Câu "cách biệt ba ngày, cũng đủ thay đổi cách nhìn triệt để" quả thật như để nói về Miêu Tư Lý, bởi vì giờ đây cô bỗng trở nên rất mê người.
Trong phòng họp, Cố Cách Cách ngồi ở đầu xa nhất của chiếc bàn dài hẹp, xoay xoay cây bút trên tay, nhìn không chớp mắt cô gái đang đứng cách mình hơn hai mét. Trong lòng cô không nén được cảm khái "quạt là khăn lụa thong dong, phá tan giặc mạnh dù khi nói cười"*. Chiếc váy trắng dài kiểu cổ điển trên người Miêu Tư Lý giờ đây hệt như đã biến thành quạt lông và khăn lụa của Chu Du. Cố Cách Cách không hề biết rằng khi suy nghĩ những điều đó, trên mặt cô như được dán một tờ giấy viết bốn chữ cực to,
thiếu nữ đang yêu.
(*: Đoạn thơ trong bài [Niệm nộ kiều – Xích Bích hoài cổ] của Tô Thức, nói về chiến thắng vang dội của Chu Du trước quân Tào Tháo.) Miêu Tư Lý không chỉ thu hút ánh mắt của Cố Cách Cách mà còn của sáu trưởng phòng các nhãn hàng khác ngồi cạnh. Có điều thứ bọn họ thấy là con yêu tinh bạch xà xinh đẹp đang thè lưỡi đỏ, tận tình phun độc dịch, trên mặt tất cả cũng viết bốn chữ nhưng là,
để tôi chết đi.
Loại cảm giác giống như trong luyện ngục này rất lâu rồi mới lại xuất hiện. Lần gần đây nhất là ở cuộc họp cấp cao vào cuối năm ngoái và người đứng trên bục là nhân vật mà ngày thường vẫn luôn ẩn thân, chỉ ngẫu nhiên mới xuất hiện trong tạp chí [Tài chính & Kinh tế] — chủ tịch Lục Liên Thủy của MUMU. Càng kỳ lạ hơn, vẻ ngoài của giám đốc Miêu và chủ tịch Lục lại có vài phần tương tự, nhất là cửa sổ tâm hồn —— đôi mắt, đều có hình dạng giống nhau, đồng thời cũng đều sâu khôn lường. Điểm khác biệt duy nhất, chủ tịch Lục dùng khí thế của mình làm cho người ta ngạt thở, còn giám đốc Miêu dùng ngôn ngữ của mình khiến người ta hít thở không thông.
Miêu Tư Lý dùng kiến thức chuyên ngành của mình là kiến trúc dân dụng và thiết kế quy hoạch
(...) để phân tích về thị trường nhóm hàng mỹ phẩm làm những tinh anh của ngành sản xuất kiêu ngạo ngẩng đầu. Nhưng lời lẽ cô dùng sắc bén như dao găm khiến các tinh anh đó dù đầu tràn đầy lời lẽ hoa mỹ cũng phải hoàn toàn câm lặng.
Các tinh anh liên tiếp lau mồ hôi lạnh, lục tục thu lại lòng khinh thường.
Chỉ mấy phút trước, khi bọn họ nhận được email của tổng giám đốc thông báo bổ nhiệm giám đốc mới, luận lý lịch, ai trong bọn họ cũng đều cao hơn Miêu Tư Lý. Như Trưởng phòng Trương bên bộ phận Make up, khi vào MUMU còn chưa kết hôn, mà giờ con gái đã lên lớp ba; hay trưởng phòng Mã bên bộ phận Da nam giới, là do công ty dùng tiền lương gấp đôi thông qua săn đầu người mới lấy được về, vừa bước chân tới đã dẫn theo gần hai mươi khách hàng cực kỳ chất lượng; hay trưởng phòng Tưởng bên
bộ phận Chăm sóc thân thể, thành tích từ trước đến giờ chưa bao giờ nằm dưới hạng ba; rồi các trưởng phòng khác cũng đều rất có ưu thế, vì thế chiếc ghế giám đốc trống mấy tháng qua vẫn luôn là mục tiêu để bọn họ tranh giành cấu xé lẫn nhau, tranh đến đầu rơi máu chảy, thành tích cũng theo đó gia tăng không ngừng, mắt thấy chỉ còn cách chức vị đáng mơ ước kia chỉ một bước chân, không ngờ lại bị trưởng phòng Miêu vừa vào công ty một tháng, thần không biết quỷ không hay ngồi lên, làm sao có thể cam tâm? Quan trọng nhất là trưởng phòng Miêu này lại chỉ là một cô nhóc mới vừa tốt nghiệp, như vậy càng khiến người ta sao có thể phục?
