Chiều thứ bảy, Chiêm Hỉ ra ngoài gặp Vương Hách.
Do Vương Hách có xe, bọn họ liền hẹn gặp nhau ở trung tâm thương mại phía Tây Nam Tiền Đường, để Chiêm Hỉ không cần chạy vào thành phố.
Chiêm Hỉ không mặc áo lông mà là một áo khoác nỉ màu trắng gạo, bên trong là một áo len cùng chiếc quần jean, chân mang giày đế thấp.
Cô đeo một chiếc khăn quàng cổ màu vàng đất, tóc dài dịu dàng xõa bên vai, khuôn mặt trẻ trung vốn đã rất đẹp, chỉ cần ăn diện một chút liền thanh lệ động lòng người.
Không biết là do mùa đông lạnh lẽo hay đang thẹn thùng, hai má của cô đỏ ửng. Vương Hách nhìn cô gái đang từ từ đến gần, cảm thấy như một cơn gió ấm giữa đêm đông rét lanh, đối với dáng vẻ của Chiêm Hỉ, anh ta rất hài lòng.
Hai người chào hỏi, liền đến giờ ăn, Vương Hách đề xuất ăn món Quảng Đông, vừa ăn vừa nói chuyện, Chiêm Hỉ không có ý kiến.
Lúc đi trên thang cuốn cùng Vương Hách, Chiêm Hỉ lặng lẽ đánh giá người đàn ông này. Vương Hách hai mươi tám tuổi, không khác nhiều so với ảnh chụp, tóc ngắn, cao khoảng 1m75, không mập không gầy, ngũ quan đoan chính, ngoài hình không có khuyết điểm.
Ngồi xuống quán Quảng Đông, Vương Hách gọi món, không quên hỏi Chiêm Hỉ có kiêng cữ gì không. Chiêm Hỉ không có ý kiến với ăn uống, chỉ muốn gọi một ly nước nóng, Vương Hách gọi cho cô một ly nước gạo nâu rang.
Khi chờ thức ăn, Vương Hách nhìn Chiêm Hỉ ngồi rất ngay ngắn, cười hỏi: "Cô rất căng thẳng à?"
Chiêm Hỉ lắc đầu: "Không có."
Vương Hách rót cho cô một chén trà nóng, nói: "Tôi nghe người giới thiệu nói, cô đang thi nhân viên công chức à?"
Chiêm Hỉ: "..."
Cô thành thật trả lời: "Tháng trước thi viết, hẳn là không tốt."
"Thành tích phải một tháng mới có." Vương Hách lại hỏi, "Nếu không thì năm sau thi lại."
Chiêm Hỉ: "Không muốn thi."
Vương Hách cười: "Cô đừng căng thẳng, tôi không phải thầy giám thị, hai chúng ta có thể tùy ý tâm sự. Lúc trước tôi cũng muốn thi công chức, sau khi hỏi ý kiến của công ty hiện tại, không nghĩ lần này sẽ thi đậu, chờ đợi mất 3 năm nữa."
Vương Hách làm việc ở Cục Quản lý Dược phẩm, nghe nói rất khá, tiền đồ vô lượng.
Chiêm Hỉ hỏi: "Công việc bận rộn không?"
"Cũng tạm." Vương Hách nói, "Cô là phụ nữ, kỳ thật tôi vẫn khuyên cô nên thi tiếp, nếu đậu rồi có thể thoải mái hơn làm ở công ty tư nhân nhiều, có cương vị cũng sẽ bận rộn, nhưng cũng ổn định. Sau khi phụ nữ kết hôn thì trọng tâm cuộc sống luôn đặt ở nhà, đặc biệt là khi có con, lúc này thì cô sẽ không hiểu được chỗ tốt của Nhà nước so với công ty tư nhân rồi. Nếu như có ngành thi công chức thích hợp với cô, cũng có thể thử xem."
Thật là không thích tán gẫu mấy đề tài này mà... Có điều, Chiêm Hỉ cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu để cô chọn đề tài, cô cũng chẳng chọn được, không thể nói cho Vương Hách là cô muốn chuyển bộ phận được.
Cô chỉ có thể nói: "Cảm ơn, tôi sẽ nhớ kỹ."
