*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Ngu Uyên dẫn A Trạch cùng đoàn người tới địa điểm giao dịch, trời cũng đã về chiều, ánh hoàng hôn khắc trên khuôn mặt Ngu Uyên những đường nét góc cạnh. A Trạch đi lui phía sau hắn nửa bước, vừa lúc nghiêng đầu nhìn thấy cảnh này, tim cũng đập lỡ mất một nhịp.

Chuyện tim đập lỡ nhịp này thực sự chẳng liên quan đến việc có động lòng với người ta hay không. Bởi vì A Trạch và Ngu Uyên lớn lên bên nhau, A Trạch đã biết Ngu Uyên hơn ba mươi năm, quen thuộc từ lúc còn chưa có ký ức rõ ràng. Nhưng từ năm Ngu Uyên mười một tuổi, hắn trải qua một nghi thức cắt hồn tà ác, từ đó về sau người này thay đổi đến mức như thể biến thành một người khác.

Từ đó cho đến bây giờ, chuyện đã trải qua hơn hai mươi năm rồi, tính cách của hắn vẫn cứ vẫn như vậy, chẳng có gì thay đổi.

Từ phong cách sinh hoạt và nghỉ ngơi, hắn giống như một bộ máy đã được lập trình sẵn. Dù gặp phải tổn thất nặng nề, hay thành công rực rỡ, gương mặt của hắn vẫn chỉ có một biểu cảm duy nhất.

Hiện tại, ở Ater, ai cũng biết đến Ngu Uyên như một ‘Ông Hoàng không ngai’, thống trị Đế quốc thương nghiệp của riêng mình. Vô số ánh mắt đều sít sao theo dõi số tài sản khổng lồ sau lưng hắn.

Nhưng lúc công ty mới thành lập, thực sự rất khó khăn. Ngu Uyên nhìn qua thân thế cực kỳ tốt, bối cảnh sâu, thực chất hàng năm hắn vẫn luôn ở cạnh Ngu lão Tướng quân tại biên cảnh, ở trong chính căn nhà của mình còn có một người mẹ luôn luôn vừa ghét vừa hận hắn. Hắn làm nên cơ đồ từ chính hai bàn tay trắng của mình, căn bản chẳng có chút ‘đèn xanh’ nào bật lên cho hắn, ngược lại, hắn còn ngày ngày phòng có kẻ phá rối.

Thời gian ấy cực kỳ tăm tối, lăn lê bò toài đến nỗi A Trạch cũng nhịn không được muốn từ bỏ, Ngu Uyên lại vẫn một cảm xúc dư thừa cũng không có. Lúc ấy, anh có cảm giác như con người này nếu như không thể làm được việc mình muốn làm, hắn sẽ càng ngày càng cực đoan hơn.

Vì vậy, không biết anh nhịn trong bao lâu, đoàn đội của anh mới tàn nhẫn quyết đoán đoạt lấy một mảnh trời của riêng mình.

Hôm nay đột ngột nhớ lại, A Trạch lại miên man nghĩ rốt cuộc đã bao nhiêu năm rồi mình chưa từng nhìn thấy biểu cảm khác của hắn?

Ngay cả hỉ, nộ, ái, ố cơ bản cũng không có.

Nhưng bây giờ, đoàn người vừa mới rời địa điểm giao dịch với tiến sĩ Lý, sắc mặt của hắn thế mà lại thay đổi, nhưng lại rất nhỏ, người khác đều không phát hiện ra. A Trạch không giống vậy, anh quen biết Ngu Uyên đã hơn ba mươi năm, người hiểu rõ Ngu Uyên nhất là anh, biểu cảm của hắn tựa như một tấm thép lạnh lẽo, cảm tưởng như thể không có gì phá vỡ được, nhưng khi hoàng hôn dần buông, tấm thép này lại xuất hiện một vết rạn nhỏ.

Vết rạn nhỏ này ở trong mắt người ngoài là một điều mới mẻ và kỳ lạ, còn trong mắt A Trạch, anh chỉ cảm thấy kinh ngạc và chua xót.

Bởi vì từng ấy năm, không ai có thể hiểu rõ tường tận hơn A Trạch, người này đã phải trải qua những gì để đi đến ngày hôm nay. Con đường mà hắn đi qua không chỉ có những dấu chân cao thấp không đồng đều, còn có những vết máu loang lổ.

Người ấy đi trên con đường mình chọn lại vô cùng quật cường, máu và nước mắt đều nuốt ngược vào tim. Thời gian trôi qua, không chỉ người ngoài cảm thấy hắn là một con người phi thường, mà sợ rằng chính trong lòng hắn cũng đang dần trở nên chết lặng.

Hắn tựa như một bộ máy đã được lập trình sẵn, ngày đêm làm việc để đạt được mục tiêu mà mình đã đặt ra.

Nhưng hiện tại lại khác, xuyên qua vết rạn nho nhỏ ấy, thứ mà A Trạch nhìn thấy là nỗi bất an, lo lắng, thậm chí là dịu dạng.

…..Đều là vì tiểu Mặc.

Nghĩ tới đây, ánh mắt A Trạch có hơi sáng ngời.

Sau khi anh tỉnh lại, Ficker đã liên tục lải nhải với anh rằng anh ta thấy kỳ quan