Tiểu Bạch trở về YBS, bên trong cao ốc đã chẳng còn bao nhiêu người. Đi vào phòng làm việc tối như mực, Tiểu Bạch mở đèn, thấp giọng nói, "Tiểu Hắc, cậu có đây không."

"Tôi đây." Tiểu Hắc ngồi trên một cái ghế, nhô đầu ra từ lưng dựa.

"Bác gái kia và Na Mi Rae đều đến YBS." Tiểu Bạch kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống.

"Tôi biết rồi, trời vừa tối tôi liền tới giúp cô theo dõi."

"Có phát hiện gì không?"

"Bác gái kia đến tổ vệ sinh, chạy đi hỏi cái này hỏi cái nọ, rồi còn dạy các bác gái khác mua cổ phiếu, đoán tướng số cho họ. Những cái khác cũng không có gì đặc biệt." Tiểu Hắc nhìn Tiểu Bạch, suy nghĩ một chút nói.

"Vậy sao... Tôi luôn cảm thấy không yên lòng. Bác gái kia và Na Mi Rae xuất hiện ở YBS nhất định không phải ngẫu nhiên."

Tiểu Hắc thấy dáng vẻ phiền não của Tiểu Bạch, bỗng nhiên nghĩ đến sự tình hôm nay thấy, "Đúng rồi, tôi thấy bác gái kia bí mật giấu một cái bọc bên trong tủ đựng đồ. Cô muốn nhìn thì mau lên."

"Thật sao." Tiểu Bạch nghe vậy lập tức đứng lên, "Ừm, tôi xem bác ta thần thần bí bí, đi nhìn một chút chắc sẽ phát hiện cái gì." Tiểu Hắc đề nghị.

"Vậy còn chờ gì nữa." Tiểu Bạch nhấc chân bước ra ngoài, "Chúng ta đi xem."

Tiểu Bạch tìm được phòng tổ vệ sinh, cửa đã đóng, các lao công đã tan tầm. Nhưng Han Chae Ah trước cũng là nhân viên ở đây, Tiểu Bạch đi tìm bảo vệ, thuyết phục đứt lưỡi, lại lấy ra giấy chứng nhận làm việc hiện tại, lúc này mới lấy được cái chìa khóa.

Vào phòng chứa đồ, Tiểu Bạch dò từng ngăn tìm kiếm, "Na Mi Rae?" Ánh mắt Tiểu Bạch đột nhiên định vào một chỗ, "Vậy mà cũng gọi Na Mi Rae."

"Không phải cùng một người sao. Đương nhiên là Na Mi Rae rồi." Tiểu Hắc dựa vào hộc tủ. "Mở ra coi."

Tiểu Bạch gật đầu, lấy ra chìa khóa mở ngăn tủ của Na Mi Rae lớn, phát hiện bên trong rỗng tuếch, "Có phải cầm đi rồi hay không?"

"Cô gõ ngăn tủ bên trong, tôi thấy bác ta xốc lên tấm che đem đồ bỏ vào đó." Tiểu Hắc nhắc nhở.

Tiểu Bạch đưa tay thò vào trong ngăn tủ, nắm tay gõ cờ lê bên trong, quả nhiên qua thấy âm thanh không đúng. Cô kéo một góc đẩy một cái, cờ lê cứ thế buông lỏng.

"Quả nhiên ở phía sau." Tiểu Bạch mừng rỡ với tay vào, móc ra một cái bao từ bên trong, mở ra xem, là một cái máy tính xách tay.

Tiểu Hắc thấy máy tính xách tay lập tức nói, "Đây là đồ Na Mi Rae lớn mang về, là nhật kí của bác ta, tôi từng thấy bác ta lấy ra rồi."

Tiểu Bạch mở ra nhật kí, lật từng trang xem. Máy tính xách tay ghi lại từng chút từng chút sinh hoạt của Na Mi Rae.

"Chủ trì Kim Shin là chồng tương lai của tôi, Seo Joo Kyung cùng Park Se Joo sẽ kết hôn..." Tiểu Bạch kinh ngạc nhìn chữ viết trên màn hình. Cô tiếp tục lật xuống, càng xem, Tiểu Bạch càng cảm thấy hoảng sợ.

"Kim Shin vì bội ước, mất đi công tác, còn phải trả số tiền lớn phí bội ước. Vì cãi nhau với Na Mi Rae, trong lúc vô tình hại chết con trai của mình?"

Tiểu Bạch chợt hiểu được vì sao bác gái cố ý để Na Mi Rae đi đảo JeJu, còn đi tìm Park Se Joo. Trong máy tính viết đầy sự hối hận cùng tự trách của Na Mi Rae. Cuối cùng, Kim Shin lựa chọn tự sát, bác ta không muốn bi kịch tái diễn, nhất định muốn thay đổi cuộc sống của mình.

