Sáng sớm, ngoài cửa sổ mây đen ùn ùn kéo đến, toàn bộ thế giới phảng phất đều một màu xám tro, "Thời tiết hôm nay xấu quá..." Tiểu Bạch cầm cái cốc đứng bên cửa sổ, thời tiết hỏng bét không thể khiến lòng người tốt hơn được.

"Đinh linh linh..." Điện thoại để trên bàn đột nhiên vang lên, là đồng hồ báo thức của Tiểu Bạch, "Không xong, muộn mất rồi."

Tiểu Bạch vội để cốc xuống, cầm lấy áo khoác cùng túi tiền ra ngoài, "Hình như trời sắp mưa." Tiểu Bạch nhìn ngoài phòng, hơi do dự có nên quay lại lấy ô hay không, suy nghĩ một chút vẫn bỏ qua, cùng lắm thì đón xe về là được.

Vội vàng chạy tới phòng làm việc, thời gian vừa đúng. Vừa vào văn phòng, Choi Ah Joong liền vọt tới chỗ Tiểu Bạch, "Thư kí Moon vừa tìm cậu đấy, nhanh đi chỗ anh ấy đi..."

"Thư kí Moon? Anh ta không phải theo chủ tịch sao? Tìm mình làm gì?" Tiểu Bạch lấy làm kì quái.

''Mình cũng không biết, nhưng cậu vẫn nên đi nhanh đi."

"Được rồi." Tiểu Bạch gật đầu, lại xoay người hướng thang máy. Bởi vì đến giờ làm việc, thang may từ trên xuống dưới rất nhiều người, Tiểu Bạch thấy thế chỉ có thể chuyển sang cầu thang bộ.

Hầu như hoàn toàn khác biệt phía ngoài chật chội ầm ĩ, thang bộ lúc này trống rỗng không ai, toàn bộ không gian, chỉ quanh quẩn nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ của Tiểu Bạch. Một hơi bò năm tầng, Tiểu Bạch dừng lại mới thở hổn hển.

"Không phải anh đã nói rồi sao, anh và Hee Joong đã cắt đứt rồi." Bên trong cầu thang, mơ hồ truyền đến tiếng tranh chấp, Tiểu Bạch nhạy cảm ngừng thở, chậm rãi tới gần.

"Anh tốt nhất không nên gạt tôi. Anh chớ quên anh có thể bò đi lên, bây giờ có người khuôn nhân dạng như vậy, tất cả đều nhờ tôi. Hiện tại công ty đang tra chặt chẽ giao dịch trái phép. Anh nên nghĩ rõ ràng." Một giọng nữ khác không che giấu được sự khinh miệt tràn đầy.

Tiểu Bạch nghe ra người tranh chấp là ai. Chuyện ngày hôm qua, Im Yoo Eun cư nhiên hôm nay mới phát tác.

"Đương nhiên anh biết." Tựa hồ đụng tới chỗ cố kỵ, thanh âm ôn nhu xuống, bắt đầu dỗ ngon dỗ ngọt, "Trái tim anh chỉ có em mà, làm sao em có thể hoài nghi anh như vậy. Shin Hee Joong chính là một con bé ngốc, nào có hiểu tình thú, lại có sức quyến rũ như em."

Tiểu Bạch nghe vậy, thầm mắng Choi Won Young một câu, tên cặn bã nam đáng chết....

"Anh đang dỗ tôi thôi. Nếu để tôi biết anh có liên hệ gì với con bé kia, anh liền biết hậu quả..." Thấy Choi Won Young thỏa hiệp, giọng nói Im Yoo Eun lúc này mới tốt lên một chút.

"Dạ dạ dạ, anh còn đang bận đây, em đã gọi anh ra, anh cũng phải trở về, không sẽ bị người ta nghi ngờ." Choi Won Young nói.

"Chán ghét... Chờ một chút lại đi nha, người ta hai ngày nay không gặp anh..." Im Yoo Eun bắt đầu lôi kéo Choi Won Young làm nũng. Trong thang lầu dần truyền đến âm thanh thở dốc.

Tiểu Bạch sợ bị phát hiện, vừa định từ cửa dưới lầu len lén rời đi, "Tích tích tích tích...' Trong đều đột nhiên tiếng vang bén nhọn chói tai, chấn động đến mức đầu cô vang ong ong, "A..." Trước mắt Tiểu Bạch trắng lóa một mảnh, nhất thời thống khổ bụm mặt, ngồi chổm hỗm trên mặt đấy, sắp chịu không nổi.

"Đát đát..." Hành lang lúc này bắt đầu vang lên tiếng giày cao gót, bọn họ muốn đi xuống. Tiểu Bạch khẩn trương, đỡ cầu thang, đầu óc choáng váng đứng dậy còn muốn chạy, lại một cái ngửa ra sau, thiếu chút nữa ngã xuống.

Lúc này... Một đôi tay mạnh mẽ đột nhiên đỡ lấy vai cô, sau đó đem cô kéo ra ngoài từ cửa bên.

