Hồi bé khi đến Tết là khoái chí lắm, họ hàng đông đúc, túi tiền phát tài.

Ngày ấy tôi mặc đồ chỉnh chu, ngồi ngay ngắn trên ghế tiếp đón một trăm lẻ một thể loại khách khứa. Đang lúc cười nói vui vẻ, tôi cảm nhận được lỗ mũi ngứa ngáy, tôi nhẹ nhàng đánh một cái ách xì, nghĩ là mọi chuyện đến đây là dừng, tôi có thể quay lại cùng mọi người nói chuyện phiếm.

Nhưng không, một hàng nước mũi chảy róc rách, tôi vì giữ hình tượng, vội vàng bịt mũi chạy xuống toilet.

Tôi đến chết cũng không ngờ mẹ tôi sẽ chạy theo, bà vừa kéo tôi ra khỏi toilet vừa la hét ầm ĩ:

"Chảy máu mũi hả?! Ngẩng mặt lên, bịt cái gì!"

Mẹ mạnh mẽ đẩy mặt tôi lên trời, gạt phăng cái tay bịt mũi của tôi ra.

Trước mặt một trăm lẻ một các vị họ hàng, cảnh tượng tôi chảy nước mũi trở nên thật huy hoàng và rực rỡ.

Về sau lúc họ nhắc đến một bé gái nào đó sẽ là:

"À, đứa bé xinh xắn nhà XX hả?"

Còn nhắc đến tôi:

"Ấy, phải nói con bé chảy nước mũi không?"

Tôi cảm thấy buồn sâu sắc.

Mễ Bối.