Editor: Mòi

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Ma khí xung quanh tan hết, Kiếm Tôn khôi phục thần trí, thấy Cố Thanh Giác thực sự đứng trước mặt hắn trong lúc nhất thời lại không dám xác định đây là thật hay giả.

Thanh Giác còn sống, bọn họ vẫn còn cơ hội chuộc tội.

Diệp Trọng Uyên cả người thấm máu ném bản mạng kiếm xuống, không quan tâm toàn thân mình đều là vết máu mà ôm chầm lấy y, chỉ lo những điều hắn thấy ở Quỷ Vực sẽ xảy ra lần nữa.

Cố Thanh Giác cảm thấy hai ngày nay bị ôm hơi nhiều, tâm tình tam sư huynh so với đại sư huynh còn làm người ta nghẹt thở hơn.

Không phải y không biết nhìn tình huống nhưng chủ yếu là...!Diệp ngốc nghếch ơi, huynh còn không buông tay là tình huynh đệ lẫn sư đệ của huynh đều đi đời đó!

Huyền Thiên Tông sừng sững ở Trung Châu mấy chục ngàn năm, tiên tôn bị sư huynh ôm đến chết đầu tiên cũng chỉ có mình y.

.

Truyện Xuyên Nhanh

Tình thương này thật khiến người hít thở không thông, quả thực em không chịu nổi đâu!

"Tam sư huynh, huynh buông ra trước đã." Cố Thanh Giác cố gắng đẩy Diệp Trọng Uyên ra, nhưng y chỉ là pháp tu gầy yếu, không dễ đọ sức với kiếm tu cường tráng, miễn là Kiếm Tôn không muốn buông thì có thêm mười y nữa cũng không đẩy được.

Diệp Trọng Uyên làm như không nghe âm thanh lúng túng của y, việc này khiến chân mày Tạ Dịch nhíu lại, thẳng tay tát một cái đánh thức tên ngốc kia, "Buông tay!"

Cố nhu nhược: Đại sư huynh ngầu vãi! Đại sư huynh top 1 server! Đại sư huynh là vị thần vĩnh cửu!*

*câu nì bắt nguồn từ một buổi stream LOL, có người gọi xạ thủ Uzi là vị thần vĩnh cửu nên cụm nì bắt đầu lan truyền trên internet, hay được viết tắt là yyds.

Vui lòng tại trang chính chủ aka w.o.r.d.press Chuồng Chó Lạc Đà và w.a.t.t.pad chodateam

【Thống Thống, sao không nói gì?】

Hệ Thống: 【Thống Thống quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.】

Cố Thanh Giác: 【Ồ được thôi, làm xong việc mới mất liên lạc cũng được, không thì chờ mi về đây ta trực tiếp gõ bể đầu mi.】

Ân Minh Chúc thấy trên người Cố Thanh Giác dính máu liền hoảng hốt, vội vàng lấy áo khoác ngoài từ nhẫn trữ vật ra, hắn không chút kiêng dè Tạ tông chủ ngay bên cạnh mà trực tiếp khoác lên cho y.

Năm đó tuy hắn chưa từng ra mặt nhưng vẫn âm thầm ở Ma giới đẩy sự việc từng bước một tới mức không thể vãn hồi, thậm chí chuyện Cố Thanh Giác bị giết ở Vô Vọng Sơn cũng là nghe người khác nói.

Ân Minh Chúc không biết rốt cuộc khi ấy xảy ra chuyện gì, chỉ biết là hắn không muốn thấy máu trên người Cố Thanh Giác, sư tôn của hắn nên sạch sẽ như y đã từng, dù chỉ chút máu cũng làm hắn như thấy y bị nhuộm đỏ cả người.

Cố Thanh Giác kéo sát áo khoác màu đen không hề phù hợp khí chất tiểu bạch liên vào sát người, thấy vẫn còn một đoạn áo kéo lê trên đất liền không khỏi cảm thán áo bông nhỏ lớn nhanh như ăn thuốc tăng trọng vậy.