"Cô không sao chứ." Tiểu Bạch ôm đầu dựa tường, chợt nghe thấy người trước mặt hỏi.

"Tôi biết cô bị đả kích rất lớn. Cô phải tỉnh táo a." Đối phương nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, khẩn trương nói.

"Không phải là thất tình sao, cũng chẳng chuyện gì lớn, cùng lắm thì, người phụ nữ kia vừa già lại không có dáng người." Người đàn ông thấy Tiểu Bạch bụm mặt vẫn không lên tiếng, cho là cô bị đả kích chưa phản ứng kịp, lải nhải lầm bầm lầu bầu.

"Cô muốn khóc liền khóc đi, đừng ôm mặt kẻo nghẹn hỏng. Tôi sẽ không cười cô đâu."

"Kỳ thực, hai chúng ta cũng không khác nhau mấy. Tôi cũng bị người khác lừa gạt, cô xem tôi bây giờ rất tốt đó..."

"Aiz, tôi nói với cô a, cô..."

"Anh câm miệng..." Tiểu Bạch rốt cuộc nhịn không được quát ngưng lại, "Ồn chết..."

"Này không phải tôi đang an ủi cô sao?" Đối phương thấy Tiểu Bạch phát hỏa, rụt cổ ủy khuất.

Tiểu Bạch cau mày nâng mặt, phát hiện người trước mắt là quái nhân hôm qua. Cô há mồm vừa định tiếp tục dạy dỗ đối phương, trong đầu đột nhiên nhớ tới tiếng vang tìm kiếm tài phiệt kêu lên. Tối hôm qua nói chuyện cùng Tiểu Hắc, Tiểu Hắc oán giận cô thật lâu chưa dùng hệ thống này, Tiểu Bạch thuận miệng một câu, để Tiểu Hắc mở ra...

Cách mục tiêu càng gần, hệ thống vang càng mãnh liệt, vừa nãy chẳng lẽ bởi vì... tên này đột nhiên xuất hiện, cô mới bị chấn cho đau đầu?

"Này, Shin Hee Joong, cô có khỏe không." Cha Seung Jo rướn cổ len lén quan sát sắc mặt Tiểu Bạch. Lúc nhìn tư liệu về Shin Hee Joong thư kí Moon nộp lên, Cha Seung Jo lại không có tức giận như vậy, thấy thế nào, đều thấy cô tương đối đáng thương, hắn sẽ không tính toán chi li người trước mắt chọc bản thân tức rồi.

"Anh không có việc gì đi đứng sau lưng tôi làm gì?" Tiểu Bạch giận dữ quan sát hắn, ngày hôm qua liền nhìn ra hắn có tiền, không nghĩ tới còn là cấp bậc tài phiệt.

"Làm sao lại là tôi đứng sau lưng cô. Là tôi tới trước có được hay không." Cha Seung Jo lập tức phản bác.

"Vậy vừa nãy cái gì anh cũng nghe được?" Tiểu Bạch hỏi.

"Cô không nghe được tôi đều nghe được, cô nghe được tôi cũng nghe được." Cha Seung Jo đắc ý ngửa mặt, hắn mới sẽ không nói bởi sai thư kí Moon tìm cô lại chậm chạp chẳng thấy người, cho nên bản thân mới đặc biệt chờ cô ở cửa, trong lúc vô tình gặp được gian tình đây...

"Tên đàn ông kia là bạn trai cũ của cô hả. Cô vừa rồi không nghĩ tới chính mình bị loại đàn bà kia đánh bại, quá đau lòng mới không nói lời nào đúng không..."

Tiểu Bạch liếc người đàn ông dính mắt nhìn mình, tuy rằng ăn mặc xa hoa, lại khó nén khí chất sạch sẽ giản dị, "Những việc này có quan hệ với anh sao?"

"Chẳng lẽ cô không muốn báo thù hai người kia sao? Tôi vừa nghe được bọn họ giao dịch trái phép trong công ty... Chỉ cần cô đi vạch trần họ, bọn họ liền xong đời." Cha Seung Jo đề nghị.

"Không muốn." Tiểu Bạch dứt khoát trả lời, trong lòng lại nói, không muốn mới lạ.

"Vì sao?" Cha Seung Jo có chút ngoài ý muốn.

"Tại sao tôi phải nói cho anh biết."-- Nếu như nói tôi muốn báo thù, không phải có vẻ tôi rất quan tâm sao.

"Chuyện đó..." Cha Seung Jo nguyên vốn định tốt, Tiểu Bạch chỉ cần nói muốn khiến bạn trai cũ hối hận, hắn sẽ thiện tâm, đứng ra trợ giúp cô, nhưng bây giờ Tiểu Bạch trả lời ngăn tất cả lời nói trong miệng hắn.

Tiểu Bạch thấy đối phương biểu tình bực mình, biết mình đã đoán đúng. Người đối diện tám phần mười đã biết chuyện Shin Hee Joong trải qua, sau đó nghĩ tới bản thận, cảm giác mình cùng Shin Hee Joong là người đồng bệnh tương liên, muốn làm anh hùng ra tay tương trợ một hồi.

