-Thưa ba mẹ con mới về-Trần Thiên Tuyết về đến nhà lấp ló ở cửa coi 2 người còn thức không bởi vì bây giờ là 11 giờ đêm.Cũng tại cái tên Nguyễn Quốc Quyền đó bỏ cô ở lại hại cô phải đi bộ về.Đáng lí ra là phải đi taxi nhưng mà lấy hết tiền mua bộ đồ ngủ đó rồi còn tiền đâu mà đi

-TIỂU TUYẾT-1 giọng nói hốt hoảng kèm sự lo lắng hét lên

-Mẹ.....mẹ-Trần Thiên Tuyết rùng mình nhìn bà.Giờ này bà còn thức sao.Không lẽ bà tốt đến mất đợi cô về rồi mới ngủ à

-Tiểu Tuyết con có sao không-Bà nhìn Trần Thiên Tuyết nước mắt rơi như mưa lo lắng hỏi

-Dạ-Trần Thiên Tuyết khó hiểu nhìn bà .Cái gì mà có sao không.Cô vẫn còn bình thường mà

-Mẹ hỏi con có sao hay không-Bà nhíu mày lặp lại lần nữa nhìn cô

-Dạ không...không sao-Trần Thiên Tuyết theo phản xạ mà trả lời chứ chẳng biết chuyện gì đang xảy ra

-Vậy thì tốt.Không sao thì tốt rồi-Bà thở dài nhẹ nhõm

-Mà có chuyện gì vậy mẹ-Trần Thiên Tuyết hỏi bà.Không biết chuyện gì mà làm bà lo lắng dữ vậy

-Quyền nói con đang đi chung với nó rồi đột nhiên không thấy con đâu.Nó đi tìm con khắp nơi mà không thấy-Bà nhìn Trần Thiên Tuyết lo lắng nói

-Đi chung....không thấy.....tìm khắp nơi-Trần Thiên Tuyết hoá đá với những câu bà vừa mới nói.Cái gì mà đi chung rồi không thấy cô đâu.Không phải hắn bỏ cô lại sao.Còn cái gì mà tìm cô khắp nơi mà không thấy.Nói dối vừa thôi chứ.Cô còn nhớ trước khi đi hắn nói với cô 1 câu”Tôi đi trước đây.Cô muốn làm gì thì làm“.Cái tên trời đánh này.Tức quá mà

-Mẹ à,không phải.......-Trần Thiên Tuyết chưa kịp nói xong đã có 1 giọng nói lạnh lùng chen vào-Cô à nếu như Tiểu Tuyết đã về rồi thì cô không cần lo lắng nữa

-Sao anh ta lại ở lại hả mẹ-Trần Thiễn Tuyết nhìn thấy hắn.Trong lòng máu nổi lên sùng sục như muốn ăn tươi nuốt sống hắn

-Ba mẹ Quyền đi du lịch nên Quyền sẽ ở tạm nhà mình 1 thời gian-Bà nhìn cô giải thích

-Mẹ à,anh ta có thể ở khách sạn được mà-Trần Thiên Tuyết nhíu mày nhìn bà

-Ở đó anh không quen nên anh mới ở đây.Nếu như em không thích thì không cần ở đây cũng được-Nguyễn Quốc Quyền nhún vai nhì cô

-Anh......-Trần Thiên Tuyết cứng họng nhìn hắn.Cái gì,ý hắn là muốn đuổi cô đi sao.Này này từng có tưởng là lớn hơn cô thì muốn làm gì thì làm nha.Nhưng mà khoan đã nếu như hắn ở đây thì.....thì Nguyễn Quốc Minh Quân cũng sẽ....sẽ.Nghĩ đến đây thôi thì mặt cô đã tái xanh lại

-Tiểu Tuyết à con sao vậy-Bà nhìn sắc mặt của cô lo lắng hỏi

-Không.....không thể nào-Trần Thiên Tuyết vội vàng chạy vào phòng khách.Vừa mới tới thì nhìn thấy Nguyễn Quốc Minh Quân đang ngồi cầm điện thoại đang làm gì đó.Sao lại như vậy cuộc đời cô chưa đủ khổ hay sao mà lại thêm hắn vào nữa.Không được nếu như cô sống với 2 anh em hắn thì đâu khác gì phải sống trong địa ngục.Không...không thể như thế nhất định phải đuổi họ đi càng xa càng tốt mới được