Thức ăn nóng được dọn lên, lúc ăn chính là thời điểm tốt để hai người trao đổi thông tin cơ bản về gia đình bản thân. Có mấy lời không tiện nói trên tin nhắn, lúc gặp mặt Vương Hách tựa như người bị điều tra hộ khẩu, không giấu diếm mà giới thiệu toàn bộ gia đình bản thân.
Ba làm ở công ty nào, trước khi về hưu mẹ là giáo viên đại học, chuyên ngành đại học của anh ta là gì, nghiên cứu sinh học ở đâu, khi nào mua nhà, giá cả, vị trí, diện tích, giá trị bao nhiêu...
Cậu của anh ta rất trâu bò, làm chức gì ở đâu, chú nhỏ cũng không tệ, làm chức gì ở đâu, bạn học của anh ta cũng rất giỏi, ai gây dựng sự nghiệp, ai đi di dân, ai học tiến sĩ,...
So với anh ta, Chiêm Hỉ phát hiện mình không có gì để nói, ba mẹ là cư dân của trấn nhỏ, ở một căn nhà 3 tầng tự xây.
Mẹ đã về hưu, lương hưu mỗi tháng chỉ có 3000, ba làm kiểm soát viên ở một nhà xưởng của trấn, một tháng chỉ kiếm được 4000, 5000 đồng. Bảy cô tám dì trong nhà không ai làm nên chuyện, có mấy người chỉ hết ăn rồi nằm.
Đời này của ba mẹ kiêu ngạo nhất có ba thứ.
Đầu tiên là trước đây, ba mua được một cửa hàng trên đường chính của trấn với giá rất rẻ, mấy năm nay đều cho thuê, tiền thuê hàng năm đủ chi tiêu cho toàn bộ gia đình.
Thứ hai là khi Chiêm Kiệt tốt nghiệp đại học, nhân lúc giá nhà ở Tiền Đường còn rẻ, mua cho Chiêm Kiệt một căn nhà hai phòng ngủ.
Chuyện thứ ba, chính là nuôi dạy được cô con gái Chiêm Hỉ vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn, học cũng rất khá.
Trì Quý Lan luôn tin tưởng mệnh của con gái là phú quý, tương lai sẽ có sự nghiệp ổn định, hôn nhân hạnh phúc, còn gặp người nói mệnh của Chiêm Hỉ rất tốt, ánh mắt của Trì Quý Lan đối với vị hôn phu tương lai của con gái càng cao hơn nữa.
Ăn xong bữa cơm, khoan nói Chiêm Hỉ căn bản không có hứng thú với Vương Hách, nếu thực sự có ý gì, lúc này còn phải tự thu liễm lại. Không biết mẹ già tìm người ở đâu tới, điều kiện cực kì tốt, hai người một chút cũng không môn đăng hộ đối.
Nhưng hình như Vương Hách không có cảm giác này, sau khi ăn xong liền hỏi Chiêm Hỉ có muốn ra ngoài đi dạo hay không.
Lúc này trời đã tối, bên ngoài nhiệt độ rất thấp, còn cả gió đông lạnh lẽo, Chiêm Hỉ cảm thấy rùng mình, hỏi: "Đi dạo ở đâu?"
Vương Hách nói: "Gần đây có trường đại học, khoa của tôi cũng ở đó, có một chợ đêm rất náo nhiệt, đi một lát nhé, đúng lúc có thể tiêu cơm."
Chiêm Hỉ suy nghĩ một chút, đồng ý.
***
Chợ đêm Phong Lâm cách đại học thành phố không xa, lại là thứ bảy, dù cho không khí lạnh lẽo cũng thu hút không ít người, phần lớn là sinh viên đại học.
Lạc Tĩnh Ngữ khoác một ba lô màu đen đi vào chợ đêm, anh vẫn kéo thấp mũ, đeo khẩu trang, nhìn người người náo nhiệt, hơi khó thích ứng, hai tay bỏ vào túi đi xuyên qua dòng người, hầu như không mắt đối mắt với ai.
Đây là lần đầu tiên anh tới, tìm một lúc lâu mới thấy được quầy hàng của Trần Lượng.
Vị trí quầy hàng rất được, ở trung tâm chợ đêm Phong Lâm, rộng khoảng 2m, trên nóc còn treo mấy bóng đèn, khiến cho hàng bán được chiếu sáng hơn. Lạc Tĩnh Ngữ nhìn thấy trong đống đồ chơi nhỏ có một tờ giấy A3 nằm ngang có viết chữ đỏ:
Quầy hàng tình yêu
Chủ là người câm điếc
Xin đừng trả giá!
