải con gái ta thích khuôn mặt xinh đẹp của cô, ta đã đổi ly rượu đỏ này thành a-xít, không chút lưu tình hất hết lên mặt cô." Cố Cách Cách (trợn trừng mắt) nói: "Nếu bà không phải là mẹ của Miêu Tư Lý, bà mà dám hất a-xít vào mặt tôi thì tôi cũng không ngại quyết sống chết cùng bà." (...) Hai yêu tinh cùng có phong cách Mona Lisa ngồi chung một chỗ, khói thuốc súng ngập tràn khắp nơi.
Đây là lần đầu tiên Cố Cách Cách dám chính diện giao đấu cùng Miêu Nhã, đáy lòng cũng có chút sợ hãi phập phồng vì dù sao Miêu Nhã cũng là bậc bề trên. Nhìn Miêu Nhã rồi lại nhìn Miêu Tư Lý, bỗng nhiên dâng trào một cảm xúc yêu trẻ kính già
(...). Nhưng vì Miêu Tư Lý cũng vì chính mình, bất cứ giá nào cô cũng không thể để vận mệnh trở về khởi điểm, nếu bỏ qua lần này có lẽ thực sự điều gì cũng sẽ đánh mất.
Mà trong đáy mắt Miêu Nhã đã chợt lóe lên tia sáng, thầm nghĩ.
Như vậy thì mới xem được chút chứ. Trừ bỏ Miêu Nhã cùng Cố Cách Cách lòng dạ giả dối khách sáo vài câu, bốn người lại rơi vào trầm mặc. Vẫn là Miêu Tư Lý đã thức dậy từ trong vui mừng, mặc kệ còn Miêu Nhã và Cao Ngôn ngồi đối diện, ôm chầm Cố Cách Cách, hôn lên khóe miệng cô, cười nói: "Cố Cách Cách, em cũng yêu chị." sau đó vỗ tay, lên tiếng đứng ra nói lời kết thúc, "Được rồi, việc con muốn nói đã xong. Nếu hai người không còn việc gì nữa thì chúng con đi trước."
Miêu Nhã lập tức trừng mắt nhìn cô: "Con đúng là đồ bất hiếu. Nuôi lớn như vậy mà chẳng có ích lợi gì, vội vã thế định đi đầu thai ư?"
Kỳ thật, Miêu Tư Lý sợ Miêu Nhã phản đối quyết liệt, tuy trước đó đã nói rất rõ cô chỉ thông báo, nhưng dù sao đây cũng là mẹ cô, không có sự đồng ý của bà thì cô và Cố Cách Cách cũng cảm thấy thương tâm.
"Ấy, mẹ yêu quý, xem mẹ nói gì kìa? Nếu mẹ nguyện ý trở thành sản phụ, con cũng không ngại tiếp tục trở về trong bụng để mẹ sinh ra lại lần nữa." Miêu Tư Lý một bên nũng nịu với Miêu Nhã, một bên căng chặt dây thần kinh. Mỗi lần mẹ cô nói chuyện như vậy tất là muốn ra ý chỉ, rất có thể câu tiếp theo chính là:
Mẹ không cho phép hai đứa bên nhau! Nếu vậy cô cũng đành liều mạng kháng chỉ tới cùng. Cô chỉ quan tâm trong lòng Cố Cách Cách có mình hay không, còn tất cả những yếu tố khác chỉ là mây gió, dù có là mẫu thân đại nhân của cô phản đối, cô cũng kiên quyết không nhường. Cô không tin mẹ mình có thể lấy cái chết ra bức bách cô.
Quả nhiên là mẹ con thấu hiểu lẫn nhau, Miêu Nhã chẳng những không phản đối, mà còn cười nói: "Hai đứa đã có ý với nhau như vậy, thì quyết định thế đi."
Cằm của Miêu Tư Lý và Cố Cách Cách đồng thời rớt xuống, cả kinh đến nỗi quên luôn việc lấy tay nhặt lại, còn trên mặt Cao Ngôn là không thể tin nổi.
"Mẹ, hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư, lời của mẹ nghe có chút lạnh người." Vẻ mặt Miêu Tư Lý đề phòng nhìn Miêu Nhã. Trực giác nói cho cô biết, mẹ cô không thể tốt bụng đến vậy, ắt hẳn đang bố trí sẵn bẫy chờ hai cô nhảy vào, không thì cũng là tiền lễ hậu binh.
