Thời Hoài Kim tiến lên đón nàng, đứng đối diện với bình phong nơi Khi Hoài Ân đang lẩn trốn, vì thế thời điểm Du Thiên Linh nói chuyện cùng hắn, nàng sẽ đưa lưng về phía phương hướng của Khi Hoài Ân , đương nhiên cũng không nhìn thấy Khi Hoài Ân lộ ra nửa thân mình.

Hắn nói: “Điện hạ đi mà quay lại, là có chuyện gì quan trọng sao?”

Du Thiên Linh lấy từ trong tay áo ra một chiếc lắc bạc, chiếc lắc bạc đó có hình thức từng vòng quấn tròn , ở giữa là một đồ vật giống như răng nanh, bộ dáng thực độc đáo.

Nàng chỉ vào chiếc răng nanh kia nói: “Đây là răng của con hổ đầu tiên ta săn được, hai chiếc răng sắc nhọn nhất ta làm thành hai chiếc lắc tay, ta tự mình đeo một cái, một cái khác là để lại cho vị hôn phu tương lai, hiện nay tặng cho ngươi, xem như lời hứa hẹn của ta.” Vốn dĩ nàng muốn đưa vào đêm tân hôn, nhưng sự tình có biến, cho nên nàng muốn tặng trước.

Thời Hoài Kim tiếp nhận lắc tay, răng nanh rất lớn, to khoảng một ngón út, mặc dù nó đã từng bị mài giũa , nhưng vẫn thập phần sắc nhọn, đủ để thấy được nếu con hổ đó còn sống sẽ có bao nhiêu uy mãnh, hắn thật lòng nói: “Công chúa điện hạ võ nghệ cao cường, làm người khâm phục.”

Du Thiên Linh không cho là đúng nói: “Đây chỉ là con hổ chưa trưởng thành thôi, nếu là hổ trưởng thành, nha sẽ lớn hơn nữa, lúc đó vì còn nhỏ nên ta săn không được.

Tuy rằng như thế, nhưng đây dù sao cũng con mồi đầu tiên ta săn được, tổng muốn giữ lại làm kỷ niệm, ngươi nhận là tốt rồi.” Nàng mới vừa nói xong, phía sau liền truyền đến tiếng loảng xoảng.

Du Thiên Linh quay đầu lại nhìn xem, Huệ An Hầu đột nhiên đi lên phía trước che khuất tầm mắt của nàng: “Công chúa điện hạ tuổi trẻ tài cao, khó trách có thể đánh hạ Tuy Quốc, có một tướng tài như công chúa vậy, quả thật là may mắn của Du Quốc.”

Lỗ tai Du Thiên Linh rất thính, nghe được thanh âm sột sột soạt soạt phía sau, liền biết chuyện gì đang diễn ra.

Khóe môi nàng khẽ cong, cười nhạo một tiếng, trong mắt hàm chứa vài phần khinh thường.

Huệ An Hầu nhìn thấy, trong lòng căng thẳng, lại càng cảm thấy chột dạ, đang muốn nói gì đó để che dấu.

Du Thiên Linh đã quay đầu đi, nói cùng Thời Hoài Kim : “Vươn tay ra.”

Thời Hoài Kim nghe lời vươn tay ra, ngón tay trắng nõn thon dài giống như một tác phẩm nghệ thuật thượng đẳng, vừa nhìn liền thấy cảnh đẹp ý vui.

Du Thiên Linh vừa lòng mỉm cười, vén tay áo hắn lên cao một chút, tự mình đeo lắc tay cho hắn, cổ tay trắng nõn như bạch ngọc, kết hợp với chiếc lắc tay bạc có vẻ tinh xảo hơn rất nhiều: “Không tồi, thực thích hợp, ta đi đây.” Vừa dứt lời, liền xoa nắn cổ tay hắn một chút, sau đó giống như khi tới, nàng sải bước rời đi, cũng không cần Thời Hoài Kim đưa tiễn.

Du Thiên Linh đi rồi, rốt cuộc Huệ An Hầu cũng nhẹ nhàng thở ra, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Vị công chúa này tuổi không lớn, nhưng khí tức trên người nàng lại không thể khinh thường a.

Trước tiên ông đi nhìn Hoài Ân, thấy Khi Hoài Ân chỉ có chút ngốc lăng vì bị dọa sợ, cũng không quản.

Ông lại nhìn về phía Thời Hoài Kim, cũng cảm thấy không có gì cần hỏi, hiển nhiên , công chúa đối với cuộc hôn nhân này rất vừa lòng, bằng không cũng sẽ không cố ý quay lại trao tín vật.