Lạc Tĩnh Ngữ: "..."
Trần Lượng nhìn thấy anh liền nở nụ cười, làm động tác thủ ngữ, môi hơi mấp máy: [Tiểu Ngư tới rồi! Tới đây ngồi đi!]
Lạc Tĩnh Ngữ đến phía sau quầy hàng ngồi xuống, bạn gái Mao Mao của Trần Lượng cũng ở đây, gương mặt trẻ con, tóc ngắn đang cầm một túi chườm ấm, cười với Lạc Tĩnh Ngữ.
Trần Lượng mở quầy hàng từ lúc 4h chiều đến hiện tại, nhiễm phải gió lạnh rét run, ngồi sát vào bạn gái run run hỏi Lạc Tĩnh Ngữ: [Ăn cơm chưa?]
Lạc Tĩnh Ngữ lấy mấy đồ vật ở trong ba lô ra, gật đầu một cái.
Anh mang đến rất nhiều trang sức nhỏ, có một ít là hàng tồn, một ít là làm lúc trước, mỗi một thứ đều được đặt trong túi trong suốt, cuối cùng đưa một bảng giá cho Trần Lượng. Anh đánh thủ ngữ: [Đây là tiền tôi ước định, cậu bán giá bao nhiêu cũng được.]
Trần Lượng nhận lấy xem thử, trả lời: [Được, không thành vấn đề, giá của cậu rất công tâm.]
Mao Mao cũng đánh thủ ngữ: [Tiểu Ngư, hàng của cậu bán đều rất đắt khách, có thể làm giúp chúng tôi thêm một chút không? Tôi có thể bán đồng thời trên shop online.]
Đôi mắt lộ ngoài khẩu trang của Lạc Tĩnh Ngữ hơi cong lên, xua tay: [Không được, gần đây tôi rất bận, hàng trong tiệm của tôi còn nhiều. Chút hàng hóa này đều làm lúc rảnh rỗi, cô muốn bán nhiều thì tự học một chút, cũng không khó đâu.]
Mao Mao bĩu môi: [Nếu tôi có thể làm giỏi giống anh, đương nhiên tôi sẽ học, chỉ làm không được tốt thôi.]
Lạc Tĩnh Ngữ hỏi Trần Lượng: [Ở đây làm ăn được không?]
Tk hút một điếu thuốc, không đáp.
Mao Mao nhún vai: [Cũng như vậy, trời rất lạnh, chờ nhiệt độ ấm hơn sẽ tốt hơn.]
Trần Lượng chính là bạn nam lúc 15 tuổi bị người say rượu tát một bạt tai.
Anh ta cao gầy, ngũ quan cũng rất được, sau khi tốt nghiệp liền làm việc ở bếp nhà ăn, rồi đến nhân viên dọn nhà, nhân viên lái xe, chuyển phát nhanh,... Sau khi quen được Mao Mao, hai người liền cùng nhau mở một quầy hàng ở chợ đêm.
Tai trái của Trần Lượng có đeo máy trợ thính, có thể nghe được một số âm thanh, còn tai phải điếc hoàn toàn, lúc dùng thủ ngữ cũng sẽ mở miệng nói mấy câu. Lạc Tĩnh Ngữ và Mao Mao đều không biết anh ta nói làm sao, nói mãi không biết mệt, còn mở miệng giới thiệu hàng hóa cho khách.
Mao Mao nhìn khách bày ra một bộ mặt ngốc nghếch, suýt nữa đã cười chết, cô biết những lời Trần Lượng nói, người bình thường căn bản không hiểu.
Trước đây bọn họ mở quầy ở trong thành phố, tên là Quầy Hàng Phú Quý, bỗng nghe nói trong chợ đêm Phong Lâm có nhiều người khuyết tật đến mở quầy hàng, liền gửi đơn xin, đợi đến hai năm mới được duyệt, lập tức dọn đi.
Ngoài ra, Mao Mao còn mở một shop online trên mạng, quang minh chính đại đề người câm điếc, mỗi tháng cũng có thể kiếm một ít tiền.
Lạc Tĩnh Ngữ ngồi một lúc, Mao Mao vỗ cánh tay Trần Lượng, Trần Lượng quay đầu nhìn cô, Mao Mao khua tay nói: [Em đói, anh đi mua cơm đi.]