Như vậy, công bằng với người khác sao?

"Tiểu Bạch... Có người đến." Tiểu Hắc đột nhiên dán vào cạnh cửa, khẩn trương nói.

"Ở đâu..." Tiểu Bạch nghe vậy vừa ngẩng đầu hỏi, cửa phòng chứa đồ đã bị người đẩy ra. Na Mi Rae lớn đứng ở cửa, thấy Tiểu Bạch đầu tiên là kinh hoảng, sau đó thấy trong tay cô, hoàn toàn biến sắc tiến lên đoạt lấy, "Ai cho cô đụng vào đồ của tôi."

Tiểu Bạch bị Na Mi Rae lớn bắt quả tang, chỉ có thể làm vẻ mặt ngay thẳng, cố ý giả bộ hoài nghi nhìn, "Bác làm sao có thể bảo đây là đồ của mình được, cháu rõ ràng thấy ba chữ Na Mi Rae, là đồ của Na Mi Rae mà."

"Đây là đồ của tôi." Na Mi Rae lớn thấy Tiểu Bạch nghi ngờ nhìn mình, không biết cô có nhìn thấy nội dung nhật kí hay không, trầm mặt nói, "Cô không nhìn lén đấy chứ."

"Đương nhiên là không rồi." Tiểu Bạch lập tức phản bác, "Cháu là người như vậy sao. Chỉ là vô tình phát hiện được nên muốn trả lại Na Mi Rae thôi mà."

"Làm sao bọn họ có thể cho cô vào đây? Đây là trái quy định" Bác gái chất vấn.

"Cái này..." Tiểu Bạch liếc về phía Tiểu Hắc, thấy hắn lung lay ở đỉnh đầu bác ta, lắc lắc tay ra dấu, "À... Cháu tới để tìm đồ. Thực ra trước đây cháu cũng trong tổ vệ sinh, có mấy vật không tìm được, liền đến xem."

"Vậy cô tìm được chưa?" Bác gái không thả lỏng chút nào.

"Không, không có, có thể là cháu lầm. Thời gian không sớm, cháu cũng nên đi rồi." Tiểu Bạch nói, chậm rãi đi ra ngoài trong tầm mắt của Na Mi Rae lớn.

Ra phòng tổ vệ sinh, Tiểu Bạch chân bước liên tục, trực tiếp rời đi tòa cao ốc YBS, "Tiểu Hắc, tại sao vừa rồi cậu không nhắc tôi sớm hơn."

"Tôi vừa rồi cũng chăm chú xem máy tính với cô mà." Tiểu Hắc có chút oan ức.

"Làm sao bây giờ. Bác gái kia nhất định nghi ngờ tôi rồi. Bác ta ước cho tôi không quấy rối mới tốt."

"Này, Tiểu Bạch..."

"Làm sao vậy, tôi đang suy nghĩ..."

"Này, Tiểu Bạch...."

"Tôi đã nói đừng làm phiền tôi..." Tiểu Bạch liên tục bị cắt đứt, thở phì phì hô, quay đầu một cái, cư nhiên nhìn thấy Park Se Joo đang dựa xe mỉm cười với mình.

"Xem ra tâm tình cô không tốt." Park Se Joo đứng thẳng người, đi nhanh hướng Tiểu Bạch.

"Anh... Sao anh lại tới đây." Tiểu Bạch không tưởng tới đụng phải Park Se Joo, trong lòng có chút ảo não, thầm mắng mình quá không cẩn thận.

"Công tác không thuận lợi sao, nhìn cô cứ lẩm bẩm, còn nổi giận với mình nữa." Park Se Joo đến gần Tiểu Bạch, đưa tay nhẹ nhàng búng trán cô.

"Nào có..." Tiểu Bạch rất nhanh khôi phục lại, tự nhiên kéo cánh tay Park Se Joo, cảm giác được đối phương cứng lên một giây, mỉm cười, lại nói sang chuyện khác, "Anh uống rượu? Có mùi rượu này?"

"Đúng vậy, hiếm khi thả lỏng, uống mấy chén." Park Se Joo liếc nhìn Tiểu Bạch nói.

"Còn ăn món lẩu đối diện đài truyền hình? Cùng một vị mỹ nữ?" Tiểu Bạch nhướng mày, cười như không cười hỏi.

Park Se Joo nghe xong, kinh ngạc hỏi, "Làm sao cô biết?"

"Trên người anh có mùi mà, mùi nước hoa phụ nữ, mùi nước dùng lẩu." Tiểu Bạch cười đến giảo hoạt, sau đó giả bộ tủi thân nói, "Tôi còn tưởng anh tốt bụng thế nào đến đón tôi, hóa ra là tiện đường đấy."