Có điều Miêu Tư Lý chỉ dùng hai tiếng đồng hồ để phá vỡ suy nghĩ "không đủ tư cách" của cô trong lòng các tinh anh. Đương nhiên, nếu nói lý lịch đích thực của Miêu Tư Lý cho nhóm trưởng phòng cao thâm biết, chắc chắn bọn họ sẽ không còn cảm giác nghiêng trời lệch đất này.
* * *
Thời đại học, Miêu Tư Lý từng tham gia một cuộc thi thiết kế quốc tế tên là [Đô thị và Carbon], hơn nữa còn đoạt được giải
(Sau khi đoạt giải, hiệu trưởng còn mở một bữa tiệc chúc mừng riêng cho cô, có sự tham gia của toàn bộ giảng viên và sinh viên, khen ngợi cô đã mang về vẻ vang cho trường, làm cô kiêu ngạo thật lâu. Sau này mới biết, có một đàn chị tên Cố Cách Cách cũng từng cầm được giải thưởng này, mà còn là giải nhất, mới xấu hổ thu lại lông đuôi khổng tước đủ màu). Sau khi bán tác phẩm đoạt giải ấy, thu về được một khoản tiền lớn đầu tiên, cô đã hợp tác cùng bạn mở một công ty thiết kế kiến trúc, hơn nữa còn giữ chức CEO kiêm nhiệm nhà thiết kế chính. Những năm qua, có rất nhiều hạng mục lớn nhỏ đều do chính tay cô đoạt về, như cao ốc Tây Giao của Bắc Kinh, cũng là một trong những tác phẩm của công ty cô. Chỉ là Miêu Tư Lý luôn dùng tên tiếng Anh là
Kira để làm bút danh
(thật ra đây là cách đọc khác của từ Killer), vì vậy rất ít người biết đến tên khai sinh của cô, thậm chí còn nghĩ Kira là một người đàn ông, vì phụ nữ ai lại đi dùng tên đó
(...). Mà quả thật, sự tồn tại của cô cũng hệt như
sát thủ, khiến những người trong ngành khi vừa nghe đến đã cảm thấy lạnh sống lưng, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bị cô ám sát.
Trong ngành còn có một sát thủ khác sánh ngang cùng Kira, thậm chí danh tiếng của người này còn xuất hiện sớm hơn cả Kira và cũng thần bí hơn rất nhiều. Ít nhất Kira còn có công ty thật sự hiện diện, còn người này chỉ thông qua người đồng hành tên Sam để trao đổi cùng người bên ngoài. Cô nàng này cũng có vẻ đáng yêu hơn Kira nhiều, ít nhất là cái tên không hề thấy máu, cô tên là Emily
(trong tiếng Đức, tên này chỉ một người phụ nữ yếu mềm thông minh). Mà thật ra bảo cô nàng tên Emily kia là sát thủ có vẻ không đúng, vì có rất nhiều lúc cô giống một vị công chúa đầy kiêu ngạo
(Emily: "Cô mới là công chúa, cả nhà cô đều là công chúa..."). Tác phẩm của cô có thể nói là không thể chê được chi tiết nào, thế nhưng muốn có được tác phẩm của cô còn khó hơn lên trời. Thiết kế của cô dường như không phải dùng để xây nhà cao ốc mà đúng hơn dùng để làm quốc họa triển lãm trong tủ kính. Bao nhiêu người cầm nhân dân tệ, đô la, hay thậm chí cả vàng thỏi đặt trước mặt nhưng cô vẫn chẳng hề để tâm. Bởi vậy cô nàng còn có một biệt danh tao nhã khác:
Nữ thần ——
kinh của giới kiến trúc (...). Emily cũng là một trong những đối thủ mà Kira rất muốn được làm quen và đồng thời có thể vượt trên cô. Đáng tiếc Emily luôn trốn trong sương mù vì vậy toàn vô duyên gặp gỡ.