Lúc nhặt về Nam Hoa Phong còn chưa cao tới ngực y, ai thấy cũng không tin nổi đứa nhỏ này đã mười tuổi.

Thế mà chưa tới sự kiện trục xuất sư môn, Ân Minh Chúc dưới hào quang nhân vật chính đã nhanh chóng phát triển.

Dù sao y làm sư tôn cũng khá tốt, không bỏ đói hay hành xác hắn bao giờ, nếu không đường đường là nam chính lại vì không đủ dinh dưỡng mà ốm như cái sào trúc thì thật cười chết người.

Áo bông nhỏ tri kỷ năm ấy thoáng cái đã trưởng thành thành bậc chí tôn đầy khí phách, thật khiến cha già hoài niệm biết bao.

Dĩ nhiên, nếu đứa nhỏ này không suy diễn khiếp đến vậy vẫn tốt hơn.

Ân Minh Chúc thấy Cố Thanh Giác cúi đầu im lặng, không từ chối thân cận đã rất vui vẻ, sau khi nhận ra ánh mắt y đang thất thần hoài niệm hắn càng trở nên áy náy.

Sư tôn như vậy có phải là do trước đây hắn rất quá đáng hay không, nên chỉ là một chút quan tâm cũng có thể khiến y quên những việc kia?

Cố Thanh Giác suy nghĩ về chuyện xưa xong thấy khắp người áo bông nhỏ đều là vết thương, cảm giác hai vị sư huynh cũng sẽ không lo cho hắn, vậy nên y nghiêng người thì thầm, "Nhị sư huynh đâu rồi?"

Không phải là tam sư huynh được giao cho nhị sư huynh sao? Vì sao lâu vậy rồi vẫn chưa thấy huynh ấy đâu?

Vừa dứt lời, chưa đợi Ân Minh Chúc trả lời, Diệp Trọng Uyên đang bị Tạ Dịch kéo đi bỗng sững người, càng hoảng hốt hơn lúc nãy, "Nhị sư huynh..."

Vừa rồi hắn bị tâm ma khống chế hoàn toàn, có phải đã đánh bay nhị sư huynh hay không?

*

Giữa sườn núi, Kỳ Linh và Bạch Vân Mạc mặt đầy lo lắng nhìn Vân Thính Lan nằm trên đất, vốc một nắm đan dược bỏ vào miệng hắn cho đến khi linh khí ổn định lại mới thở phào nhẹ nhõm.

Bạch mao Yêu Vương nghĩ mà sợ xoa xoa cánh tay, rất không biết nhìn tình hình, "Xem ra lúc trước Kiếm Tôn vẫn còn hạ thủ lưu tình với ta lắm, chẳng lẽ chỉ có sư huynh đệ thân thiết mới xứng để hắn ra tay tàn nhẫn?"

"Ngươi không nói cũng không ai bảo ngươi câm đâu." Kỳ Linh trợn mắt liếc hắn một cái, bàn tay đặt trên lưng Vân Thính Lan vẫn đang truyền linh lực không ngừng.

Thực lực của Kiếm Tôn cả Tiên giới đều biết, trong trường hợp Vân Thính Lan không hề phòng bị như vậy, nếu không phải do phản ứng khá nhanh, chỉ sợ giờ người cũng không còn.

Dẫu sao tu vi Vân Thính Lan vẫn cao, do bị đánh bất ngờ mới có thể trọng thương thành vậy, sau khi tỉnh lại đã vội vàng muốn đi tìm Diệp Trọng Uyên, may mà những người khác ngăn lại hắn mới chịu thôi.

"Kiếm Tôn đã đánh nhau với Ma Tôn, bây giờ ngươi tới có thể ngăn được ai?" Kỳ Linh chỉ lên ma khí còn chưa tan hết, vô cùng biết lượng sức với hai kẻ kia.