Huệ An Hầu chỉ hỏi một câu: “Công chúa điện hạ không phát hiện ra manh mối gì đi?”

Đang dùng lòng bàn tay vuốt ve răng nanh , Thời Hoài Kim nghe thấy thế liền ngẩng đầu lên, mỉm cười lắc đầu: “ Nếu điện hạ có gì bất mãn, tại sao vẫn đem tín vật tặng cho con.”

Huệ An Hầu vừa lòng gật đầu: “Mấy ngày nay ngươi chăm chỉ đọc thi thư đi, dù sao cũng lấy thân phận của đệ đệ ngươi, công chúa không nhìn ra, nhưng ngươi vẫn cần phải ứng phó với người ngoài, đó là chuyện không thể chậm trễ.” Mới đầu ông còn có chút lo lắng trưởng tử vô năng, không có cách nào dỗ cho công chúa vui vẻ, nhưng hiện giờ thật ra có thể yên tâm rồi, nói như vậy, vị công chúa kia cũng là người lỗ mãng và ngốc nghếch, do ông quá mức cẩn thận.

Thời Hoài Kim thuận theo gật đầu: “Nhi tử minh bạch.”

Huệ An Hầu vẫy vẫy tay để hắn rời đi, Khi Hoài Ân đứng ngồi không yên, vội vàng tạm biệt tổ mẫu và phụ thân, đi theo tới viện của Thời Hoài Kim: “Đại ca!”

Thời Hoài Kim biết hắn sẽ đến đây, không nhanh không chậm ngồi vào trong đình nghỉ mát , phất rơi lá rụng trên bàn: “Như thế nào?”

Khi Hoài Ân đi đến trước mặt hắn, con ngươi đen trắng rõ ràng tràn đầy hoài nghi: “Đại ca, công chúa thật sự không phát giác ra cái gì không đúng sao?”

Thời Hoài Kim vuốt chiếc răng nanh trên cổ tay, hỏi ngược lại: “Công chúa nên nhận ra cái gì không đúng?”

Khi Hoài Ân nhìn về phía chiếc răng nanh trên cổ tay hắn, trong lòng có chút không vui, kia vốn nên là đồ vật của hắn.

Nhưng nàng thật sự không phát hiện ra cái gì không đúng sao? Còn đem tín vật đưa cho đại ca? Rõ ràng nàng bám dính hắn hơn nửa tháng, như thế nào sẽ bởi vì một gương mặt tương đồng mà không nhận ra hắn?

Khi Hoài Ân áp xuống sự ghen tỵ trong lòng, nhẫn nại nói: “Đại ca, thật không dám dấu diếm, đệ và công chúa đã sớm quen biết, đệ đoán bởi vì nàng biết ta là nhị công tử, mới có thể định ra mối hôn sự này.” Hắn dừng lại, nhìn chiếc răng nanh kia nói, “Vì thế, huynh không thể thay đệ thành thân cùng công chúa, một lần hai lần còn được, cứ thế mãi, sớm muộn gì nàng sẽ phát hiện ra huynh không phải đệ.

Chiếc lắc tay này, huynh trả lại cho đệ đi.”

Tuy rằng , tình cảm của hắn đối với vị công chúa kia, chưa tới mức sâu sắc như tình yêu giữa nam nhân và nữ nhân, nhưng rốt cuộc nàng nhận thức hắn lâu như vậy, hiểu biết đương nhiên là có.

Sớm muộn gì nàng sẽ phát hiện đại ca không phải hắn, đến lúc đó tất nhiên sẽ giáng tội hầu phủ.

Hơn nữa, nếu hắn đã biết là nàng, cũng không còn gì phải lo lắng, lấy sự ngưỡng mộ của nàng dành cho hắn, hắn nhất định có thể nắm chắc nàng ở trong tay.

Thời Hoài Kim dùng tay áo che chiếc lắc tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía đệ đệ, trên mặt vẫn chưa toát ra nửa phần kinh ngạc, nói: “Thế thì sao? Công chúa nói rằng rất vừa lòng về ta, chỉ cần công chúa vừa lòng , không phải là có thể? Dù sao đệ cũng không nghĩ tới việc thành thân cùng công chúa, cho dù lúc trước có nhận thức thì thế nào, thân phận của nàng sẽ không thay đổi, công chúa vẫn là người làm chậm trễ tiền đồ của đệ, không phải sao?”

Khi Hoài Ân nghe xong nửa câu đầu: Đối với hắn vừa lòng? Nàng còn luôn miệng nói hắn là độc nhất vô nhị, vừa xoay mặt liền nhận sai người.

Khi Hoài Ân có chút bực bội nói: “Đại ca, huynh còn không rõ sao? Nàng nhìn trúng đệ, mới có việc hôn nhân này, người nàng muốn hướng vào là đệ, huynh sao có thể thay thế được ?”

