Cả Thế Giới Tràn Ngập Hương Vị Em

Chương 67: Em vốn không bị mất vị giác!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: BT

Beta: TH

"Sao có thể như vậy được! Quy tắc này vốn không công bằng!" Trần Canh kêu lên, "Bởi vì chị Văn Tư, chị Văn Tư chưa..."

Tất cả mọi người lặng yên không một tiếng động, với người xem bên cạnh phất cờ hò reo như người của hai thế giới.

Du Việt nghiêng đầu, mắt nhìn ghế giám khảo rồi. Tiết Gia Đường có vẻ vô cùng tự đắc, đang bắt chuyện với mấy người bên cạnh, mặt đỏ bừng, dường như hoàn toàn mặc kệ em gái anh ta có xấu hổ biết nhường nào. Thì ra anh ta đã sớm biết nội dung thi đấu...

"Này, mọi người nhìn người kia kìa."

Khán giả trong sân hiển nhiên cũng chú ý tới, người duy nhất không hoạt động trong mười bảy người, đứng thẳng bất động như tượng thạch cao.

"Ồ... Anh nói cô ấy à, cô Cố không có vị giác, thật đáng tiếc."

"Không phải chứ, không có vị giác còn có thể đi đến tận đây, thực lực cô ấy mạnh bao nhiêu chứ."

Mọi người chỉ trỏ, Tiết Nhã che miệng, cảm thấy nghẹn ngào trong cổ họng, bà sợ nhìn thêm nữa, chính bà sẽ khóc thành tiếng.

Là tiêu điểm mọi người, Cố Văn Tư lẳng lặng đứng trước sân khấu, trước mặt những chiếc cốc nhỏ, màu sắc và chủng loại hoa văn muôn màu muôn vẻ.

Bên tai "tùng" một tiếng chiêng trống gõ vang, người dẫn chương trình kích động nói: "Thầy Vương đã ăn xong ba loại món ngọt! Thời gian trôi qua năm phút đồng hồ, trước mắt xếp hạng đầu!"

Trong thính phòng càng thêm nóng bỏng, thậm chí có đoàn phía sau đã bắt đầu hò hét tên người dẫn đầu, bên tai tiếng ồn ào nổi lên bốn phía. Cố Văn Tư cố gắng giữ vững tinh thần, lấy một mẩu bánh quy trông rất đơn giản.

Vì sao lại nếm không ra vị gì chứ.

"Lạc Nhĩ đã trả lời đề thứ năm!"

Tiến độ mười bảy người đều đổi mới trên màn hình lớn, mười bảy người xông lên như hỏa tiễn.

Vì sao không nếm được vị gì, vì sao?

Cố Văn Tư dùng cả hai tay, nhanh chóng cầm lấy miếng bánh quy, mousse đút vào miệng, nhưng hai mắt cô không có tiêu cự, động tác như máy móc.

Mẹ Tiết không nhìn được nữa, xoay người nằm trên lưng ghế. Trong sân có vài người xem cũng không khỏi thổn thức, yên lặng lo lắng cho cô gái.

Khi mười sáu người bỏ xa cô, vọt lên trước, hoàn toàn tự động tự phát, màn hình internet phát sóng trực tiếp đột nhiên hiện ra dòng bình luận đầu tiên: "Sư phụ Cố cố lên!"

Người này xuất hiện như đốm lửa nhỏ, sau đó dường như tăng mạnh, những dòng chữ màu sắc khác biệt, độ lớn khác nhau sôi nổi nhảy ra, tất cả đều là "cô Cố cố lên!", như thủy triều lấp đầy màn hình.

Mà Cố Văn Tư trên đài còn chưa nhận ra, cô mới ăn nửa chiếc bánh su kem, đang lau bơ dính khóe miệng, chợt nghe trên đài một người cao giọng hò hét: "Thầy Cố cố lên! Đừng từ bỏ!" Lại là người xem xa lạ nào đó không quen biết, thấy người bên cạnh nhìn qua, cô ấy hơi ngượng ngùng ngồi xuống, ngực còn thở hổn hển.

Sau đó yên tĩnh chỉ trong thoáng chốc, giọng Tiểu Hồng, Trần Canh và ba Cố mẹ Tiết cũng vang lên: "Văn Tư cố lên!"

"Thầy Cố cố lên!"