"Cũng đừng nhìn ta, ta sợ ta mà qua thì cả hai sẽ cùng nhau đánh ta mất." Bạch Vân Mạc ngồi xổm bên cạnh, mặc dù hắn lo lắng về tâm ma Kiếm Tôn đột ngột tái phát nhưng cũng không thể liều mạng xông vào được.

Ai có thể nhẫn tâm đánh đòn bé mèo con đáng yêu chứ? Tất nhiên là hai vị đang đánh nhau kia rồi!

Vân Thính Lan thở dài, bọn họ không thể đi lên cũng chỉ có thể chờ hai người kia đánh mệt rồi tính tiếp, đại sư huynh nhận ra động tĩnh ở đây hẳn sẽ đến nhanh thôi, hy vọng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Bạch mao Yêu Vương chống cằm thở dài theo, "Tiên tôn à, các ngươi nói xem, Tạ tông chủ bọn họ trở về là được rồi, sao còn cho tên Quỷ Vương hồng y kia tới đây? Nhìn hắn cũng không giống là bị bắt về đúng không?"

Kiếm Tôn ra ngoài một chuyến đã trở nên như vậy chắc chắn có liên quan đến Quỷ Vương, nói là đi tìm Tố Tố nhưng ngay cả một mảnh y phục cũng không thấy, Quỷ Vương còn vui vẻ theo về Huyền Thiên Tông...!Không đúng, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không hợp lý.

Nếu Quỷ Vương làm tâm ma Kiếm Tôn tái phát, Tạ tông chủ cứ thẳng tay bóp chết tên kia là được rồi, sao còn phải đưa kẻ xấu về nhà?

Bạch Vân Mạc thực sự không nghĩ ra, Kỳ Linh cũng vậy, chỉ có Vân Thính Lan rủ mắt, chần chừ một lúc mới nói, "Đại sư huynh đưa Yêu Vương đến Nam Hoa Phong, e là có liên quan tới Thanh Giác."

Kỳ Linh liếc nhìn Yêu Vương đang ngồi xổm chọc mấy con kiến, quay đầu lại thấp giọng bày tỏ, "Nghe ta khuyên một câu, các ngươi thật vất vả mới hồi sinh được Thanh Giác, đừng quá vướng bận lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa.

Ma đầu kia đã tan thành mây khói, còn tiếp tục truy vấn thì người tổn thương vẫn là y."

"Đúng vậy đúng vậy, dù sao lý do mọi người già trẻ lớn bé đều biết cả rồi, Chiêu Minh Tiên Tôn đã khổ như vậy, các ngươi đừng ép y nhớ về những chuyện trước kia, tàn nhẫn lắm." Yêu Vương hùa vào lên án, Chiêu Minh Tiên Tôn đẹp người đẹp nết biết bao, để y mỗi ngày vô ưu vô lo không được sao, nhất định phải truy xét chuyện xưa để dày vò mình hay hành hạ người khác làm gì.

Vân Thính Lan cười khổ, dĩ nhiên bọn họ biết để Thanh Giác không nhớ tới mới tốt, nhưng mỗi khi định buông xuống thì lại phát hiện dưới mặt nước còn che giấu rất nhiều bí mật.

Kỳ Linh thu tay về, nhận ra Tạ Dịch đã đến dưới chân núi nên cũng không nhiều lời nữa, "Tạ tông chủ tới rồi, chốc nữa Kiếm Tôn cũng sẽ được đưa tới, chúng ta quay về chờ đi."

Bạch Vân Mạc phủi phủi tay đứng lên, nhìn Dược tôn không cần mình giúp đã tự đứng dậy, giơ tay lên khôi phục nguyên dạng cái cây bị gãy, không khỏi cảm khái Kiếm Tôn ra tay quả nhiên tàn nhẫn.