Trần Lượng trừng mắt: [Tự mình đi! Anh cũng đói bụng, em đi mua hai hộp cơm về đi.]
Mao Mao trợn mắt: [Em không muốn động đậy!]
Biểu tình trên mặt Trần Lượng rất phong phú, gương mặt vặn vẹo: [Em muốn ở cùng một chỗ với Tiểu Ngư chứ gì?]
Mao Mao tức giận đánh anh ta, Lạc Tĩnh Ngữ cúi đầu len lén cười.
Anh duỗi cánh tay dài vỗ vỗ Trần Lượng, chờ đối phương nhìn sáng, Lạc Tĩnh Ngữ liền đánh thủ ngữ: [Hai người cùng đi ăn đi, ở đây lạnh quá, vào cửa hàng ăn thức ăn nóng đi. Tôi sẽ trông giúp các cậu một chút.]
Mao Mao cảm thấy chủ ý này rất tốt, kéo tay áo Trần Lượng: [Đi thôi đi thôi, ăn nhanh rồi quay lại. ]
Trần Lượng đứng lên, chỉ vào nơi trưng bày sản phẩm cho Lạc Tĩnh Ngữ xem, tất cả hàng đều có dán giá, rồi chỉ vào bảng hiệu, nói anh đừng chấp nhận trả giá.
Cuối cùng, anh ta ném một bông chụp lỗ tai cài đầu lông trắng cho Lạc Tĩnh Ngữ: [Ở đây gió lớn, cho cậu một cái để che lỗ tai.]
"..." Lạc Tĩnh Ngữ nhận lấy bông chụp tai, lập tức nhớ đến cô giáo Trứng Gà. Đây là thứ con gái dùng, dễ thương, hẳn là cô giáo Trứng Gà sẽ thích.
Mao Mao lấy ra một đống sợi dây màu đỏ cho Lạc Tĩnh Ngữ: [Tiểu Ngư, nếu anh rảnh rỗi thì giúp tôi bện dây thừng nhé, anh bện rất giỏi đó.]
Trần Lượng mở miệng cười lớn: [Em đừng bắt nạt Tiểu Ngư nữa!]
Không biết anh ta đã nói ra thanh âm kỳ quái gì mà khiến một đôi tình nhân phía trước quầy hàng đồng thời nhìn về bên này, Trần Lượng không phát hiện, Lạc Tĩnh Ngữ và Mao Mao đều chú ý tới.
Mao Mao vỗ Trần Lượng một cái: [Anh nói nhỏ một chút, người đi đường nhìn kìa.]
Trần Lượng gãi đầu, ngượng ngùng ngậm miệng.
Lạc Tĩnh Ngữ đánh thủ ngữ: [Hai người đi đi, tôi sẽ bện dây thừng, đưa mẫu cho tôi là được.]
Mao Mao đưa hàng mẫu cho anh, Lạc Tĩnh Ngữ liếc mắt liền biết nên bện như thế nào, tay ra dấu hiệu đã hiểu rõ.
Trần Lượng cùng Mao Mao đi ăn cơm, Lạc Tĩnh Ngữ ngồi một mình bên quầy hàng. Đây không phải lần đầu anh trông quầy giúp Trần Lượng, cũng không mấy căng thẳng, nhìn chủ quầy cùng khách hàng xung quanh, phát hiện có người cũng đang nhìn anh.
Lạc Tĩnh Ngữ thu hồi tầm mắt, biết được phương thức giao tiếp giữa mình, Trần Lượng và Mao Mao sẽ dẫn đến người khác chú ý. Anh nghĩ ngợi, đứng lên bảng hiệu "Quầy chủ là người câm điếc" đến đây, nhân tiện đặt dưới quầy hàng.
Thật sự rất lạnh, gió lớn nhiều, lỗ tai của Lạc Tĩnh Ngữ lạnh đến đỏ bừng, anh không chê cái bông chụp tai đó trẻ con mà đeo vào, sau đó kéo mũ choàng thấp xuống, nghiêm túc cầm dây bện.
Hôm nay anh không nói chuyện với "Bánh Pudding Trứng Gà", bởi vì cô đi xem mắt.
Lạc Tĩnh Ngữ không biết cô sắp xếp thế nào, sợ rằng sẽ quấy rầy đến cô, nhưng trong lòng vẫn nhớ thương, suy đoán cô xem mắt lần này có thuận lợi hay không.