"Oan tôi quá..." Park Se Joo bận xin khoan dung, "Tôi vốn định uống một chén xong sẽ đến đón cô, ai biết lại gặp Seo Joo Kyung."

"Anh gặp Seo Joo Kyung?" Tiểu Bạch nghe vậy, trong lòng cảnh giác. Dù sao, vừa mới biết người Park Seo Joo kết hôn là Seo Joo Kyung.

Cô kéo tay Park Se Joo, nhìn chằm chằm anh hỏi, "Hai người uống rượu với nhau? Nói cái gì?"

"Chae Ah, không phải cô đang ghen đấy chứ?" Park Se Joo thấy Tiểu Bạch khẩn trương nhìn mình, bên trong trái lại thật cao hứng, "Tôi chỉ mới gặp, thật."

"Ai thèm ghen chứ." Tiểu Bạch trừng mắt nhìn Park Se Joo, buông cánh tay anh, đi thẳng về phía trước.

Park Se Joo thấy vậy, nụ cười càng thêm lóa mắt, bước nhanh đuổi lên trước, cầm tay Tiểu Bạch, "Chae Ah, em cũng không phải không biết tâm ý của tôi, không nên hiểu nhầm tôi nha."

"Tâm ý của anh?" Tiểu Bạch chớp mắt mấy cái, đứng lại bên cạnh xe, cố tình giả ngu, "Cái gì vậy... Làm sao tôi lại không biết."

Park Se Joo thấy Tiểu Bạch cố ý đùa bản thân, bất đắc dĩ thở dài, đưa tay đem Tiểu Bạch kéo vào lòng, cúi đầu xin tha thứ bên tai cô, "Trừ em ra, những người khác tôi đều không thích."

"Thật sao.." Thanh âm Tiểu Bạch buồn buồn, từ ngực Park Se Joo truyền đến.

"Tôi đảm bảo." Park Seo Joo không một giây do dự, kiên định trả lời.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....

Tiểu Bạch ăn sáng xong ra cửa, Park Se Joo đã đứng ngoài chờ.

"Sớm vậy?" Tiểu Bạch lên xe cười nói.

"Tất nhiên rồi, làm bạn trai ngày đầu tiên, nào dám muộn." Park Se Joo vươn người qua, đưa tay giúp Tiểu Bạch đóng dây an toàn, nụ cười trên mặt thế nào cũng không giấu được.

"Như vậy... Ngài Bạn trai, chúng ta đi thôi." Tiểu Bạch cười híp mắt chỉ chỉ phía trước. Park Se Joo đạp chân ga, xe liền lăn bánh.

Vừa đến đài truyền hình, đã thấy trong phòng làm việc loạn thất bát tao, "Tác gia Bae, làm sao vậy?" Tiểu Bạch thấy dáng vẻ đứng ngồi không yên của tác gia Bae hỏi.

"Khách mời hôm nay không đến được." Tác gia Bae sốt suột nói.

"Là thầy tướng số kia?" Tiểu Bạch nhớ tới đối tượng chương trình hôm nay muốn phỏng vấn.

"Đúng vậy, vậy phải làm sao bây giờ, chương trình bắt đầu ngay rồi." Tác gia Bae gấp rút chạy vòng quanh. Một nhân viên công tác gần đó đột nhiên kéo một bác gái mặc đồng phục vệ sinh xuất hiện, "Bác gái này chắc có thể thay được đó."

"Na Mi Rae?" Tiểu Bạch thấy vẻ mặt Na Mi Rae lớn bình tĩnh hơi kinh ngạc.

"Bình thường tôi cũng giúp người khác coi bói, rất chuẩn đấy." Na Mi Rae lớn có vẻ như đã chuẩn bị trước.

"Việc này..." Mắt thấy thời gian chương trình phát sóng trực tiếp sắp đến, tác gia Bae cắn răng một cái, "Mấy người mang bác ấy đi thay quần áo, mười lăm phút sau chương trình bắt đầu."

"Không việc gì sao?" Park Se Joo cũng cảm thấy không đáng tin, do dự nhìn Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch lắc đầu, "Không biết, chúng ta đi trường quay xem đi."

"Tốt." Park Se Joo gật đầu.

Chương trình phát sóng trực tiếp bắt đầu, Kim Shin đối mặt bác gái đang nhìn mình chằm chằm có chút khó hiểu, nhưng anh ta vẫn còn tiến hành đối thoại rất chuyên nghiệp, "Thế giới này chia làm hai loại người, một loại người tin tưởng vào coi bói và một loại không. Hôm nay Đài truyền hình đã mời tới một thầy tướng số, hoan nghênh ngài."

"Chào anh." Bác gái gật đầu.

"Không biết nên gọi ngài thế nào?"

Bác gái do dự một chút, "Tôi gọi Na Mi Rae."

Park Se Joo đứng bên cạnh Tiểu Bạch liếc nhìn Na Mi Rae lúng túng cầm kịch bản cách đó không xa, nhìn Tiểu Bạch tỏ vẻ nghi vấn.

"Có thể là cùng tên thôi." Tiểu Bạch miễn cưỡng cười cười.

"Theo lời tựa đề, có người tin tưởng thầy tướng số, có người không tin, xin mời ngài hãy chứng minh." Chủ trì Kim Shin vẫn tiếp tục, "Sáng sớm ngày hôm nay, anh luyện âm xong, rồi lại xem từ điển." Bác gái nhìn chằm chằm Kim Shin đang mỉm cười, tự tin nói.

"Tôi là MC, mỗi sáng luyện giọng là bình thường,..." Kim Shin nói.

Bác gái sắc mặt ổn định nói tiếp, "Rạng sáng ngày hôm nay, anh tra từ đầu tiên là tương lai... Tôi còn biết tương lai của anh."

Kim Shin nghe xong, khuôn mặt hơi cứng lại, rất nhanh giấu đi nói, "Tương lai của tôi? Là gì vậy?"

"Tương lai anh sẽ bị đài truyền hình đuổi việc, sĩ diện đến chết không đi làm việc vặt, chỉ có thể dựa vào vợ kiếm tiền nuôi gia đình. Bởi vì có nợ còn phải không ngừng kiếm tiền trả, thấy vợ kiếm tiền khổ cực cũng không chịu tỉnh ra, là một cầm thú chỉ biết chờ sung rụng đến miệng." Mặt bác gái trầm trọng, nói nghiêm túc.

Bác ta nói xong những lời này, tất cả nhân viên có mặt tại hiện trường, kể cả bản thân Kim Shin trong lúc nhất thời đều có chút hoảng hốt.

Tiểu Bạch lúc này mới nhớ tới nội dung cuốn nhật kí. Hôm nay khách quý của chương trình không tới được, Kim Shin đi bệnh viện thăm lại gặp phải Na Mi Rae vừa bị đụng xe.

Chờ một chút... Tiểu Bạch đột nhiên dừng lại, lễ Phục sinh hôm đó, Na Mi Rae không xảy ra tai nạn xe cộ, bình yên vô sự đi đảo JeJu, ngược lại Seo Joo Kyung bị đụng phải đi bệnh viện.

Cho nên, Seo Joo Kyung lúc này mới không gặp Park Se Joo, người chồng định mệnh của mình.

"Chae Ah, tại sao sắc mặt em lại khó coi như vậy." Park Se Joo một bên thấy Tiểu Bạch nhìn chằm chằm người chủ trì của đài, kì quái hỏi.

"Không có việc gì, chỉ hơi khó chịu." Tiểu Bạch hít một hơi thật sâu, hướng Park Se Joo cười cười.

Người chủ trì Kim Shin không muốn nghe Na Mi Rae lớn nói lời nào nữa, cho tiết mục kết thúc nhanh chóng.

Kết thúc phỏng vấn, Park Se Joo cầm tay Tiểu Bạch muốn cùng nhau rời đi, "Chờ một chút..." Na Mi Rae lớn từ phía trên đi xuống, gọi hai người lại.

"Không xong rồi." Tiểu Bạch thoáng nhìn tay mình bị Park Se Joo cầm chắc, trong đầu thầm nghĩ.

Park Se Joo kéo tay Tiểu Bạch xoay người, "Có chuyện gì sao?"

Na Mi Rae lớn nhìn tay hai người, giọng nói âm trầm, "Hai người quan hệ thế nào?"

"Chúng tôi?" Park Se Joo kì quái nhìn bác gái, "Rất rõ ràng không phải sao, chúng tôi là người yêu."

"Người yêu?" Nghe Park Se Joo trả lời, sắc mặt bái gái mau chóng trở nên khó coi, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Bạch vô cùng mãnh liệt.

Tiểu Bạch thu được tầm mắt, rụt cổ một cái, theo bản năng trốn sau lưng Park Se Joo. Park Se Joo thấy thế, đưa tay ôm vai Tiểu Bạch, quan tâm hỏi, "Vẫn cảm thấy khó chịu sao?"

"Còn hơi chút, chúng ta đi thôi." Tiểu Bạch biết mình hẹn hò với Park Se Joo, triệt để làm rối loạn kế hoạch của Na Mi Rae lớn. Bác ta nhất định sẽ nghi ngờ mình, nhưng cũng không có cách nào, cô cũng có nhiệm vụ của mình.

Cô cúi đầu không nhìn bác gái, kéo Park Se Joo trực tiếp rời đi.