New York, một khu phố tràn ngập sắc thái khác lạ, bên đường các cửa hàng phong cách khác nhau mọc lên như cỏ, trong không khí phiêu tán mùi bánh mì cùng món tráng miệng thơm lừng, trước một cửa hàng kiểu cũ mọc đầy dây thường xuân có đội ngũ xếp hàng thật dài, đều là khách nghe danh đến mua bánh.

Ju Jung Won mặc áo khoác lông màu xám, cổ quấn khăn quàng len thật lớn, đứng giữa đám người nước ngoài có vẻ đặc biệt khiến người ta chú ý.

Hắn thỉnh thoảng phà khí lên tay, không coi ai ra gì nói chuyện với không khí bên cạnh, “Mua cho em bánh ga tô đấy, không cho giận anh nữa.”

”Anh cũng không phải muốn dạy dỗ em, anh chỉ lo lắng tuổi em còn nhỏ, không biết lòng người hiểm ác, cái tên Tiểu Hắc kia vừa nhìn đã biết chẳng phải người tốt gì.”

”Lát nữa mua cho em tất cả các vị, chúng ta coi như hòa giải nhé.”

Ju Jung Won nói xong lời cuối cùng, sắc mặt có vẻ hối hận, Tiểu Bạch ôm cánh tay dương dương tự đắc phiêu bên cạnh hắn, nhìn khoát hoạt vô cùng.

Chỉ chớp mắt bảy năm trôi qua, Ju Jung Won cùng Tiểu Bạch ở thành đánh bạc Las Vegas ba năm, sau đó chuyển đến New York, năm nay đã là năm thứ bốn. Ju Jung Won từ thiếu niên ngây ngô mơn mởn chốc lát đã biến thành người đàn ông khí độ trầm ổn, có thể một mình chống đỡ một phương. Trong những năm này, hắn càng trở nên gặp biến không sợ hãi, yêu kiếm tiền, ánh mắt đầu tư cũng tốt đến kì lạ, duy nhất không thay đổi, chỉ sợ là tình cảm hắn đối với Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch nghĩ đến mấy ngày trước Ju Jung Won gặp cô cùng Tiểu Hắc gặp nhau, lúc đó vẻ mặt thật giống cô“hồng hạnh xuất tường” (ngoại tình), rất buồn cười. Cô căn bản cũng chẳng coi chuyện gì to tát, đùa giỡn cùng Ju Jung Won mấy câu, không nghĩ tới Ju Jung Won canh cánh trong lòng, rất nghiêm túc bảo Tiểu Bạch không được quá thân mật với Tiểu Hắc, thậm chí còn nói xấu Tiểu Hắc.

Tiểu Bạch mấy năm cũng không phải không cảm giác tình cảm Ju Jung Won đối mình biến hóa, ban đầu chỉ vì an toàn của cô, không cần sợ hãi thì sau đó là thương tiếc cô tuổi nhỏ đã chết, thương tiếc cô sau đó chiều chuộng cô như em gái, hiện tại tình cảm đã bất giác biến thành yêu không cách nào dứt bỏ.

Đương nhiên, nghĩ như vậy là Ju Jung Won.

”Không phải em muốn ăn vịt quay Bắc Kinh sao? Anh quyết định tuần sau đi Bắc Kinh một chuyến, honey.... Em đang ở đây nghe sao?” Tầm mắt Ju Jung Won tìm kiếm bên cạnh, giọng điệu lấy lòng.

Tiểu Bạch đang đứng bên trái Ju Jung Won, nháy mắt mấy cái nhìn Ju Jung Won hướng bên phải thao thao bất tuyệt. Ju Jung Won càng ngày càng thích nói chuyện cùng cô, người thân cận hắn đã thói quen hắn kì quái, người không quen, đều sẽ hiểu lầm hắn có bệnh thần kinh. Có điều, hắn rõ ràng không thể nhìn thấy quỷ, cũng quá nhiệt tình rồi.

”Có nên bắt đầu dùng thân phận nhân loại qua lại cùng hắn.” Tiểu Bạch vuốt chiếc nhẫn trên ngón tay, hãy còn nghĩ.

”Hắn quá ỷ lại cô cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.” Tiểu Hắc đột nhiên xuất hiện bên cạnh.

”Tôi biết.” Tiểu Bạch lười biếng nói, “Nhưng mà tốt xấu gì tôi cũng thu một phần thù lao lớn, chung quy phải làm cho chót.”

”Cô nói tận tâm, chính là ngày nào cũng tán gẫu với hắn hôm nay ăn gì?” Tiểu hắc có chút trào phúng.