Nhóm các trưởng phòng của MUMU bị Kira dùng thân phận khác chém giết không kịp trở tay. Sau khi thoát khỏi phòng họp, cởi áo ra vắt được cả thùng mồ hôi, lòng hô to "hậu sinh khả uý", đồng thời cũng lo lắng đến những ngày yên ổn trong tương lai chẳng còn nữa.
Bốp Bốp Bốp Cố Cách Cách nhẹ nhàng vỗ tay ba cái, cười nói: "Tuyệt vời, tuyệt vời! Giám đốc Miêu thật khiến cho người ta phải nhìn bằng con mắt khác."
Miêu Tư Lý tắt máy chiếu, thu dọn lại tài liệu trên bàn, sau đó mới nhìn Cố Cách Cách: "Yêu tôi à?" Không cần nhìn cũng biết đó là vẻ mặt rất đáng bị đánh, giống như đã hoàn toàn trở thành một người khác hẳn so với giám đốc Miêu sắc bén vừa nãy trên hội nghị, khóe miệng còn nở nụ cười châm chọc.
Cố Cách Cách nghiêng đầu, nghĩ một lát rồi nói: "Hâm mộ thì đúng hơn. Không ngờ tôi có một cấp trên tài giỏi, thông minh, lanh lợi như cô, sau này có lẽ muốn nhàn hạ lười biếng cũng khó."
"Đương nhiên!" Nói xong, Miêu Tư Lý như đột nhiên nhớ ra gì đó, buông những tài liệu vừa thu dọn ở trên bàn xuống, bày ra, rồi lùi lại ba mét, dùng ngón tay được sơn móng đỏ tươi, chỉ vào đống tài liệu vừa được làm lộn xộn, "Cố Cách Cách, việc của chị!"
Cố Cách Cách không nói gì, liếc mắt:
Thật trẻ con! Chẳng lẽ tất cả những gì vừa thấy chỉ là ảo giác? Hay Miêu Tư Lý giống như Thủy thủ Popeye, chỉ khi ăn rau chân vịt mới có thể trở nên cường đại, bây giờ rau chân vịt tiêu hóa hết rồi, nên lại trở về hình dạng xưa? Dù vậy vẫn đi qua, xếp gọn từng phần tài liệu, ôm vào ngực, chuẩn bị bước ra khỏi phòng.
Vốn định chọc giận Cố Cách Cách, kết quả người phụ nữ này lại như uống nhầm thuốc, rất dịu ngoan nghe lời. Miêu Tư Lý không vui, tóm lấy cánh tay của cô, giọng điệu bực bội hỏi: "Cố Cách Cách, sao chị không cáu?"
Vẻ mặt Cố Cách Cách nghi hoặc nhìn cô, hỏi lại: "Vì sao tôi phải cáu?"
"Trước đây nếu tôi muốn chị làm việc gì, nhất định chị sẽ ra sức chối từ, nhẹ thì dùng tài hùng biện, nặng thì động tay động chân. Vậy sao bây giờ thay đổi rồi?" Dáng vẻ của Miêu Tư Lý hoàn toàn chẳng giống như người đang chất vấn, mà như đang oán trách vì bị ruồng bỏ.
Cố Cách Cách nghẹn lời.
Con nhóc này bị mình ức hiếp nhiều quá tới nỗi đầu óc không còn bình thường rồi ư? Sao lại có sở thích muốn bị hành hạ vậy? Chẳng lẽ là lỗi của mình? Sau đó, cười giả lả nói: "Trước đây chúng ta yêu nhau, bắt nạt cô là chuyện đương nhiên, còn giờ cô là cấp trên, mà tôi chỉ là cấp dưới. Cô là dao thớt, tôi là thịt bò. Chuyện cô sai bảo đương nhiên tôi chỉ có thể tuân theo."
Miêu Tư Lý cười khổ: "Là chị không cần tôi."
Chúa sơn lâm cũng có lúc ngủ gật, huống chi kẻ chỉ giả tạo kiên cường. Miêu Tư Lý buông cánh tay Cố Cách Cách, cảm xúc rơi vào suy sụp.