Hy vọng cô thuận lợi, điều kiện của đối phương rất tốt, có thể xem mắt lẫn nhau là chuyện tốt.
Lại có một chút hi vọng... Cô không thuận lợi, tốt nhất là người ta xem trọng cô, nhưng cô nhìn đối phương không thuận mắt.
Cô gái tốt như cô giáo Trứng Gà, anh không thể chấp nhận cô bị người khác ghét bỏ.
Chuyện phiếm tối hôm qua thật ra khiến Lạc Tĩnh Ngữ rất khó mà chấp nhận, lại mất ngủ một lần nữa.
Anh loáng thoáng cảm giác được bản thân đang sinh ra một chút tình cảm không nên có với "Bánh Pudding Trứng Gà", khi nội tâm chạm đến suy nghĩ nguy hiểm này, thậm chí anh cảm thấy rất hoảng loạn.
Biết được có đàn ông mua trà sữa cho cô, trong lòng anh không vui, biết cô phải đi xem mắt, trong lòng anh càng không dễ chịu.
Nhưng rõ ràng anh và cô giáo Trứng Gà không có khả năng, dù nhìn từ phương diện nào, bọn họ đều là hai người hoàn toàn khác biệt.
Anh ngây ngốc thử một chút, kết quả rất rõ ràng, căn bản cô giáo Trứng Gà không nghĩ đến phương diện kia.
Ban ngày thì Lạc Tĩnh Ngữ buồn bực mất tập trung, thậm chí một xấu một bông hoa giả rất đơn giản, đây là chuyện chưa từng phát sinh sau hai năm qua.
Ở nhà ngột ngạt, anh mới chủ động liên lạc với Trần Lượng sẽ đến quầy hàng của anh ta ngồi một lúc.
Gió lạnh xuyên qua chợ đêm, thổi mái tóc Lạc Tĩnh Ngữ rối loạn.
Người qua đường đi đi lại lại, từng hình ảnh đang chuyển động dưới ánh sáng đỏ rực của đèn Nê-ông, con đường này náo nhiệt, nhưng lại cực kỳ yên tĩnh.
Lạc Tĩnh Ngữ ngồi trong một góc nhà, thân hình thong dong, ánh mắt bình tĩnh, có vẻ cô đơn như thế.
***
"Lúc tôi lên Đại học, thỉnh thoảng sẽ đi dạo ở đây, có điều đã qua tám, chín năm rồi, thay đổi rất nhiều. Khi đó những quán ăn nhỏ tôi biết đều không còn." Vương Hách vừa đi vừa nói.
Chiêm Hỉ đi bên cạnh anh ta, hai tay đặt trong túi áo, thuận miệng hỏi: "Đi cùng bạn gái sao?"
Cô nghĩ, hẳn là sẽ không có người con trai nào sẽ đi một mình hoặc cùng bạn nam khác đi dạo chợ đêm nhỉ?
Vương Hách thừa nhận: "Đúng, là bạn gái, có điều khi đó tuổi còn nhỏ, chỉ là chơi đùa."
Chiêm Hỉ không thích lời nói này: "Đừng nói như vậy, hai người có thể ở cạnh nhau đều bởi vì tình yêu."
"Cũng đúng." Vương Hách quay sang hỏi cô, "Còn cô? Trước đây từng có quen ai chưa? Tôi nghe người giới thiệu nói không có, chỉ là tôi không tin cho lắm. Cô xinh đẹp như thế, nhất định sẽ có rất nhiều đàn ông theo đuổi."
Đầu Chiêm Hỉ mơ hồ hiện lên một bóng người, cô không nhớ rõ dáng vẻ hay tên của người kia, chỉ nhớ rõ cảm giác tình cảm nảy mầm thời thiếu nữ thôi.
Khi đó cô học năm nhất, mười chín tuổi, đúng thật là đã động tâm với một bạn nam, chỉ đến thế mà thôi.
Hai người quen biết còn chưa tới một tháng, "Mối tình đầu" ngây ngô này không thể tính là tình cảm đã bị Trì Quý Lan bóp chết từ trong trứng nước, cho đến nay vẫn chưa từng liên lạc lại.
Chiêm Hỉ trả lời Vương Hách: "Chưa từng, tôi học ở đại học rất bận rộn."