Thời Hoài Kim không cho là đúng nói: “Hôm nay không phải ta đã thay thế đệ sao?” Hơn nữa là thay thế một cách hoàn toàn.

Nghe thế, rốt cuộc Khi Hoài Ân cũng hiểu được, trách không được công chúa không nhìn ra manh mối, trách không được đại ca đối với chuyện này một chút cũng không kinh ngạc, chỉ sợ rằng hắn đã sớm tính kế tốt đi!

Lông mày Khi Hoài Ân nhăn chặt, gắt gao nhìn chằm chằm Thời Hoài Kim nói: “Đại ca…… có phải huynh đã sớm biết đệ cùng nàng lén lút lui tới hay không, huynh cũng sớm biết rằng nàng là công chúa!”

Thời Hoài Kim gật đầu: “Ta đã sớm gặp qua, nhưng lúc ấy cũng không biết nàng là công chúa, hôm nay mới biết.”

Quả nhiên…… Quả nhiên! Không nghĩ tới đại ca tính tình luôn luôn yếu đuối, lại là loại người ti tiện này! Nói không chừng ở thời điểm hắn không biết, đại ca đã nhiều lần lấy thân phận của hắn lén gặp mặt nàng!

Vừa nghĩ như thế, Khi Hoài Ân liền giận dữ: “Đại ca! Tại sao huynh có thể làm như vậy? huynh biết rõ người nàng nhìn trúng là đệ, lại ngấm ngầm dùng thân phận của đệ để gặp nàng, tranh đoạt nàng với đệ!”

Thời Hoài Kim nghe vậy , ấn đường nhíu lại: “Đoạt? Hoài Ân, lời nói cũng không thể nói bậy, hôn sự này là do chính đệ từ bỏ, chỉ là vừa vặn đó là điều ta muốn, nên đáp ứng thôi, hiện giờ ta muốn duy trì mối hôn sự này, ngược lại đệ lại trách ta đoạt người của đệ? Ta chưa bao giờ cùng đệ tranh đoạt , càng không lấy thân phận của đệ lén gặpnàng.”

Khi Hoài Ân thở sâu, trách mình quá đơn thuần, bị tính kế cũng không biết, hiện tại so đo cũng vô dụng, hắn nói: “Đại ca, ai đúng ai sai, đệ cũng không muốn so đo với huynh.

Hôn sự này vốn là của đệ, lúc trước do đệ không biết nàng chính là công chúa, hiện giờ đệ đã biết, nên đệ không thể cô phụ nàng, về sau việc giữa đệ và nàng không cần đại ca huynh tham dự.”

Thời Hoài Kim buồn cười nói: “Cô phụ? đệ có từng hứa hẹn gì với nàng sao? Hay là nàng chịu hứa hẹn điều gì với đệ? Nhưng cũng vô dụng, nàng đã cho ta tín vật, có hứa hẹn cũng chỉ có thể là ta và nàng.”

Khi Hoài Ân cũng không biết huynh trưởng của hắn thế nhưng lại mặt dày vô sỉ như vậy, cả giận: “Tín vật này là nàng cho đệ ! Không phải huynh! Bất quá huynh chỉ mượn thân phận của đệ mà có được nó thôi!”

Đệ đệ của hắn , trước sau vẫn luôn cho mình là tốt đẹp nhất, cũng không biết, lúc trước nàng là vì cái gì mới định ra mối hôn sự này.

Thời Hoài Kim đứng lên , muốn trở về phòng: “Dù sao thứ này cũng do đích thân nàng giao vào tay ta, bắt ta cho đệ là không có khả năng, trừ phi chính nàng quay lại, đem nó cho đệ.” Kỳ thật hắn có thể nói rõ mọi chuyện cùng Khi Hoài Ân, nhưng hắn càng muốn người đệ đệ thanh cao này của hắn thấy rõ chính mình, tự mình hiểu ra mọi chuyện, đừng tưởng rằng mọi người trong hầu phủ đều vây quanh hắn , thì người trong khắp thiên hạ cũng là như thế.

Khi Hoài Ân nghe xong ngẩng lên đầu, chắc chắn nói, “Được, đệ sẽ khiến nàng phải quay trở lại.” Dứt lời, lại khinh thường thêm một câu, “Đại ca, đồ vật trộm được, sẽ không lâu dài.”

Thời Hoài Kim không cho là đúng mỉm cười: “Kéo dài hay không , không phải do đệ nói.”