Khải Nguyệt Tiên Tôn cũng như Chiêu Minh Tiên Tôn, nhìn qua không có bao nhiêu lực, những cây bị đổ chắc chắn là do lực đạo Diệp Trọng Uyên quá lớn, đến cổ thụ cũng không chịu nổi, vậy Khải Nguyệt Tiên Tôn phải chịu lực khủng khiếp cỡ nào?

Chậc chậc, đúng là quái vật!*

是个狠人! cụm nì là ngôn ngữ mạng, chỉ người tàn nhẫn hơn cả tàn nhẫn, kiểu hoang dã thêm tí trầm trồ thán phục =))

Vui lòng tại trang chính chủ aka w.o.r.d.press Chuồng Chó Lạc Đà và w.a.t.t.pad chodateam

Bạch Vân Mạc vừa lẩm bẩm vừa đi theo, chưa đi được mấy bước đã cảm thấy ma khí đang tản đi, không khỏi dừng lại nhìn lên trời, "Tiên tôn à, đây là đánh xong rồi sao?"

Vân Thính Lan im lặng nhìn bầu trời, Kỳ Linh lấy tinh bàn vẫn luôn đeo bên hông ra, sau khi thấy sự khác lạ của tinh bàn, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.

Kỳ Linh kế thừa tinh bàn suốt mấy trăm năm nay, dù là lần trước tiên ma khai chiến cũng không thể khiến tinh bàn có động tĩnh lớn như vậy.

Thiên cơ thiên cơ...!Thiên Cơ Các tu chính là thiên mệnh chi đạo, nếu hắn đoán không sai, thiên cơ hiện tại rối loạn là do Thiên Đạo tự mình xuất thủ che lấp...!

Không đúng, cho dù Kiếm Tôn có hoàn toàn nhập ma cũng không có khả năng kinh động đến Thiên Đạo, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Chân mày Kỳ Linh càng nhíu chặt, hắn nhanh chóng dặn dò Vân Thính Lan vài câu rồi tùy tiện tìm một chỗ trong điện tĩnh tọa, thiên cơ rối loạn khiến số mệnh thay đổi, hắn phải tìm ra biến số.

Bạch Vân Mạc mờ mịt gãi đầu, "Ngươi đang làm gì vậy?"

*

Tâm ma Kiếm Tôn đột nhiên biến mất hoàn toàn thế nào cũng phải có một lời giải thích, chính Diệp Trọng Uyên cũng không nói được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, hình như là trong cơn rối loạn bỗng có ai đánh thức hắn, sau đó hắn lại có thể khống chế cơ thể mình.

Cố *công thành lui thân* Thanh Giác cúi đầu đi theo sau, giả bộ mình không nghe thấy gì hết.

Cái gì tâm ma? Cái gì đột nhiên biến mất? Em chỉ tạt ngang thôi nha, không có biết gì hết nha.

Nhưng tâm ma không thể nói biến mất là mất ngay được, dù sao cũng phải tìm hiểu xem rốt cuộc là vì sao, nếu không sau này nó lại đột nhiên xuất hiện sẽ chỉ khiến kết quả càng nghiêm trọng hơn.

Bước chân Diệp Trọng Uyên nặng trĩu, không dám nghĩ đến nhị sư huynh bị mình đánh bay bây giờ thế nào, mặc dù lúc ấy là tâm ma khống chế cơ thể nhưng thủ phạm vẫn là chính hắn.

Sau khi làm hại tiểu sư đệ, vậy mà lại khiến nhị sư huynh bị thương, có lẽ hắn vẫn nên tiếp tục về Kiếm Trủng bế quan, không ra ngoài cũng sẽ không làm tổn thương những người thân thiết.

Cố nhút nhát trong lòng có suy tính, cho rằng tạm thời hai vị sư huynh sẽ không nghĩ y có liên quan đến tâm ma, y quay đầu nhìn Ân Minh Chúc vẫn yên lặng đi bên cạnh, do dự một chút vẫn bước chậm lại, "Nhị sư huynh bị thương, có thể lát nữa không rảnh lo cho ngươi.