Miêu Nhã giống như cực kỳ hạnh phúc, cười vô cùng sung sướng, tay còn vung lên không trung, động tác đó thật giống như tú bà đang vẫy khăn trên tay
(...): "Con đúng là đồ không lương tâm. Nếu không đồng ý cho cả hai ở bên nhau thì con trở mặt, còn đồng ý thì lại hoài nghi. Rốt cuộc con muốn mẹ đồng ý hay là không?"
Vẻ mặt Miêu Tư Lý vẫn căng thẳng, còn theo bản năng nắm lấy tay Cố Cách Cách, không đáp, hỏi lại: "Mẹ có điều kiện gì? Trước khai ra đi."
Cố Cách Cách cũng muốn biết rốt cuộc Miêu Nhã bán thuốc gì trong hồ lô. Mấy ngày trước còn đề nghị dùng kết hôn để chấm dứt quan hệ giữa cô và Miêu Tư Lý, không có khả năng chỉ qua mấy ngày liền thay đổi thái độ hoàn toàn thế này.
Miêu Nhã mắng Miêu Tư Lý: "Hổ dữ không ăn thịt con. Mẹ là mẹ con, chẳng lẽ muốn hại con sao? Nhưng đúng là mẹ có một yêu cầu nhỏ, đó là muốn tận mắt nhìn thấy con sống thật tốt thì mới yên tâm được."
Ý nghĩ trong đầu Miêu Tư Lý bay lượn, sau đó lập tức hiểu rõ ý tứ của bà: "Ý mẹ là muốn chúng con cùng mẹ về sống trong căn nhà kia?" Sắc mặt trầm xuống, như đinh đóng cột, cự tuyệt: "Không thể! Mẹ từ bỏ suy nghĩ đó đi!"
Miêu Nhã tưởng rằng Miêu Tư Lý đã chịu làm ở MUMU, không chừng lấy việc đồng ý để cô và Cố Cách Cách yêu đương sẽ dụ cô về sống ở Lục gia, ai dè cô cự tuyệt dữ dội thế này, trong lòng thở dài.
Con bé hận bố mình đến tận xương tủy, không biết rốt cuộc là lỗi của ai đây? Miêu Tư Lý thấy thần sắc Miêu Nhã ảm đạm, nghĩ rằng đã làm bà tổn thương, trong lòng cũng không chịu nổi. Dù sao người cô giận là bố cô, chứ không phải người mẹ đã sinh ra và nuôi nấng cô, không khỏi mềm giọng lại, lấy lòng: "Mẹ có thể chuyển đến ở cùng với bọn con mà."
Miêu Nhã không cần nghĩ ngợi, lập tức gật đầu: "Cũng được."
Cằm Miêu Tư Lý và Cố Cách Cách lại lần nữa rớt xuống, liếc mắt nhìn nhau.
Trong mắt Cố Cách Cách kinh sợ viết:
Ở cùng mẹ em dưới một mái nhà? Xin hãy cho tôi một cây đao, tự mình kết liễu vẫn là cách nhanh nhất. Còn trong mắt Miêu Tư Lý chỉ toàn sự bất đắc dĩ:
Em chỉ khách sáo với mẹ em thôi. Em cũng không muốn mẹ quấy rầy thế giới hai người chúng ta mà. Cố Cách Cách hắng giọng: "Chỗ tôi ở chỉ có một phòng..."
Không đợi Cố Cách Cách nói xong, Miêu Tư Lý cũng cướp lời: "Nhà của con cũng không lớn, tuy có hai phòng nhưng một phòng đã dùng làm chỗ vẽ tranh, không thể để người khác vào đó ở được."
"Vậy chuyển sang ở nhà kia của mẹ đi." Mắt Miêu Nhã liếc thấy Miêu Tư Lý chuẩn bị há mồm cự tuyệt, nói tiếp, "Không phải nhà của bố con, mà là một căn biệt thự mấy năm trước mẹ mua, vốn định để cho con làm quà cưới, nhưng..." Nhìn hai người trước mặt, hừ nhẹ, "Sợ là chẳng cần, vẫn nên để lại cho mình dưỡng già thôi."
Cố Cách Cách xua tay một chút, tỏ vẻ không hề gì.