Vương Hách càng không tin: "Việc học ở đại học bận đến đâu chứ?"
Chiêm Hỉ nghĩ thầm, anh học hai bằng chuyên ngành thử xem thì biết, không bận thì tôi theo họ của anh! Nhưng miệng lại nói: "Có thể do tôi quá ngốc, tốn nhiều thời gian để hiểu."
Lại đi qua một đoạn đường, Chiêm Hỉ thất thần nhìn quầy hàng xung quanh, một lòng chỉ muốn về nhà.
Quá lạnh, con đường này thật dài mà! Phải đi đến khi nào chứ...
Cô nghe thấy Vương Hách nói: "Chiêm Hỉ, cô... Cảm thấy tôi thế nào?"
Chiêm Hỉ không nói chuyện, đột nhiên dừng bước.
Vương Hách cũng dừng lại, lo lắng nói tiếp: "Hôm nay gặp mặt, tôi cảm thấy cô khá tốt, là một cô gái có tri thức hiểu lễ nghĩa. Kỳ thật tôi không có yêu cầu cứng nhắc khi tìm bạn gái, chỉ dựa vào duyên phận xem mắt cùng cảm giác. Lần đầu tiên tôi thấy cô đã yêu thích, tán gẫu cũng rất hợp, không biết... Cô nghĩ thế nào?"
Anh ta quay đầu nhìn Chiêm Hỉ, phát hiện cô gái bên cạnh đứng bất động, đôi mắt nhìn thẳng vào một quầy hàng bên phải cách đó không xa.
"Chiêm Hỉ." Vương Hách gọi cô, cô không đáp.
"Chiêm Hỉ?" Vương Hách vỗ trên bả vai của cô.
Chiêm Hỉ giật mình, thân thể run lên, hỏi: "Hả?"
Vương Hách hỏi: "Điều tôi mới vừa nói, cô đã nghe chưa?"
Chiêm Hỉ như lạc vào cơn mê: "Anh vừa nói gì?"
Vương Hách: "..."
Sắc mặt anh ta khó coi, Chiêm Hỉ cũng không quan tâm, tầm mắt lại nhìn tới quầy hàng kia.
Nói chính xác hơn, là người phía sau quầy hàng.
Một người đàn ông mặc áo đen, trùm mũ thấp, đeo khẩu trang màu đen.
Người mặc trang phục này không thường thấy, Chiêm Hỉ nhìn một chút đã nhận ra là người đàn ông sống chung tòa nhà của cô.
Nếu như chỉ gặp một người hàng xóm, Chiêm Hỉ sẽ không ngạc nhiên, nơi đây vốn không xa Thanh Tước Giai Uyển.
Điểm mấu chốt là, Chiêm Hỉ nhìn thấy tay của anh ta.
Là lần đầu tiên nhìn thấy hai bàn tay của người đàn ông này lộ ra khỏi ống tay áo.
Tay của anh ta đang bện một sợi dây đỏ, ngón tay linh hoạt, cực kỳ thuần thục, Chiêm Hỉ thậm chí hoài nghi anh ta nhắm mắt lại cũng có thể bện được.
Đôi tay đó thật đẹp, dưới ánh đèn rọi vào, màu da trắng sáng được tôn lên giữa quần áo màu đen, mười ngón tay thon dài sạch sẽ, đẹp không chút tỳ vết, tựa như một tác phẩm nghệ thuật!
Một người hàng xóm có một bàn tay đẹp, cũng không kỳ lạ! Trên đời này có rất nhiều đàn ông tay đẹp hơn nhiều.
Nhưng, dưới ngón áp út tay phải của anh ta có một nốt ruồi son.
Một chấm, nốt ruồi son.
Chiêm Hỉ không biết được thị lực của mình tốt đến như thế. Cô chú ý đến người đàn ông này trước, rồi lại nhìn đến nốt ruồi đỏ kia.
Cô căn bản không quan tâm Vương Hách bên cạnh đang nói những gì, tiến về quầy hàng đó mấy bước, cô đứng trước quầy hàng nhẹ nhàng gọi: "Tiểu Ngư?"
Người đàn ông trẻ tuổi cúi đầu, hết sức chuyên tâm bện dây, không phản ứng.
Chiêm Hỉ lấy hết dũng khí, gọi lớn: "Này, anh là Cá Cực Lớn à?"