-Anh....à không em họ-Trần Thiên Tuyết nhìn chằm chằm vào Nguyễn Quốc Minh Quân rồi chợt nhớ thân chủ lớn hơn anh 1 tuổi nên vội sửa lại

-What are you doing here so (Chị đang làm gì ở đây vậy)-Nguyễn Quốc Minh Quân lạnh lùng nhìn cô

-Chị.....chị-Trần Thiên Tuyết quên rằng anh chỉ nói bằng Tiếng Anh nên liền cứng họng nhìn anh.Trình độ Tiếng Anh của cô không phải giỏi cũng không phải dở nói chung là cũng tạm được.Nhưng nói ngày nào cũng phải nghe Tiếng Anh như vậy thì làm sao mà sống nổi.Cô chợt nhớ là trong truyện anh hiểu được Tiếng Việt cho nên nên cười cười nhìn anh rồi tung ra 1 tràng dài-Em họ à,chị biết em đã quen sống ở những nơi sang trọng và sạch sẽ.Em nhìn đi cái nhà này nhìn sạch vậy thôi chứ nó bẩn vô cùng.Cho nên chị khuyên 1 câu em đừng nên sống ở đây.Em với anh họ nên sống ở khách sạn đi tối nhất

-So sister want to chase I go (Vậy chị muốn đuổi tôi đi)-Nguyễn Quốc Minh Quốc nhíu mày nhìn cô

-Thì....thì cũng không hẳn là vậy chị chỉ muốn tốt cho em thôi-Trần Thiên Tuyết nhìn thấy anh nhíu mày liền lùi xuống mấy bước

-I am not familiar at the hottel (Tôi không quen ở khách sạn)-Nguyễn Quốc Minh Quân nhún vai nhìn cô rồi đứng lên chuẩn bị đi lên phòng

-Không....không quen-Trần Thiên Tuyết trừng mắt lên nhìn anh.Cái gì mà không quen đùa nhau à.Nhưng mà sao anh với hắn trả lời y chang nhau vậy.Cô thấy anh định đi hoảng hốt chặn anh lại rồi trong đầu cô hiện lên 2 lựa chọn.Thứ nhất là khi anh đang đi chạy lại ôm lấy chân anh rồi khóc lóc,kêu gào,cầu xin miễn sao anh không ở đây là được.Thứ hai là cứ để anh ở tạm vài ngày.Cô phân vân không biết chọn cái nào nên cứ đừng mãi mà không biết anh đã đi mất

-Tiểu Tuyết à sao con đứng ở đó hoài vậy-Bà thấy Trần Thiên Tuyết cứ đứng ở đó thắc mắc hỏi

-Con....ủa em họ đâu rồi-Trần Tuyết giật mình 1 cái rồi nhìn xung quanh mà không thấy anh đâu rồi nhìn sang bà hỏi

-Quân hả,hình như là lên phòng rồi-Bà nhìn cũng nhìn xung quanh rồi nói với cô

-Vậy còn anh họ đâu rồi mẹ-Trần Thiên Tuyết không vui nhìn bà

-Chắc nó cũng lên phòng rồi à mẹ quên nói với con là ngày mai con đi học đó-Bà mỉm cười nhìn Trần Thiên Tuyết

-Vâng,con biết....mà mẹ vừa mới nói đi....đi học á-Trần Thiên Tuyết rùng mình 1 cái vì 2 chữ “đi học” của bà.Cô chỉ mới có 15 tuổi vòn thân chủ 17 tuổi lận đó.Vậy nghĩa là cô từ lớp 9 rồi xuyên qua lên lớp 11 học à.Đùa nhau á

-Mẹ à,con phải đi học thật sao-Trần Thiên Tuyết bĩu môi nhìn bà

-Tiểu Tuyết à,dạo này mẹ thấy con dạo này kì lạ lắm-Bà nhíu mày nhìn cô

-Con á,đâu có đâu mẹ.Đi học chứ có gì đâu ngày mai con đi liền.Thôi con buồn ngủ rồi con đi phòng đây.Tạm biệt mẹ-Trần Thiên Tuyết nhìn bà nói rồi phóng lên phòng 1 cách nhanh chóng.Haizz,vậy là ngày mai cô sẽ phải đi học thật sao.Trời ơi,không muốn đâu.Mà khoan cô đường đường là bang chủ cơ mà sợ gì chứ.Kẻ nào dám đụng đến cô hay là gia đình cô.Cô nhất định sẽ bắt chúng trả gấp 10 lần.Hóhó