"Đát đát đát..." Đang lúc hai người trầm mặc, Tiểu Bạch đột nhiên nghe được tiếng bước chân đi tới chỗ bọn họ, Tiểu Bạch cảm thấy gay go , đây là phòng làm việc tầng trệt của Im Yoo Eun.

"Này, anh muốn giúp tôi thật không?" Tiểu Bạch đột nhiên thốt ra.

"À... Cũng không phải, chính là định thuận tiện..." Cha Seung Jo không được tự nhiên muốn giải thích, Tiểu Bạch lộ nụ cười xấu xa, "Như vậy.... Tới hôn một cái đi."

"Cái gì..." Cha Seung Jo cho là mình nghe nhầm, còn muốn hỏi lại, Tiểu Bạch đã lực lớn kéo Cha Seung Jo qua, mặt kề sát, đôi môi dính vào.

"Ưm ưm..." Cha Seung Jo trợn to mắt, nhìn hàng mi rung động của Tiểu Bạch gần trong gang tấc, hô hấp nặng thêm, đỉnh đầu như bốc khói, không thể tin được mình lại bị cường hôn.

"Crắc crắc..." Cửa bên cạnh hai người vừa lúc bị người mở.

"Ai nha..." Giọng nói kinh ngạc Im Yoo Eun lập tức vang lên, "Đây không phải là Shin Hee Joong sao... Cô đây là..." Im Yoo Eun đang nói nhìn đến Cha Seung Jo chợt dừng lại, chị ta trợn to mắt, hầu như tưởng mình nhìn lầm rồi.

"Hội... Hội... Hội..." Chị ta lắp ba lắp bắp, chẳng biết hỏi thế nào cho phải.

"Hội* cái gì mà hội, thấy người khác hôn nhau cũng không biết tránh đi sao." Cha Seung Jo quay đầu, khí thế mười phần dạy dỗ.

*Trong tiếng Hán Việt, Chủ tịch là Hội trưởng.

"Vâng vâng, tôi lập tức đi, lập tức đi, ngài, ngài tiếp tục." Im Yoo Eun nhanh chóng cúi đầu khom lưng, trong lòng chấn kinh đến liều mạng lách người về phía sau.

Tiểu Bạch nhìn bóng lưng Im Yoo Eun bối rối rời đi, lấy cùi chỏ chọt Cha Seung Jo, "Aiz, chị ta sao lại sợ như vậy..."

Cha Seung Jo nghe vậy, đắc ý hừ một tiếng, "Không biết a, có thể là bị tôi hù dọa đi."

"Thôi đi..." Tiểu Bạch mặc dù biết đối phương thân phận tài phiệt, còn giả ngu nói, "Anh cũng chả phải chủ tịch của chúng ta, chị ta sợ anh làm gì?"

"Tôi tôi..." Cha Seung Jo thấy lại bị Tiểu Bạch ghét bỏ, nhô mặt liền muốn nói ra thân phận, rồi lại miễn cưỡng nhịn xuống, trái lại nói, "Tôi là thư ký bên người chủ tịch, cô ta thấy tôi đương nhiên phải khẩn trương."

"Thư ký bên người chủ tịch?" TIểu Bạch cười như không cười, "Vậy anh tên gì?"

"Tôi... Cha, à... Cô cứ kêu tôi Thư ký Kim là tốt rồi." Cha Seung Jo lo lắng nói.

"Thư ký Kim à..." Tiểu Bạch giả bộ hiểu ra gật đầu, "Được rồi, vậy thư ký Kim, hẹn gặp lại..."

Cha Seung Jo còn đang cười ngây ngô, thấy Tiểu Bạch đi không chút lưu tình, vội vã ngăn cô lại, không thể tin được, "Cô cứ vậy mà đi?"

"Không thì sao chứ."

"Cô, cô vừa cường hôn tôi a." Cha Seung Jo tích cực nhìn Tiểu Bạch nói.

Tiểu Bạch liếc Cha Seung Jo mặt phồng đến đỏ bừng, "Anh bây giờ chắc cảm thấy tim đập rộn lên, nóng thật lợi hại..."

"Đúng.. Đúng vậy..." Cha Seung Jo không được tự nhiên gật đầu một cái.

"Tôi cho anh một lời khuyên tình bạn đi..." Tiểu Bạch cười híp mắt đùa với Cha Seung Jo.

"Lời khuyên gì?"

"Đừng bởi vì một cái hôn mà thích tôi a." Tiểu Bạch từng câu từng chữ nói xong.

"Tôi mới không có, nhiều nhất chỉ có chút kích động với không ghét mà thôi..." Cha Seung So nghe vậy, giống như bị dọa, con ngươi đen bóng nhìn Tiểu Bạch, vẻ mặt "Làm sao cô phát hiện được trái tim tôi"

Tiểu Bạch thấy, nhịn không được bật cười, vẹo má Cha Seung Jo, "Cậu bé... Cháu ngu như vậy, gia đình cháu biết không....."