Cá Nhỏ Ăn Lươn Lớn

Chương 18: Dọc đường không yên ổn (8)

Editor: Tư Di

Ngược lại, Liêu Huy muốn mua mười lứa gà con cho đạo nhân, để ông từ từ nuôi dưỡng, thế nhưng đạo nhân đã quyết định đi, lại còn có mấy người giang hồ khác quạt gió thổi lửa, quả thật có khuyên cũng không giữ được, đành phải lên tiếng cảm ơn, chia tay bọn họ trong lưu luyến.

Đạo nhân nhớ đến việc triều đình khen thưởng, để lại địa chỉ cụ thể, xin hắn lúc báo cáo công trạng, cần phải nói rõ ràng. Trước khi đi, ông còn muốn mang Kim Quang Tiêu Dao Quân và tù binh đi. Tuyên ngôn lúc chia tay của ông là: “Con tin ở trong tay ta, ta có gà nướng!”

Lúc này Liêu Huy lại cảm thấy ông rời đi sớm cũng rất tốt.

Tiễn mọi người đi, đội ngũ lập tức trở nên cực kỳ vắng vẻ. Tuy Thiên Lộng là ngọn núi nổi tiếng, thi nhân đua nhau ngâm thơ ca tụng, nhưng nhóm người sai nha và người Tuyên phủ chẳng có tí hứng thú nào cả, chỉ tập trung lên đường, chỉ mất năm ngày trèo đèo lội suối đã vào đến châu trị* của Lĩnh Tây, Hợp Ung. 

*châu trị: Ðó là nơi đặt cơ quan hành chính của một châu.

Trước khi vào thành, Liêu Huy bày tỏ sự áy náy rồi để người Tuyên phủ đeo gông xiềng lần nữa, áp tải thẳng đến châu trị.

Dân chúng đứng xem dọc đường đi, chỉ chỉ trỏ trỏ. Tin tức ở đây không được nhanh nhạy, làm sao biết được “tướng quân bị oan”, chỉ biết là phạm tội tham ô, vẻ mặt tràn đầy khinh thường.

Lấy Tuyên Ngưng làm mốc, tuổi giảm dần, như Tuyên Xung, Tuyên Lăng và nhiều thiếu nam thiếu nữ còn trẻ tràn đầy sức sống, có chút không quen, từ Tuyên Ngưng trở lên, như Tuyên Tịnh, Tuyên Thống đã sớm luyện da mặt thành kim cương bất hoại*, đối với những thứ này chẳng bị ảnh hưởng.

*kim cương bất hoại: Kim cương không hư nát. Trong kinh luận thường thấy những câu như Kim cương bất hoại thân, Kim cương bất hoại thắng địa, v.v... đều có nghĩa là bền chắc không hư nát giống như kim cương.

Tuyên Ngưng ở ranh giới giữa hai bên, trong lòng oán giận, nhưng che dấu rất tốt.

Liêu Huy và Biển Kha vào châu trị, một lúc sau, có nha dịch ra ngoài, ồn ào đưa người Tuyên phủ vào phòng giam. Phòng giam mờ mờ không có ánh sáng, mùi tanh hôi khó ngửi, lão thái thái bị hun đến ngất xỉu tại chỗ, cũng may Đoan Tĩnh cùng phòng giam với bà, ấn nhân trung giúp bà tỉnh lại rồi điểm huyệt vị đạo để cản mùi tạm thời.

Đoan Tĩnh nói: “Điểm huyệt, khí huyết không thông, chỉ có thể duy trì được một lúc, lát nữa phải giải huyệt.”

Lão thái thái nhớ lại mùi vị đó liền choáng váng đầu óc, luôn miệng nói: “Đợi ta ngủ thiếp đi hãy giải huyệt.”

Những người khác cũng cảm thấy khó chịu, nên đều nhờ Đoan Tĩnh điểm huyệt cho mình.

Mấy người Tuyên Thống bị giam ở phòng bên cạnh, nghe thấy tiếng động, đều cảm thấy bản thân bị Hoàng đế kiêng kỵ, lại làm hại mẫu thân thê nhi chịu tội theo, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Lúc này Liêu Huy đi vào, thấy không khí u ám, tâm trạng vui vẻ như trút được gánh nặng sau khi báo cao kết quả nhiệm vụ lập tức vơi đi mấy phần. Dù sao cũng từng cùng chung hoạn nạn, nhìn thấy tình cảnh của bọn họ như vậy, cũng rất đồng cảm: “Chờ chút ta đi thu xếp cho các vị. Đợi nghiệm chứng thân phận, là có thể ra ngoài.”

Hắn đang đứng ngoài cửu phòng giam của Tuyên Thống, nhìn trái nhìn phải, thấy không có nha dịch ở đây, nhỏ giọng nói: “Ta từng cùng chung hoạn nạn với các vị, có mấy câu xuất phát từ tận đáy lòng, nếu là người khác dd.lqd-di, dù nó mục nát ở trong lòng ta cũng không dám nói ra, thiết nghĩ nói với Tuyên huynh cũng không sao. Tuy đất Lĩnh Tây này nghèo khổ, nhưng trời cao đường xa, là một nơi thích hợp để nghỉ ngơi dưỡng sức. Tuyên huynh trên lưng ngựa chiến nửa đời người, cuối cùng cũng có thể  mang theo toàn bộ gia quyến rút lui, chưa chắc đã là chuyện xấu.”

Tuyên Thống cũng lộ ra vẻ xúc động: “Trên đường đi Liêu huynh luôn quan tâm chăm sóc, Tuyên mỗ ghi nhớ trong lòng.”