Khi Hoài Ân giống như bị thái độ của hắn chọc giận, đuổi theo vài bước nói: “Thế thì sao ? Đại ca biết đệ và nàng gặp nhau như thế nào sao? Lại biết nàng lần lượt dây dưa với đệ như thế nào sao? Đại ca, đệ khuyên huynh nên dừng cương trước bờ vực đi.”

Thời Hoài Kim nghe vậy xoay người lại, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, cười nói: “Không biết thì sao? Chuyện đó có liên quan gì tới ta.” Dứt lời liền xoay người vào phòng, đóng cửa thật mạng.

Khi Hoài Ân trừng mắt với tấm ván cửa hừ lạnh một tiếng: “Ngu muội.”

*

Ngày hôm sau.

Huệ An Hầu vừa mới hồi phủ, quan phục còn chưa kịp thay , đã nghe thấy bên ngoài hô: “Thánh chỉ đến!”

Thánh chỉ? trong lòng Huệ an hầu lộp bộp một chút, hôm qua công chúa mới đến , hôm nay lại thêm một đạo thánh chỉ, sợ là không tốt a.

Ông đi ra ngoài, nhìn thấy người đến tuyên chỉ lại là Lễ Bộ lang trung, trong lòng càng thầm cảm thấy không ổn, hôn sự sợ là có biến.

Huệ An Hầu nhìn về phía trưởng tử, thấy hắn một bộ dáng không chút hoang mang, không khỏi nhíu mày, hay là hôm qua hắn làm ra sự tình không ổn?

Trong lòng Khi Hoài Ân bất an, nhìn thấy đại ca cực kỳ bình tĩnh, ẩn ẩn có loại dự cảm không tốt.

Dự cảm của hắn quả nhiên không sai, Lễ Bộ lang trung tuyên chỉ, nội dung đại khái là: sau khi công chúa gặp qua Khi Hoài Ân, đối với Khi Hoài Ân hoàn toàn thất vọng, thật là không hợp tâm ý, ngược lại cảm thấy thế tử của hầu phủ Thời Hoài Kim phẩm tính tốt đẹp, tài trí hơn người, bởi vậy hủy bỏ hôn sự cùng Khi Hoài Ân, một lần nữa đặt ra hôn ước cùng Thời Hoài Kim, hôn kỳ vẫn như cũ.

Lần này Lễ Bộ lang trung thập phần thận trọng, sau khi nhìn thấy bộ dáng Khi Hoài Ân như bị sét đánh, mới đem thánh chỉ giao cho người có vẻ mặt thản nhiên là Thời Hoài Kim: “Chúc mừng thế tử, chúc mừng thế tử, thế tử tài mạo song toàn, nhân trung long phượng, trách không được có thể lọt vào mắt xanh của bệ hạ cùng công chúa.”

Thời Hoài Kim tiếp chỉ đứng dậy, khách khí nói: “Đại nhân tán thưởng.” Dứt lời , gã sai vặt dâng lên tạ lễ đã được chuẩn bị tốt.

Truyền loại thánh chỉ này phần lớn có thể vớt được chỗ tốt, Lễ Bộ lang trung cũng không khách khí, mỉm cười tiếp nhận, lại nói thêm vài câu cát tường sau đó mới rời đi.

Huệ An Hầu phủ bởi vì mối hôn sự này mà gần đây cực kỳ bị chú ý, đám người vây quanh ngoài cửa hầu phủ đang ngó nghiêng vào trong , muốn nhìn thế tử hầu phủ có bộ dáng gì, thế nhưng ngay cả nhị công tử được xưng kinh thành tam kiệt cũng không bằng, trước kia vẫn luôn không nghe nói vị thế tử này xuất chúng như vậy.

“Không phải nói nhị công tử tuyệt thế vô song sao? Tại sao lại không bằng?”

“Đúng vậy, vẫn là bị huynh đệ nhà mình cướp hôn, vị công chúa này đúng là người tùy hứng, Phò mã mà nói đổi liền đổi, mà lại đổi thành huynh đệ của người ta, đây không phải là giáp mặt vả mặt sao?”

Trên mặt Khi Hoài Ân một mảnh tái nhợt, thân hình lung lay sắp đổ, hắn bước đến trước mặt Hoài Kim, đoạt lấy thánh chỉ nhìn một lần, lẩm bẩm nói: “Chuyện này không có khả năng…… Chuyện này không có khả năng! huynh đã nói gì với nàng? Tại sao nàng lại từ hôn?”

Thời Hoài Kim không nhanh không chậm lấy thánh chỉ trong tay hắn trở về, nói: “Nhị đệ đọc đủ thứ thi thư, sẽ không đến mức không nhận được mặt chữ đi? Không phải thánh chỉ đã viết rõ ràng rồi sao.”