Tiểu Bạch lúc này tức giận cho Tiểu Hắc một cước, “Cậu làm sao vậy, không nói câu nào cùng Ju Jung Won cũng có thể nháo mâu thuẫn, hiện tại lại tổn thương tôi.”

”Tôi chỉ nói một chút.” Thấy Tiểu Bạch tức giận, Tiểu Hắc vô tội lầm bầm một câu, “Tên kia cũng có chiếm hữu dục quá mạnh.”

”Tôi thì ha hả....” Tiểu Bạch nói tiếp, “Chuyện như vậy trước đây không thường có sao, gần đây cậu làm sao nhạy cảm vậy.”

”Trước kia tôi bất lực, hiện tại tôi không sao, có thể giúp đỡ cô, đương nhiên phải bảo vệ cô.”

”Cậu là ai vậy, bớt nói nhảm, chúng ta là đồng sự, cũng là đồng loại, những thứ khác cũng không có a.” Tiểu Bạch không cảm kích.

Tiểu Hắc thấy dáng vẻ Tiểu Bạch khó chơi, biết cô cũng không đem lời mình nói để trong lòng, có chút mất mát, “Tôi đi rồi.”

Nói xong, thấy Tiểu Bạch không để ý tới hắn, lại oang oang nói một lần, “Tôi đi rồi á.”

”Đi thôi.” Tiểu Bạch không quay đầu lại, lạnh nhạt nói.

Tiểu Hắc thấy Tiểu Bạch như vậy, cũng hơi tức giận, vừa nghiêng đầu, biến mất trong không khí.

Ju Jung Won bên này, lúc Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc khắc khẩu, đã mua đồ ăn xong, ôm lấy túi giấy chạy về xe. Tầng mây dần dần che mất mặt trời, chân trời dường như truyền đến vài tiếng sét đánh nặng nề, nhìn trời như sắp mưa rồi.

Tiểu Bạch đi sau Ju Jung Won, ngửi cái túi tỏa ra mùi thơm tươi đẹp, không khỏi nuốt ngụm nước bọt.

Xe hướng về biệt thự Ju Jung Won đang ở, Tiểu Bạch chú ý một chiếc xe màu trắng theo phía sau, cô cảnh giác như thường lệ, hơi nhìn ra sau, thấy rõ người lái xe, “Cha Hee Joo?”

Tiểu Bạch nhìn người ngồi chỗ tài xế, con mắt híp híp, “Xem ra cô ta chưa tử bỏ ý định. Hanna thay cô ta chết rồi, cô ta lấy được thân phận, gia đình Hanna, lại vẫn mơ tưởng Ju Jung Won, theo từ Las Vegas tới New York, thật là có nghị lực.”

Cha Hee Joo chính là em gái sinh đôi của Hanna, người ủy thác Tiểu Bạch. Sau khi cha mẹ hai người qua đời, chị gái Hanna được một người Anh giàu có nhận nuôi, em gái Cha Hee Joo lớn lên ở cô nhi viện, cuộc sống hai người có thể nói khác nhau một trời một vực. Hanna biết mình có người em gái liền trở về Hàn Quốc tìm được Cha Hee Joo. Cha Hee Joo từ đầu rất cao hứng, còn nói cho chị gái Hanna chuyện mình lén lút thích Ju Jung Won, nhưng bởi tính cách cô ta thẹn thùng hướng nội, không dám tới gần Ju Jung Won.

Chị gái thấy thế, xung phong nhận việc thay thế thân phận em gái tiếp cận Ju Jung Won, đồng thời cùng Ju Jung Won yêu nhau. Cha Hee Joo vốn đố kị chị gái có gia đình tốt, hiện tại người mình thích lại thích chị gái, cuối cùng mưu tính bắt cóc Ju Jung Won, hại chết Hanna, sau đó chính mình thay thế Hanna sống.

Tiểu Bạch nhìn Ju Jung Won chăm chú lái xe, suy nghĩ một chút, quyết định tìm thời gian thích hợp nói cho Jun Jung Won. Trước bởi hắn tuổi trẻ, sợ hắn không tiếp thụ được chuyện như vậy, không có lợi cho bệnh tình của hắn. Hiện tại thì khác, Ju Jung Won thành thục rất nhiều, đối với chuyện năm đó, cũng có sức đề kháng nhất định. Cha Hee Joo theo Ju Jung Won nhiều năm như vậy, thấy thế nào cũng còn có âm mưu, khiến người ta không yên lòng.

