Triệu huyện lệnh khóe mắt muốn nứt ra, hung hăng trừng mắt Đổng thị, Đổng thị hô oan uổng, “Lão gia, ngươi cũng không thể tin phiến diện vào nô tài, Yến Nương là đích nữ, như thế nào có thể nói ra lời như vậy, rõ ràng là tam cô nương cáu giận thiếp thân răn dạy, đối với thiếp thân ghi hận trong lòng, xúi giục nha đầu vu oan hãm hại Yến Nương.”Củng di nương cũng khóc đến ngất, “Phu nhân, tam cô nương khi tỉnh lại, giọng nói hỏng, miệng không thể nói, sao có thể xúi giục hạ nhân, phu nhân… Ngài không vui, muốn bán , muốn phạt thiếp không oán, nhưng tam cô nương là thân cốt nhục của lão gia, sao có thể tùy ý chửi bới.”Triệu huyện lệnh duỗi tay đem Hàm Phương đỡ lấy, căm tức nhìn Đổng thị, “Gia trạch không yên, chủ mẫu có lỗi, Đổng thị không dung người, khắt khe thứ nữ, gửi hưu thư.”Đổng thị gấp quá hô to, “Lão gia, sao có thể hưu thiếp, cha chồng là thiếp thân đưa chung, lại nói trong kinh còn có Phượng Nương, chính là thiếp thân sinh ra, nếu Phượng Nương có mẫu thân bị hưu, nàng ở kinh thành sao có thể dừng chân.” Triệu huyện lệnh xoa thái dương, cắn răng nói, “Tạm thời ghi tội, nếu tái phạm, ngươi tự mình đợi hưu đi.”“Lão gia.” Đổng thị kéo Triệu Yến Nương quỳ xuống tới, “Lão gia, thiếp thân có làm gì sai, ngài sao tuyệt tình như thế.”Đoạn Hồng Tiệm thấy cục diện giằng co, chần chờ mở miệng, “Mợ mang nhị biểu muội về trước đi, cữu cữu đang nổi nóng, chờ hết giận liền tốt.” Triệu huyện lệnh lúc này mới phát hiện cháu ngoại trai ở đây, xấu hổ không biết nói gì, Đổng thị thấy có bậc thang, đứng dậy mang Triệu Yến Nương rời đi.

Trĩ Nương vô lực đem đầu dựa vào vai Ô Đóa, nửa nâng mắt lạnh lùng nhìn Đoạn Hồng Tiệm, ngụy quân tử, hắn không phải người tốt.

Đoạn Hồng Tiệm hành lễ cáo lui, đến nhà người ta nghe chuyện riêng, hắn cũng không được tự nhiên, đôi mắt ngoái nhìn giai nhân, lại thấy giai nhân mắt lạnh như đao, mặt như mũi tên, tâm lạnh nửa phần.

Triệu huyện lệnh đỡ ái thiếp, Ô Đóa đỡ Trĩ Nương, bốn người về tây phòng, Trĩ Nương đi vào khuê phòng, Ô Đóa đỡ nàng xuống giường, nàng suy tư lời Đổng thị nói, nhìn Ô Đóa, “Phượng…”“Tam tiểu thư muốn hỏi về đại tiểu thư ạ?”Trĩ Nương chớp mắt, liền nghe thấy Ô Đóa trả lời, “Cô nãi nãi dưới không có con, đại tiểu thư sinh ra không bao lâu, đã bị cô nãi nãi đưa tới kinh thành, nghe nói cô nãi nãi thường mang đại tiểu thư tiến cung, đại tiểu thư rất được Hoàng Hậu nương nương yêu thích.”Trĩ Nương trong lòng sinh nghi, một chi nữ huyện lệnh nhỏ nhoi sao có cơ hội nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương, Ô Đóa lại nói, “Cô nãi nãi khi chưa gả là nữ quan trước mặt Hoàng Hậu nương nương, sau đó lại gả cho biểu thiếu gia.” Thì ra là thế, Đoạn gia biểu ca là con riêng của chồng cô mẫu.Trĩ Nương cùng Phượng Nương.Gà rừng cùng phượng hoàng, thật là ngụ ý.Đổng thị bừa bãi, cậy vào thân có chỗ dựa, nam nhân ai cũng vậy quan tâm trước là lợi sau đó mới là tình, Đổng thị muốn trừ bỏ mẹ con hai nàng không phải một sớm một chiều, trước đây nàng vẫn cảm thấy Củng di nương chỉ biết khóc, vô chủ kiến, hôm nay xem ra, cũng có chút bản lĩnh, nếu không, cũng không có khả năng mang theo nữ nhi sống đến bây giờ.