Đợt sóng triều cố lên như tiếng nổ mạnh hết đợt này đến đợt khác, từ sư phụ Cố cố lên mãi cho đến lời rối loạn lung tung hô gọi gì cũng có. Bầu không khí dưới sân lập tức bị đốt cháy, các thí sinh khác kinh ngạc nhìn phía dưới thính phòng.

Chẳng lẽ đều điên hết rồi à...

"Hiện giờ xếp hạng đầu là Mr. Vương, tiếp theo là Lạc Nhĩ, trước mắt tiến độ chậm nhất vẫn là cô Cố, phải cố lên nhé!"

Người dẫn chương trình cũng bị sự nhiệt tình của người xem làm khiếp sợ, đi sang bên cạnh bàn của Cố Văn Tư, thấy cô cứng nhắc, trên giấy rỗng tuếch, một đáp án cũng không có.

Tiểu Thanh nhìn cô ăn càng ngày càng chậm, thuận tay lấy một bình trà trong suốt qua: "Thầy Cố đừng gấp, uống chút nước chanh đi."

"Cảm ơn." Cố Văn Tư gật đầu, cảm giác bơ trong miệng bị quện hết vào, không chịu được uống một ngụm.

"Thời gian thi đấu còn nửa tiếng nữa, chỉ cần trả lời đúng mười đề, sẽ có cơ hội thăng hạng." Người dẫn chương trình đứng ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở cô, Cố Văn Tư ngơ ngác gật đầu.

Chanh này, sao lại chua thế cơ chứ...

Ghế giám khảo.

"Tiết, em gái cậu trông có vẻ sắp dừng bước ở chỗ này, trận thi đấu không ổn với cô ấy lắm." Kim vô cùng tiếc nuối mà nói, "Tôi thật sự cảm thấy cô ấy rất được, tạp chí chúng tôi chưa từng phỏng vấn đầu bếp chính như thế."

Tiết Gia Đường giật cơ da mặt, cười: "Chứng mất vị giác có ngàn vạn người, nhưng sao trong mắt anh chỉ có cô ấy đặc biệt vậy."

Nhưng Kim không hề trả lời anh ta, anh ta kinh hãi chỉ vào hội trường: "Cô cô cô, cô ấy bắt đầu đáp đề rồi?!"

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Cố Văn Tư một tay cầm bánh quy, một tay bắt đầu viết đáp án, đường màu đỏ chỉ cô trên màn hình như lò xo, lấy tốc độ cực nhanh bò lên trước.

"Woa! Thầy Cố bắt đầu trả lời đề, dưới tình huống kém nửa số điểm, rốt cuộc cô ấy có thể lọt vào top 5, tiến vào trận chung kết không đây?" Chương trình thích nhất là tình huống bất ngờ vực dậy như vậy, hơn nửa màn hình chia cho cô.

Kim vuốt cằm gật đầu: "Tiết, chẳng lẽ anh mở cửa sau cho cô ấy?"

"Sao có thể!" Tiết Gia Đường nhíu mày nói, thấy Cố Văn Tư gần như thoáng chốc không hề do dự, tích lũy từng đĩa một, như linh dương trên thảo nguyên, mở ra thế giới của nó, chạy như điên.

"Tốt nhất là đừng viết vớ vẩn, nếu không so với đáp án không đúng thì càng mất mặt..." Tiết Gia Đường lẩm bẩm nói, ánh mắt lại nhìn cô không chớp.

Cố Văn Tư đang ăn một đĩa kẹo gôm dẻo màu tím, màu mận chín trong suốt đáng yêu, mỗi đĩa từng người được phân ba miếng nhỏ.

Vừa vào miệng là hương vị sơn tra đậm đà, nhưng cô gần như chỉ nghĩ trong thoáng chốc, nhanh chóng chắc chắn viết xuống: Nho đen.

Người xem cùng ồ lên.

Như mãnh thú đói khát được nước chanh mở ra vị giác, gai lưỡi của cô bị phong ấn hồi lâu hoàn toàn thả ra. Chính Cố Văn Tư cũng không thể khống chế, cô chỉ cần ăn một miếng, nguyên liệu nấu ăn bị đầu bếp cố ý dấu như phao trồi lên mặt nước.

Dường như vị giác nhạy bén như trước đây.