”Bíp... Bíp...” Tiểu Bạch vừa làm quyết định, Ju Jung Won đột nhiên thắng xe gấp, xe phát sinh thanh âm chói tai, miễn cưỡng dừng lại ven đường.

Tiểu Bạch sợ hết hồn, nhìn về phía trước, con đường này ở vùng ngoại ô, rất ít người, đường cũng rộng rãi, nhưng vừa nãy một người đột nhiên xông ra từ ven đường, Ju Jung Won không có phòng bị, lập tức đụng phải người.

Cũng may Ju Jung Won vẫn rất bình tĩnh, vừa xuống xe vừa gọi thư ký Kim,“Này, thư ký Kim? Chỗ tôi vừa xảy ra sự cố... Tôi đang trên đường về nhà... Anh...” Ju Jung Won còn chưa nói xong, phía sau hắn đột nhiên xuất hiện một người đàn ông cầm cây gậy gỗ, vài bước đến gần vung tới phía hắn.

Ju Jung Won phản ứng rất đúng lúc, cầm điện thoại cảm giác được không đúng, khom lưng một cái, né qua.

”Các người là ai?” Hắn lui về sau vài bước, nhìn xung quanh bốn người đàn ông khác vây lại, cảnh giác hỏi.

Đối phương không để ý tới hắn, chặn đường hắn từ bốn phía, từng bước áp sát, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.

Tiểu Bạch thấy thế, nhất thời bối rối, mấy người này, rõ ràng chuyên môn chờ Ju Jung Won. Con đường này hẻo lánh, trời cũng dần dần đen, dáng vẻ lập tức sẽ mưa, cũng không có người nào đi ngang qua, Ju Jung Won có muốn trốn, cũng chạy không được bao xa.

Đối phương không hề bị lay động.

”Tôi trả giá gấp mười lần.” Ju Jung Won cầm điện thoại, lớn tiếng nói, “Gấp mười lần, nói cho tôi biết chủ mưu, còn có thả tôi đi. Tôi đảm bảo không báo cảnh sát, tiền lập tức đưa tới.”

Không có gì so tiền quan trọng, Ju Jung Won quả quyết tung điều kiện mê người.

Quả nhiên, mấy người nghe xong, có chút động lòng, chầm chậm để xuống vũ khí trong tay, nháy mắt với nhau, tựa hồ đang thương lượng.

”Bíp.. Bíp...” Đột nhiên, xe ô tô màu trắng vẫn theo phía sau Ju Jung Won vang lên tiếng còi chói tai.

Mấy người sợ hết hồn, phản ứng lại sắc mặt hung ác lên, “Đừng phí lời, ngồi xổm xuống, ngoan ngoãn đừng cử động.”

Sau tiếng còi vang lên đó, nhìn mấy người phản ứng, Tiểu Bạch cùng Ju Jung Won đã hiểu, chủ mưu ngay trong xe màu trắng. Tiểu Bạch thầm hận lòng dạ Cha Hee Joo ác độc, phương pháp gì cũng dụng, nhiều năm như vậy không lộ diện, lại vẫn dùng chiêu bắt cóc này.

Ju Jung Won sắc mặt khó coi lên, hiển nhiên không muốn bó tay chịu trói, hắn đứng không nhúc nhích.

”Đùng...” Bọn cướp thấy Ju Jung Won không nghe lời, dùng sức gõ cây gậy trong tay xuống mặt đất, “Nhanh lên.”

Tiểu Bạch thấy bọn họ chỉ hù dọa, không có động tác thực tế nào với Ju Jung Won, trong lòng suy đoán Cha Hee Joo phân phó không muốn hại người. Nhưng mà vấn đề bây giờ là Ju Jung Won nhất định không thể bị bắt, ác mộng trước đó vẫn chưa hoàn toàn rút đi làm sao có thể lại tới một lần nữa.

Tiểu Bạch vuốt vẽ nhẫn ở ngón giữa, nghĩ nếu thời cơ cho phép, phải ra tay hỗ trợ.

Ju Jung Won giằng co cùng bọn cướp, bọn cướp thấy Ju Jung Wo không sợ, cũng không phối hợp, lúc này liếc mắt ra hiệu, cùng nhau tiến lên, muốn bắt lấy hắn.

Ju Jung Won cũng không phải thư sinh yếu đuối gì, lưu loát nghiêng người, tránh thoát một người nhào tới, tiếp theo nắm khuỷu tay một người khác, trực tiếp đá bay. Cùng lúc đó, hắn bị người phía sau ôm lấy, sau đó lập tức có người phối hợp đá chân hắn, khiến hắn quỵ trên mặt đất.