Nam Hoa Phong có đan dược chữa thương, nếu ngươi khó chịu quá thì tự mình đi lấy, đan dược vẫn để chỗ cũ, không cần tìm đệ tử dẫn đường."

"Đệ tử biết, chút vết thương nhỏ này không có gì đáng ngại." Ân Minh Chúc bị thương không nhẹ nhưng vẫn tỏ ra mình ổn, những năm gần đây hắn đến Nam Hoa Phong hoài niệm chuyện xưa không ít lần, dĩ nhiên biết bố trí trong điện không quá khác trước khi hắn rời đi.

"Thanh Giác, nhanh lên." Tạ tông chủ thấy tiểu sư đệ cùng Ma Tôn lẽ ra phải bị đuổi khỏi Huyền Thiên Tông đang thì thầm trò chuyện, trong lòng không vui lập tức cắt đứt.

Thanh Giác tâm địa hiền lành, không bao giờ nghĩ xấu cho người khác, cho dù trải qua nhiều đau khổ như vậy y vẫn thuần khiết như khi xưa.

Thân là sư huynh, hắn sẽ ngăn chặn tất cả nhơ bẩn bên ngoài, để Thanh Giác có thể tiếp tục làm tiên tôn không vướng bụi trần.

Hôm nay Ma Tôn bệ hạ có thể nói chuyện cùng sư tôn đã vô cùng vui vẻ, càng không cần phải nói được sư tôn quan tâm, lúc này có bị Tạ Dịch coi thường hắn vẫn thoải mái bỏ qua.

Vân Thính Lan thấy mấy người trở về từ xa, vỗ vỗ Yêu Vương đang ngẩn ngơ bên cạnh để hắn không đi lung tung, lại nghĩ chuyện vừa rồi mà thêm mấy lớp bùa chú phòng vệ trên người, nhưng hắn vừa chuẩn bị xong đã thấy Diệp Trọng Uyên hoàn toàn khôi phục bình thường, "Trọng Uyên, đệ sao rồi?"

Sắc mặt Diệp Trọng Uyên trắng bệch, "Nhị sư huynh, thật xin lỗi, mới vừa rồi..."

"Chuyện vừa rồi nói sau, tâm ma của đệ đâu rồi?" Vân Thính Lan kinh ngạc đến mức nghi ngờ y thuật của chính mình, tâm ma nhiều năm không khá hơn trong tay hắn, sao bỗng dưng đánh một trận là xong?

Cố Thanh Giác sờ mũi, rất không tự nhiên tránh sau lưng đại sư huynh, 【Thống Thống, ngươi lợi hại quá đi, ta còn chưa thấy nhị sư huynh hoảng hốt bao giờ đâu.】

Hệ Thống: 【...】

Ở nơi hẻo lánh trong điện, Kỳ Linh mặt không cảm xúc thu lại tinh bàn, đứng dậy đi tới chậm rãi thêm vào, "Không cần tìm nữa, tâm ma của Kiếm Tôn đúng là biến mất không còn một mống, hơn nữa...!còn là Thiên Đạo tự mình ra tay loại bỏ."

Hệ Thống: 【...】

Cố Thanh Giác: 【???】

Chỉ thấy Kỳ Linh đeo tinh bàn về bên hông, đi tới bên Tạ Dịch, mặt đầy thận trọng hỏi, "Tạ tông chủ, nể mặt hai tông môn chúng ta đã giao hảo vạn năm, ngươi cho ta một câu trả lời chính xác, năm đó Phù Lê Tiên Tôn thực sự độ kiếp thất bại sao?"

Cố Thanh Giác: 【!!!】

Cố Thanh Giác: 【Thống!!!!!!】

Cố Thanh Giác: 【Xong thật rồi aaaaa!!!】

- --------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hệ Thống: Hủy diệt hết đi!!!.