"Bánh hạnh nhân chocolate, đánh số 12." Cả đĩa chỉ có một miếng bánh này, màu vàng khô đáng yêu, cô nhìn một giây đồng hồ để vào trong miệng, hoàn toàn là mùi vị trong dự đoán.

Nguyên liệu nấu ăn đặc biệt: Mứt gừng.

Đến cả người dẫn chương trình cũng vỗ tay, tuy họ hiện giờ không nhìn thấy đáp án chính xác cụ thể, nhưng sự bình tĩnh của Cố Văn Tư gây áp lực tới người khác.

Tiểu Thanh đi đến bên cạnh cô: "Xem nào, hiện giờ trong tay sư phụ Cố là bánh Caramel Florentine, đây là món ngọt sở trường của đầu bếp Tiết. Cô ấy có thể phá giải điều bí mật trong ấy không đây?"

Đôi mắt mọi người theo màn hình dừng trên ngón tay Cố Văn Tư, sau đó nhìn cô không chút suy nghĩ ăn một miếng bánh, sau đó khóe môi cong lên.

Đây là thứ Tiết Gia Đường thích nhất, "Chanh dây."

"Cốp". Một cốc nước trên ghế giám khảo bị nghiêng, chảy đầy đất.

Kim nghiêng đầu nhìn người bên cạnh dường như rất tức giận: "Tiết, cô ấy đoán đúng rồi?"

Nhưng Tiết Gia Đường không trả lời, anh ta cố gắng giữ biểu cảm trên mặt bình thường, nhưng ngón tay đã nắm chặt ghế dựa.

Mất thời gian ăn một phần món ngọt, hơn nữa lúc ăn còn phải cẩn thận cảm nhận hương vị trong đó, Cố Văn Tư hết nửa chương trình mới bắt đầu đuổi theo, không biết từ lúc nào đã bắt đầu đếm ngược.

Cô quét qua mặt bàn, loại trừ những chiếc bánh kem lớn với sữa đông lạnh, chọn một chiếc bánh maracon nhỏ xinh đáng yêu.

Maracon dâu, vị ngọt, nếu nguyên liệu nấu ăn đặc biệt là dâu tây có phải quá đơn giản không...

Cô nghĩ như vậy, bỗng bật ra ý tưởng, trong tiếng người dẫn chương trình đếm ngược nhanh chóng viết mấy chữ.

"Đã hết giờ, mọi người cùng dừng lại!" Người dẫn chương trình gõ chiêng trống, có người lên đài thu bài các tuyển thủ.

Cố Văn Tư lấy khăn ăn lau miệng, nhìn vòng người bên cạnh, ăn hết bàn, còn nhiều hơn cô.

"Giây phút kích động đã tới rồi, rốt cuộc ai sẽ trả lời đúng nhiều nhất? Chúng ta bắt đầu từ món ngọt thứ nhất nào!"

Người dẫn chương trình xoay người một cái xinh đẹp, ánh mắt mọi người tập trung lên màn hình.

"Đầu bếp trả lời đúng đề này có: Lạc Nhĩ, Mr. Tần... Sư phụ Cố, bảy người."

"Kẹo trái cây." Đáp án công bố, gần như tất cả mọi người viết thành sơn tra.

"Đầu bếp trả lời đúng đề này có: Hai người Lạc Nhĩ và cô Cố."

Trên thính phòng Tiểu Hồng và Trần Canh hoan hô, đề Cố Văn Tư trả lời được kém người khác một nửa, nhưng xác suất chính xác đã bỏ xa thí sinh khác. Họ quơ chân múa tay, vui quá hóa khóc, cảm giác như mùa xuân đã trở lại.

Mà sắc mặt Tiết Gia Đường trắng bệch, cảm giác như anh ta thật sự bị lừa.

Bầu không khí trên sân rất khẩn trương, Cố Văn Tư cảm nhận được ánh mắt đánh giá bốn phương tám hướng, nhưng không để bụng. Hiện giờ cô cảm thấy tất cả mọi việc đã được ông trời sắp xếp, nếu đã bồi thường vị giác cho cô, thì đó là giải thưởng lớn rồi.

"Hiện giờ đề cuối cùng, giờ phút này cùng đứng thứ năm có hai người, sư phụ Cố và thầy Vương. Chỉ cần ai trả lời đúng đề này, sẽ có cơ hội vào vòng trong."