Miêu Tư Lý cười lấy lòng: "Mẹ, đừng nói trách móc vậy chứ? Tuy con không kết hôn, nhưng cũng chưa nói không nuôi mẹ mà. Khi nào tìm thời gian, chúng ta đi sang tên nhé."
(Miêu Nhã: "...") Một nhà ba người
(...) thảo luận sục sôi ngất trời, hoàn toàn xem nhẹ vẫn còn một người im lặng ngồi bên.
Cao Ngôn nhìn Miêu Tư Lý đang cười rất thoải mái, người mà từ mười mấy tuổi cô ta đã yêu, trong lòng không biết là vui hay buồn. Trong vòng mấy ngày, Miêu Tư Lý cứ như hai người khác hẳn nhau, chỉ bởi người phụ nữ tên Cố Cách Cách bên cạnh. Cả hai yêu nhau và giờ quyết định ở bên nhau, hơn nữa còn được sự chấp thuận của phụ huynh, thật giống như tu hành đã thành chính quả. Nếu như đây là tiểu thuyết hay một bộ phim truyền hình, có thể hai cô còn chào một tiếng cám ơn cuối phim, quả là một kết cục hoàn mỹ biết bao nhiêu.
Mà từ đầu đến cuối, cô ta đều chỉ là khán giả.
Có đôi khi nghĩ, qua nhiều năm như vậy, có phải cô ta thực sự thích Miêu Tư Lý không, hay chẳng qua vì không chiếm được nên luôn thấy Miêu Tư Lý là tốt nhất?
Trước đây thích Miêu Tư Lý, bởi vì Miêu Tư Lý luôn bảo vệ cô ta. Chỉ cần có người bắt nạt, Miêu Tư Lý sẽ báo thù giúp cô ta ngay. Mặc dù cuối cùng người bị đánh đến bầm dập mặt mũi vẫn luôn là Miêu Tư Lý, nhưng khi đó cô ta cảm thấy Miêu Tư Lý nho nhỏ ấy thực sự rất bảnh.
Sự ỷ lại đó kéo dài tới lên trung học, thời kỳ thiếu nữ bắt đầu biết yêu. Miêu Tư Lý vẫn như cũ đánh nhau vì cô ta, thế nhưng lúc này lại đa phần thắng, thậm chí ba nam sinh cộng lại cũng không phải đối thủ của cô
(Từ tám tuổi, Miêu Tư Lý bắt đầu được Miêu Nhã đưa đi học Taekwondo). Tình cảm của cô ta từ từ biến chất, lần đầu tiên tâm động chân chính thích một người, và cũng là lần đầu tiên nếm trải sự thống khổ. Dù sao Miêu Tư Lý cũng là nữ sinh, nhưng lại chân thành hơn bất cứ nam sinh nào từng theo đuổi cô ta, nên Cao Ngôn không có đường để rút lại, cứ thế sa vào.
Cao Ngôn tưởng rằng Miêu Tư Lý cũng giống như cô ta, vì thích nên mới giúp mọi việc. Vì vậy lấy hết can đảm để thổ lộ, sao biết được Miêu Tư Lý lại bị hù đến kinh ngạc tột độ, biểu tình đó quả thật đã tổn thương cô ta một thời gian dài. Sau đó, bởi vì Miêu Tư Lý luôn luôn một mình, nên cô ta mới dần dần khôi phục lại, còn tìm một lý do biện bạch giúp Miêu Tư Lý:
Miêu Tư Lý không phải không thích mình mà chỉ không thể chấp nhận việc hai người con gái ở bên nhau. Nhưng sự thật chứng minh cô ta đã sai lầm, không phải Miêu Tư Lý không thích con gái mà chỉ là không thích cô ta. Lúc người phụ nữ tên Cố Cách Cách kia xuất hiện, Miêu Tư Lý đã không chút do dự đâm đầu vào, đương nhiên cô ta cũng có một phần trách nhiệm, khi đã gián tiếp đem cơ hội nhường sang cho Cố Cách Cách.
Cao Ngôn từng vô số lần hỏi qua chính mình, nếu năm đó cô ta không đi một vài bước ấy, liệu cô ta và Miêu Tư Lý còn có khả năng? Qua nhiều năm như vậy, liệu cô ta có từng thấy hối hận?
Cao Ngôn nhìn mình một thân đẹp đẽ gọn gàng, trên đỉnh đầu cũng là vô số quầng sáng, nở ra một nụ cười nhạt.
Cứ để thời gian chứng minh tất cả đi.