Tim Cố Cách Cách cũng nhói đau theo, nhưng cũng chỉ có thể khẽ thở dài, không nói thêm gì, bỏ lại Miêu Tư Lý bước ra khỏi phòng.
Tống Tiền đi tới trước mặt, rồi theo Cố Cách Cách đến văn phòng: "Trưởng phòng Cố, tôi vừa gọi điện cho thư ký của tổng giám đốc Hồng. Thư ký Lý nói tối nay tổng giám đốc Hồng đã có hẹn, nhưng không nói là hẹn ai."
Cố Cách Cách vừa sắp xếp lại tư liệu, vừa nói: "Cô gọi điện sang bên công ty Huy Thái, hỏi giám đốc Hứa của bọn họ tối nay có hẹn không?"
Tống Tiền vội vàng bước đi, sau mấy phút lại quay trở về, đúng như Cố Cách Cách dự liệu, Hứa Minh Huy tối nay có hẹn.
"Chị có muốn tôi hẹn lại vào ngày mai không?" Tống Tiền hỏi.
"Ngày mai? Ngày mai đi chúc mừng người ta ký hợp đồng thành công à?" Cố Cách Cách lườm cô, sau đó buông tay, nói: "Chẳng còn cách nào, đành phải liều mạng cùng bọn họ trên bàn cơm thôi."
Tống Tiền yếu ớt hỏi: "Vậy cũng được ư?"
Cố Cách Cách hỏi lại: "Thế cô còn biện pháp khác à?"
Tống Tiền vội vàng xua tay: "Không có, tôi đi tra tối nay bọn họ ăn cơm ở đâu?" rồi nhanh chóng lủi mất.
"Nhớ rõ quy định AA đấy." Miêu Tư Lý mắt không hề chớp bước ngang qua Cố Cách Cách. Khi đến cửa phòng mới bồi tiếp một câu, "Buổi tối tôi với chị cùng đi."
Nhìn vào chiếc cửa đã đóng lại, Cố Cách Cách hỏi: "Tôi có quyền từ chối không?"
* * *
Cố Cách Cách ngồi bên ghế lái phụ, nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của người lái xe, thử một lần phản kháng sau cùng: "Kỳ thật một mình tôi đi cũng được mà."
Lái xe không đáp.
Cố Cách Cách lui thêm một bước: "Tôi cũng biết lái, hay cứ để tôi tự mình lái xe đi."
Lái xe vẫn không đáp.
Cố Cách Cách ra vẻ lo âu, nói: "Cô cứ thế này sẽ dọa khách hàng chạy mất đấy."
Lái xe quyết tâm im lặng đến cùng.
"Được rồi, thật ra cô sợ tôi và Hứa Minh Huy gặp mặt phải không?"
Trên mặt lái xe cuối cùng cũng có biểu cảm, cười lạnh nói: "Là tôi sợ chị chỉ lo ôn chuyện cùng người yêu cũ mà bỏ mặc khách hàng, như vậy công ty sẽ bị tổn thất lớn."
Cố Cách Cách đang định phản bác, đột nhiên chiếc xe thắng gấp khiến đầu cô đập thẳng lên kính trước xe, lập tức cả giận nói: "Miêu Tư Lý, cô làm cái quái gì thế?"
Miêu Tư Lý không để ý tới cô, lập tức xuống xe, chạy vào một cửa hàng tạp hóa ven đường.
Sau một lúc lâu mới cầm theo bọc đồ đi ra, nhét vào tay Cố Cách Cách rồi khởi động xe lái đi.
Cố Cách Cách mở túi giấy, bên trong là một chai sữa nóng, trong lòng ấm áp.
Người này! Đặt ống lên miệng hút một ngụm, sau đó đưa đến bên miệng Miêu Tư Lý: "Cô cũng uống một chút cho ấm dạ dày đi, để lát nữa tới đó còn uống rượu."
Miêu Tư Lý không nhìn, nhưng vẫn há miệng ngậm lấy ống hút. Dù chưa hút tới sữa nhưng lưu hương đã ngập tràn trong miệng, cứ như vậy ngọt đến tận đáy lòng.