Tiểu Bạch trong không khí nhìn tình cảnh hỗn loạn, nhanh chóng xoay quanh, hô Tiểu Hắc mấy lần, cũng đều không có Tiểu Hắc đáp lại. Cô thấy Ju Jung Won quỳ trên đất, biết tình huống không ổn, cắn răng một cái, trong lòng đọc thần chú nhẫn, cả người nháy mắt bị ánh sáng trắng bao phủ, dần dần có thân thể xuất hiện bên cạnh Ju Jung Won cùng bọn cướp.

Cả người Tiểu Bạch phát sáng, quần trắng bồng bềnh xuất hiện. Ju Jung Won cùng bọn cướp đều xem sững sờ. Sau hạ xuống mặt đất, Tiểu Bạch lập tức nhào tới bên người Ju Jung Won, thấy mấy người khác còn chưa tỉnh táo lại trong khiếp sợ, lôi kéo hắn, “Chạy mau.”

Ju Jung Won thấy rõ khuôn mặt Tiểu Bạch, vẻ mặt từ kinh ngạc biến thành mừng rỡ như điên, “Em xuất hiện?”

”Đừng nói nhảm.” Tiểu Bạch chẳng muốn giải thích, lôi Ju Jung Won chạy hướng xe. Bọn cướp vừa phản ứng lại vừa muốn nhấc chân, đột nhiên đều cảm thấy sau lưng mát lạnh, cả người rùng mình một cái, sau đó mắt tối sầm lại ngã xuống.

”Bọn họ làm sao vậy?” Ju Jung Won thấy bọn họ ngã xuống, kinh ngạc hỏi.

”Là quỷ khí của em, không làm bọn họ thương tổn gì, bọn họ chẳng mấy chốc sẽ phản ứng lại, mau lên xe.” Tiểu Bạch kéo Ju Jung Won tới bên cạnh xe, vừa mới kéo cửa xe, đột nhiên tiếng động cơ vù vù phía sau.

”Không tốt.” Tiểu Bạch thấy xe ô tô màu trắng đằng sau liều mạng tăng hết tốc lực xông tới, biết Cha Hee Joo thẹn quá quá giận, vội vã xoay người đẩy ra Ju Jung Won, “Mau tránh ra.”

Ju Jung Won bị Tiểu Bạch đẩy mạnh ra, ngã ngồi trên đất chưa có hoàn hồn, đã nhìn thấy phía sau Tiểu Bạch né tránh không kịp, bị xe chệch đâm tới, lập tức bay lên không, sau đó ngã xuống đất.

”Dora...” Ju Jung Won tâm thần phân liệt, chạy tới bên người Tiểu Bạch ôm lấy cô, phát hiện lòng bàn tay dính nị, vừa nhìn bàn tay, đều là máu, “Dora... Em... Máu...” Ju Jung Won run rẩy, nói đều không thành lời.

Tiểu Bạch không nghĩ tới mình cứu người lại khổ như vậy. Có điều may mắn dù cô có thân thể, nhưng không có cảm giác đau gì, cô dành thời gian, nắm chặt tay Ju Jung Won, khó nhọc nói, “Là Cha Hee Joo...”

”Hee Joo? Làm sao có thể, cô ấy chết rồi mà?” Ju Jung Won mở to mắt.

”Chết chính là Hanna, người anh yêu cũng là Hanna, người bắt cóc là Cha Hee Joo, hai người là sinh đôi. Hanna thay Hee Joo chết. Cha Hee Joo vẫn dùng thân phận Hanna theo anh.” Khí tức Tiểu Bạch rất yếu, âm thanh nhẹ nhàng chậm chạp, “Em cũng do Hanna đã chết đi xin nhờ tới gặp anh....”

”Em muốn rời khỏi anh sao?” Trái tim Ju Jung Won đau đớn như bị xé rách, tiếng giọng khàn lại, “Tại sao em có thể tàn nhẫn như vậy.”

”Xin lỗi.” Tiểu Bạch suy yếu cười, thân thể tựa trong lồng ngực Ju Jung Won dần trở nên trong suốt, lưu lại một câu cuối cùng “Phải cố sống tiếp cho tốt.” liền biến mất trong không trung.

Ju Jung Won ngơ ngác nhìn cánh tay mình trống trơn, đặt mông ngồi ven đường, nước mắt cứ như vậy chảy xuống không thể khống chế, càng chảy càng nhiều, cuối cùng nghẹn ngào khóc lớn lên.

Xa xa, tiếng còi xe cảnh sát càng ngày càng gần.

”Ầm ầm” một tiếng, mưa rào hạ xuống xối xả.