Nhịp trống gõ vang, Vương mập xoa mồ hôi trên trán to như hạt đậu, quay đầu đánh giá Cố Văn Tư, phát hiện cô đã bắt đầu thu dọn đồ trên sân, không hề khẩn trương chút nào.

"Nguyên liệu nấu ăn đặc biệt của maracon vị dâu là... Hạt dẻ cười!"

"Chúc mừng cô Cố lấy tổng số điểm đứng thứ năm, thăng hạng vào trận chung kết!"

Tiếng hò hét ầm ĩ với vỗ tay đột nhiên nổ mạnh, pháo hoa ở hội trường bắn lên cao, ầm ầm trên đầu mọi người.

Cố Văn Tư ngơ ngác nhìn, sau đó bỗng nhiên bị một đám người vây quanh, các đầu bếp khác không được chọn tranh nhau vội vàng bắt tay với cô, trong thoáng ấy cô đã đơ ra.

"Hay lắm Văn Tư à! Chừng nào con khôi phục vị giác vậy?" Tan cuộc, Mẹ Tiết ăn mừng với cô, một đám người vui phát điên, như được ai báo nhặt được tấm vé số trúng thưởng kếch xù.

Cố Văn Tư cười mỉa: "Thật ra cũng chỉ là chút chuyện thôi..."

"Có thể là do vụ tai nạn xe cộ đó, trời xui đất khiến làm đầu em ấy tụ máu bầm." Hai tay Du Việt đút vào túi đứng ở một bên, trong mắt nhìn như bình tĩnh lại vô cùng vui mừng, "Tốt quá, Văn Tư."

Tiểu Hồng và Trần Canh nắm tay vòng quanh cô khiêu vũ, Cố Văn Tư bị sự vui sướng của họ lây nhiễm, không nhịn được cười ra tiếng.

"Cố Văn Tư, cô là kẻ lừa đảo! Căn bản cô không mất vị giác!" Một giọng nói không hài hòa bỗng nhiên chen ngang, mọi người dừng lại, thấy Tiết Gia Đường đứng cách đó không xa tức giận nhìn họ.

"Cảm giác cô nói dối bị vạch trần, tranh thủ sự đồng tình của mọi người thế nào?" Anh ta đi từng bước tới, thấy Du Việt che chở trước mặt cô mới dừng bước.

"Tôi không rõ, nếu cô không có mất vị giác, tại sao phải lùi lại trận đấu, chẳng lẽ là vì người đàn ông này? Thật sự là vì về nước kết hôn?"

Cố Văn Tư mặt lạnh nghe Tiết Gia Đường ác liệt nói, không ngờ mẹ Tiết đứng dậy thay cô.

"Gia Đường, trận đấu này đầu bếp là cháu, cháu không thể để lộ ra nội dung thi đấu, cô hiểu. Nhưng hiện giờ cháu có ý gì, nghi ngờ Văn Tư bịa đặt? Ai có thể nhẫn tâm, tự mình thừa nhận đau khổ như thế?"

Mẹ Tiết tức giận, mặt đỏ bừng: "Hiện giờ Văn Tư ông trời phù hộ, khôi phục vị giác, nhưng cháu nói chuyện không biết suy nghĩ gì hết! Ba cháu không còn nữa, nhưng cô vẫn là người lớn tuổi hơn cháu!"

Tiết Gia Đường hiển nhiên không ngờ cô anh ta phản ứng kịch liệt như vậy, không khỏi lui về phía sau một bước.

Cố Văn Tư nhìn dáng vẻ anh ta, chợt không hiểu.

"Anh họ, không gạt anh, thật ra lúc mất đi vị giác ấy, điều làm tôi tổn thương không phải cái nhìn của truyền thông đại chúng, mà là anh." Cô bình tĩnh nói.

"Anh không hề do dự chối bỏ tôi, như ném một túi rác, từng có một thời gian khiến tôi cảm thấy tôi như túi rác vậy." Trên mặt cô không thay đổi gì, như đang nói chuyện của một người khác.

"Nhưng sau đó em phát hiện, vì sao em phải để ý người không quý trọng em?" Một tay cô cầm tay Du Việt, một tay cầm tay mẹ Tiết, "Đừng tìm chúng tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh."

-

Menu với món ngọt sún răng

Kẹo gôm dẻo vị trái cây

Bánh hạnh nhân socola

Florentine

Maracon vị dâu

Toàn bộ hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ.