"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, tỉnh tỉnh."

"Tiểu Bạch... Cô có nghe thấy tôi không?"

Tiểu Bạch khôi phục ý thức từ trong bóng tối hỗn loạn, bên tai chợt nghe âm thanh nóng nảy của Tiểu Hắc.

Chờ cô nỗ lực mở mắt, tầm mắt còn có chút không rõ, Tiểu Hắc đã trợn to mắt dán mặt vào nhìn cô.

"Cách gần như vậy làm gì?" Tiểu Bạch u u mê mê lầm bầm.

"Chae Ah, cô rốt cuộc cũng tỉnh." Park Se Joo ghé vào bên giường nửa ngủ nửa tỉnh nghe thấy âm thanh khàn khàn của cô, lập tức mở mắt ra, thấy Tiểu Bạch thực sự tỉnh lại, kích động vươn tay ôm chặt cô vào trong lòng.

Tiểu Bạch bị người ôm lấy, nhìn chằm chằm căn phòng xa lạ trước mắt 3 giây, lúc này mới nhớ tới cô nhảy vào trong biển cứu người. Sau bị sóng quá lớn đánh vào, cô tìm được Na Mi Rae liền mất đi ý thức.

"Có phải có chỗ nào khó chịu không? Để tôi kêu bác sĩ." Park Se Joo thấy Tiểu Bạch không nói lời nào, buông cô ra khẩn trương quan sát sắc mặt cô.

"Không cần, cho tôi chén nước với." Tiểu Bạch cảm giác họng mình như bị lửa thiêu, cực kì khó chịu.

"Được, cô chờ tôi chút." Park Se Joo nghe Tiểu Bạch nói, thoáng thở phào nhẹ nhóm, lập tức đứng dậy đến cạnh bàn, rót chén nước đưa Tiểu Bạch.

Dưới ánh mắt ân cần soi mói của Park Se Joo, Tiểu Bạch từng ngụm từng ngụm đem chén nước uống cạn, ánh mắt cũng dần khôi phục ánh sáng.

"Tôi làm sao vậy?" Cô hỏi.

"Lúc đó cô muốn nhảy vào biển cứu người. Kết quả sóng quá lớn, cô mang người bơi tới nửa đường liền kiệt sức. May mà cứu hộ tới kịp thời không thì nguy rồi."

Park Se Joo nói đến tối hôm qua tâm còn sợ hãi, cẩn thận cầm tay Tiểu Bạch, thấp giọng nói tiếp, "Sau này cô đừng như vậy nữa. Mặc dù cứu người là việc tốt, nhưng đầu tiên phải nghĩ đến bản thân chứ. Lúc đấy tôi đứng trên bờ mà tim muốn rớt ra ngoài rồi."

Tiểu Bạch phát hiện ánh mắt Park Se Joo nhìn cô không giống hôm qua, lo lắng, thân thiết càng thêm rõ ràng. Nghĩ đến bác gái kia nhắc đến nước, Tiểu Bạch vẫn có chút lo lắng. Ngày hôm qua Na Mi Rae cũng ở đó, không biết bác ta có phát hiện Park Se Joo không, "Người tôi muốn cứu đâu rồi..."

"Cô ấy ngất đi, rồi nhân viên cứu hộ gọi điện thoại đem đến bệnh viện." Park Se Joo nói đến người Tiểu Bạch cứu, sắc mặt cũng không tốt lắm. Dù sao Tiểu Bạch cũng thiếu chút nữa gặp chuyện không may, hơn nữa anh còn phát hiện là người được cô không công giúp qua một lần trước đó, không nghĩ tới buổi tối còn gặp phiền phức như vậy.

"Cô ấy không sao là tốt rồi." Tiểu Bạch nhìn ra Park Se Joo cũng chẳng có mấy ấn tượng tốt với Na Mi Rae, trái lại có chút không thích, trong lòng hơi bình tĩnh lại rồi.

"Cô có đói không, tôi đi làm cái gì cho cô ăn." Park Se Joo nhớ tới Tiểu Bạch bất tỉnh một ngày cũng chưa ăn gì.

"Có hơi đói bụng.." Tiểu Bạch sờ sờ bụng, ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Park Se Joo, nhưng mà anh sẽ làm sao?

Như nhìn thấu hoài nghi của Tiểu Bạch, Park Se Joo tự tin cười nói, "Xem tôi đi."

Tiểu Bạch cười gật đầu, ánh mắt mong đợi nhìn theo Park Se Joo ra ngoài. Cửa phòng đóng lại, cô liền mềm oặt nằm lại giường, không có khí lực liếc Tiểu Hắc đang ở một bên nhìn mình chằm chằm, "Cậu đi ra ban ngày không sao sao?"

"Tôi sắp đi đây, cô có khỏe không." Tiểu Hắc vùi bên giường lo lắng hỏi.

"Không có việc gì, bác gái ngày hôm qua có xuất hiện không?"

"Không có. Na Mi Rae bị đưa thằng đến bệnh viện, bác ta đoán chắc cũng đến. Park Se Joo hôm qua nhìn cô ngất đi cuống vô cùng, ôm cô mãi không buông. Anh ta còn bắt bác sĩ cùng trông cô, đến sáng sớm xác nhận cô không phát sốt mới để người ta đi." Tiểu Hắc nói chuyện xảy ra tối qua sinh động như thật.

"Tôi biết rồi." Tiểu Bạch nghe Tiểu Hắc miêu tả, hơn nữa Park Se Joo vừa rồi nửa bước không rời, "Tôi đi tắm đây, cả người khó chịu chết. Cậu đi đi, đừng ngốc ở đây lâu, cậu cũng khó chịu."

"Tốt, buổi tối tôi lại đến."

Sau khi Tiểu Hắc rời đi, trong phòng thoáng cái yên tĩnh lại, Tiểu Bạch đứng dậy xỏ dép đi một vòng quanh phòng. Đồ gia dụng thiết kế theo phong cách Tây Âu, trên tường treo một bức tranh sơn dầu vẽ mặt trời lặn, bên ngoài cửa sổ sát đất là bãi biển xinh đẹp, rèm cửa màu trắng buông thõng xuống mặt đất đang chập chờn theo gió. Đi tới cạnh cửa đứng một hồi, Tiểu Bạch dường như có thể nghe thấy âm thanh sùng sục ngoài phòng bếp.

Xem ra Park Se Joo còn rất có năng khiếu, nghĩ như vậy, Tiểu Bạch đi phòng tắm.

Park Se Joo bưng sandwich cùng sữa tươi vào rửa, Tiểu Bạch đã tắm rửa thay quần áo, mặt đờ ra tựa vào sô pha nhìn ra ngoài biển rộng.

Cô mặc bộ váy dài màu xanh da trời mà Park Se Joo đặt đầu giường, làn váy có họa tiết đám mây thêu bằng chỉ bạc, thoạt nhìn tao nhã lại đơn thuần, tóc dài ướt nhẹp tùy ý khoát đầu vai, một tay chống cằm, hai tròng mắt trong sáng sạch sẽ đang thưởng thức biển ngoài kia.

"Uống chút sữa nóng đi." Park Se Joo ngồi xuống cạnh cô, đưa qua sữa tươi, nhìn gò má trơn bóng của Tiểu Bạch, trái tim ngoài ý muốn yên tĩnh lại, như là giữa trưa ngồi trong đình viện, ánh nắng chiếu xuống trên người, mang theo sự ấm áp dịu dàng, không nóng cháy, lại làm người ta thật bình tâm thoải mái.

Tiểu Bạch ăn xong sandwich, uống hết sữa tươi, thoải mái dựa vào ghế nghỉ ngơi, Park Se Joo không nói gì, im lặng cạnh cô.

Không biết qua bao lâu, Tiểu Bạch dựa vào ghế mơ mơ màng màng sắp ngủ, thanh âm Park Se Joo hết sức đè thấp, thong thả mà dịu dàng vang lên, "Chae Ah... Tôi dường như... thích em mất rồi."

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .........

Chín giờ sáng, công nhân viên quần áo chỉnh tề bắt đầu lục đục đi vào tòa nhà YBS. Ở đây có vị nữ chủ trì xinh đẹp, nam chủ trì nổi tiếng, cũng có tác gia, đạo diễn, biên kịch, TV đại sảnh phát chương trình từng mục theo thời gian, hết thảy đều có vẻ thật bận rộn.