Bên kia di nương nức nở cùng tiếng nam nhân khuyên giải an ủi, lời nói nhỏ nhẹ sau đó tiệm không nghe thấy, Trĩ Nương nhắm mắt lại, có người từng nói qua rằng nữ nhân nhu nhược là thứ vũ khí sắc bén trong lòng nam nhân, lời này không phải giả.

Ô Đóa thấy nàng mệt rã rời, lén lút đi ra ngoài.Màn đêm buông xuống, Triệu huyện lệnh tất nhiên là ở tây phòng, lòng Củng di nương tràn đầy vui mừng.Mấy năm nay, tuy là có danh phận thiếp thất, nhưng bởi vì Đổng thị quấy nhiễu, mỗi lần đại nhân nghỉ ở nơi này, đều giống như là hái hoa tặc.

Hậu viện phủ nha cũng không lớn, bên này có động tĩnh gì, Đổng thị rất mau là có thể biết, hôm nay lão gia không màng hạ nhân, thiếp thất ở đây, nói muốn bỏ bà, mất mặt như vậy nào có thể cam tâm nhìn tiện nhân kia cùng trượng phu tình chàng ý thiếp, giao cổ triền miên.

.

Lão gia nói tàn nhẫn thế thôi, kỳ thật sao có thể hưu bà, không chỉ vì bà có tiễn cha chồng ra nghĩa trang, còn giữ đạo hiếu ba năm, mà còn vì bà có Phượng Nương, cô em chồng gởi thư thường nói, Phượng Nương được Hoàng Hậu nương nương yêu thích, lão gia ở quan trường muốn lại tiến thêm một bước, không thiếu được phải dựa Phượng Nương ở kinh thành đả thông quan hệ.Càng nghĩ càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, tức giận khó tiêu.

Bà tức muốn hộc máu đi vào đông sườn phòng, nơi có một lão phụ nhân đang nằm thấp giọng mắng, sau đó lấy một trường châm, thần sắc quỷ dị đối với lão phụ nhân âm hiểm cười.

Lão phụ nhân rất sợ liên tục lắc đầu, trong miệng ô ô ra tiếng, tiểu tại chỗ, Đổng thị chán ghét che mũi, lạnh lùng phân phó cho bà tử bên ngoài, “Mau thỉnh lão gia, lão phu nhân lại mất khống chế.”.

Bà tử lập tức chạy như bay đến Tây viện, chụp cửa bang bang, lớn tiếng mà kêu, “Lão gia không hảo, lão phu nhân… Không hảo.” Phòng trong, Triệu huyện lệnh đang cùng kiều thiếp tình nùng ý mật, lại bị người ta đánh gãy, cực kỳ không vui, khóa chặt mi, Củng di nương thấp giọng khuyên giải an ủi,“Lão gia, ngài mau đi đi, lão phu nhân thân thể quan trọng.”Thiếp thất biết điều, Triệu huyện lệnh thần sắc hòa hoãn, vội khoác áo, tới đông sườn, kiều mỹ nhân nhi ở phía sau lộ ra ánh mắt phức tạp.

Đổng thị lợi dụng lão gia là hiếu tử, nhiều lần đều dùng lão phu nhân làm bia, lão gia nhìn không thấu..