Tiểu Bạch mặc một cái áo sơ mi trắng, bên ngoài là áo len, bên dưới một cái quần jeans màu xanh nhạt, tóc cột lên, cả người thoạt nhìn năng động lại sạch sẽ.

Thoải mái đi vào YBS, trong đại sảnh đã có người đang chờ cô.

"Han Chae Ah? Là cô..." Một người đàn ông hói đầu mặc âu phục sáng sớm liền nhận được mệnh lệnh, để hắn tiếp đón một tên mới, không nghĩ tới lại là Han Chae Ah vừa từ chức không lâu.

"Cô làm sao dám trở về?"

"Tại sao lại không dám trở về?" Tiểu Bạch nhận ra đối phương chính là quản lí nhỏ từng bắt nạt Han Chae Ah, biết chắc là tác phẩm của Park Se Joo, cười phá lệ ngọt, "Là ông quấy rối tôi, cũng không phải tôi quấy rối ông, tôi sợ cái gì."

"Cô..." Người đàn ông hói đầu định phát lửa, bỗng nhiên nghĩ lại cấp trên trong điện thoại nghiêm túc dặn dò, không biết người sau lưng Han Chae Ah có lai lịch gì, chỉ có thể nhịn nói, "Tôi dẫn cô đến chỗ làm việc."

Tiểu Bạch gật đầu, làm như không thấy đối phương mất hứng, dẫn đầu đi về phía trước.

Hai người cùng nhau lên thang máy, quản lí thấp giọng nói không được tự nhiên, "Đừng cậy phía trên có người vừa ý cô, tôi chức vị còn cao hơn cô, cô cẩn thận một chút cho tôi, không nên nói chuyện lung tung..."

"Nói lung tung?" Tiểu Bạch hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu qua chỗ khác giễu cợt nói, "Bây giờ mới chột dạ thì sớm đừng làm, người nên cẩn thận là ông mới đúng, ông quầy rầy nhiều nữ nhân viên như vậy, chẳng may một người lộ ra, ông cũng sẽ bị tóm rồi tống giam thôi."

"Cô..." Quản lí bị Tiểu Bạch một hồi châm chọc lại một hồi khiêu khích trách móc, nhất thời tức giận muốn giơ chân, "Han Chae Ah, cô mà cũng dám nói với tôi như vậy, tôi cho cô biết, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu..."

Quản lí vừa dứt lời, cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, Park Se Joo mặt sốt ruột xuất hiện ngoài cửa.

"Chae Ah... Đã xảy ra chuyện gì?" Park Se Joo cũng nghe trong thang máy truyền ra tiếng giống giận, giận tái mặt, khí thế dọa người nói.

"Ồ, tốt... Còn có người giúp đỡ cơ đấy... Tôi nói cho các người biết, YBS chính là nơi phân biệt đẳng cấp, các người nên biết mình là ai." Quản lí thấy Park Se Joo khí thế hung hăng nhìn mình chằm chằm liền cảm giác mình bị khiêu chiến, vừa nói vừa bước ra cửa, nặng nề huých bả vai Park Se Joo, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Bạch uy hiếp, lúc này mới tức giận rời đi.

Park Se Joo nhìn quản lí rời đi, đáy mắt hiện lên một tia sáng sắc bén, gặp Tiểu Bạch đã đứng bên cạnh, vội vàng kéo cô hỏi, "Không sao chứ, ông ta vừa rồi nói gì với cô..."

"Có thể nói gì chứ? Ông ấy là cấp trên, tôi là công nhân viên, bảo tôi không nên nói chuyện lung tung." Tiểu Bạch bất đắc dĩ cười cười.

"Đừng lo lắng, loại người như vậy không làm được lâu đâu." Park Se Joo vỗ vỗ vai cô, trong đầu hạ quyết tâm, nhất định khiến tên kia cút.

"Tôi không muốn để ý mấy cái này, được rồi, tại sao anh lại ở đây?"

"Đương nhiên là tới đón cô rồi. Tổ ba Achim của chúng tôi vừa biết một thành viên mới tới, tất cả mọi người đều rất tò mò đó, cô mau đi cùng tôi nào." Park Se Joo lôi kéo cô đi hướng hành lang.

"Thật sao, vậy đi thôi."

Tiểu Bạch theo Park Se Joo đi tới phòng làm việc của tổ ba Achim, vừa vặn mọi người đều tụ chung một chỗ, thấy Park Se Joo mang theo Tiểu Bạch xuất hiện, đều hiếu kì quan sát cô.

"Tôi gọi Han Chae Ah, thật hân hạnh có thể cùng mọi người công tác." Tiểu Bạch đứng tại cửa hơi khom người, lễ phép chào hỏi.

"Cô Han Chae Ah... Cô cuối cùng cũng tới, tôi nghe nói có người mới sắp đến, vẫn thật tò mò, không ngờ lại là một cô gái siêu cấp xinh đẹp đây." Một tên mắt hí mập mạp lùn lùn tiến lên, cầm tay Tiểu Bạch.

"Chào anh." Tiểu Bạch thấy hắn cầm tay mình gắt gao không tha, lúng túng cười quay đầu, liếc Park Se Joo một cái.

"Anh Gong Yeon, tổ trưởng muốn phát biểu kìa, mau ngồi đàng hoàng đi." Park Se Joo nhận được Tiểu Bạch cầu cứu, một phen đoạt về tay Tiểu Bạch, kéo cô cùng ngồi chỗ cuối cùng.

Mọi người ngồi đủ, tổ trưởng Na hắng giọng, "Từ hôm nay trở đi tổ ba Achim chúng ta có thêm một Han Chae Ah, chúng ta sẽ có thêm một con ong cần mẫn, hy vọng mọi người giúp đỡ cho nhau."

"Bộp bộp bộp..." Tổ trưởng Na vừa dứt lời, mọi người phối hợp vỗ tay.

"Chae Ah, tôi giới thiệu với cô, đây là Kim Shin, người chủ trì của chúng ta..." Tổ trưởng Na chỉ vào người đàn ông mặt mày nghiêm túc bên cạnh.

"Chào anh Kim Shin, những bài anh làm chủ trì vô cùng tuyệt vời, hận hạnh cùng làm việc với anh..." Tiểu Bạch đứng lên, cười nói.

"Ừm, cố gắng công tác." Kim Shin khuôn phép gật đầu.

"Còn đây, là tác gia Bae, sau này cô sẽ theo cô ấy học tập."

"Tác gia Bae, sau phải làm phiền chị, tôi sẽ cố gắng." Tiểu Bạch nhìn tác gia Bae, đảm bảo thật lòng.

"Hoan nghênh em, Chae Ah, em đến tôi cũng có thêm giúp đỡ mà." Tác gia Bae vừa dịp gần đây bận rộn vô cùng, có người chia sẻ đương nhiên vui vẻ, cười híp mắt gật đầu.

"Sau đó là..." Tổ trưởng Na lần lượt giới thiệu những người khác.

Chính thức làm quen với mọi người, Tiểu Bạch liền gia nhập đội ngũ bận rộn. Bởi vì Kim Shin có tiết mục mới nên tất cả mọi người đều đau đầu nên chọn tin tức nóng nào. Tiểu Bạch căn bản là newbie, rất nhiều thứ còn mù tịt, vì có thể dung nhập mọi người, cũng nỗ lực học viết kịch bản, thu thập tư liệu, biên tập tần số xem.

Park Se Joo trong lúc này giúp Tiểu Bạch rất nhiều lần, hai người cùng tiến cùng học tập, công tác, càng hiểu nhau sâu hơn. Lời thổ lộ trước đó ở đảo JeJu, hai người đều ăn ý không nói ra nhưng tâm ý đều trong lúc vô tình sinh ra chuyển biến. Park Se Joo ngày càng săn sóc cẩn thận tỉ mỉ, tình cảm của hai người nhanh ấm lên.

Một tuần sau, mọi người đã chọn được chuyên đề, đang chuẩn bị xuất phát đi phỏng vấn, Kim Shin thong dong tới chậm theo hai người vào cửa.

"Seo Joo Kyung... Cô về rồi!" Người đẹp Lee Jae Soo kích động nhất, ngay tức khắc nhào đến.

Tiểu Bạch cùng Park Se Joo trái lại chú ý tới cô gái sau lưng Kim Shin và Seo Joo Jyung - là Na Mi Rae từng gặp ở đảo JeJu.