“Thật ngại quá, cả đường đi ta nhận được rất nhiều ân huệ từ các vị.” Liêu Huy móc từ trong ngực ra hai tờ ngân phiếu, lặng lẽ đưa qua: “Ta đã thu xếp ổn thỏa rồi, các vị sẽ bị lưu đày ở huyện Vĩnh Thọ. Nơi đó ấm áp dễ chịu, dân phong thật thà chất phác, cẩn thận kinh doanh, có thể xây dựng thế ngoại đào nguyên*.”

*thế ngoại đào nguyên: Ý chỉ nơi tốt đẹp, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Tuyên phủ bị tịch thu, mọi người sống thanh liêm, mà muốn sống tiếp, không có bạc không được.

Tuyên Thống cũng không từ chối, luôn miệng cảm ơn.

Liêu Huy đứng dậy ôm quyền: “Ngày mai ta phải trở về kinh phục mệnh, từ biệt từ đây, sau này còn gặp lại.”

“Bảo trọng!” Mọi người Tuyên phủ rối rít nói lời tạm biệt với hắn.

Sau khi Liêu Huy đi, phòng giam lại yên lặng một lúc.

Uyển thị đột nhiên nói: “Nghe nói huyện Vĩnh Thọ gì gì đó là nơi tốt, từ lâu ta đã muốn trồng hai cây đào, xuân ngắm hoa nở hạ ăn quả, lại dùng hoa đào ủ rượu, đến mùa đông lấy ra uống vừa thơm vừa ấm.”

Liễu thị nhỏ giọng hưởng ứng nói: “Mùa thu có hoa cúc, mùa đông có hoa mai, một năm bốn mùa đều có hoa để ngắm.”

Tuyên Tú cười nói: “Hai vị tẩu tẩu đều yêu hoa, muội lại cảm thấy cây trúc đẹp. So với có hoa ngắm quanh năm, muội càng hy vọng có măng ăn quanh năm.”

Câu nói này khiến tất cả mọi người cười vui vẻ.

Phòng giam vẫn âm u hôi thối như cũ, nhưng dường như ánh sáng đã chạm tới nơi đây.

Ngày hôm sau, bọn họ ra khỏi phòng giam, bị làm sổ hạ nhân rồi bị áp giải lên đường. 

Nha dịch áp giải ngồi trên chiếc xe ngựa đơn sơ, có mấy ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía nữ quyến, chụm đầu ghé tai nói lời huyên thuyên, vẻ mặt bỉ ổi mà mập mờ.

Tuyên Thống thấy mấy nam tử kia ba lần bảy lượt nhìn về phía Uyển thị, trong lòng dấy lên cơn tức giận, gần như muốn xông lên, bị Uyển thị nhẹ nhàng kéo lại.

Uyển thị cười híp mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Thiếp đẹp không?”

Tuyên Thống nhìn kiều thê mấy chục năm vẫn xinh đẹp như ngày đầu gặp gỡ, trả lời không chút do dự: “Đẹp.”

Uyển thị nói: “Bọn họ chỉ thưởng thức vẻ đẹp của thiếp mà thôi. Thiếp gả cho chàng trước, chính là đại mỹ nhân nổi tiếng gần xa.” Giọng nói của nàng đắc ý, trong ánh mắt lại toát ra sự lo lắng.

Trong lòng Tuyên Thống vừa chua vừa chát, lúc lâu sau mới nói: “Để nàng chịu khổ rồi.”

“Thiếp không muốn nghe.” Uyển thị nhẹ nhàng nhéo hắn một cái.

Tuyên Thống nhìn nàng một lúc, im lặng thở dài.

Gần tới buổi trưa, ngựa muốn uống nước, nha dịch cho dừng lại một lát. Mấy người thấy Uyển thị, Liễu thị lau mồ hôi, rốt cuộc không nhịn được xúm lại d.dlqd-di, cười híp mắt nói: “Có khát không? Có đói bụng không? Có muốn đến nơi râm mát ngồi nghỉ một chút không?”

Mấy huynh đệ Tuyên gia mang theo người làm Tuyên phủ bao vây bọn hắn lại.

Nha dịch bị dọa sợ, ngoài miệng lớn giọng nhưng trong lòng e sợ nói: “Các ngươi đang làm cái gì thế? Muốn tạo phản hả?”

Tuyên Thống lạnh lùng nói: “Không phải vì chúng ta muốn tạo phản mới bị Hoàng đế đưa đến nơi này sao?”

Một nha dịch nói: “Nếu hôm nay các ngươi động đến chúng ta, ngày mai tất cả các ngươi bị xử trảm! Không bằng ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ nói vài lời tốt đẹp giúp các ngươi.”

“Xin hỏi, ta có đẹp không?” Đột nhiên có một thiếu nữ từ sau lưng Tuyên Thống bước ra hỏi.

Mấy nha dịch theo tiếng nói nhìn qua, là một thiếu nữ có gương mặt thanh tú, mặc dù không quốc sắc thiên hương như Uyển thị, nhưng cũng là một mỹ nhân khó gặp, lập tức gật đầu nói: “Đẹp, đẹp, đẹp….”

Mấy tên nha dịch cũng không chú ý tới ánh mắt thương hại của nhóm người Tuyên gia.

Có lẽ không lâu nữa bọn họ sẽ nhận ra, khuynh thành trong Lệ Khuynh Thành không phải là khuynh thành trong xinh đẹp khuynh thành.

Đoan Tĩnh cười híp mắt đi tới, không đợi nha dịch thấy rõ động tác gì, đã nghe thấy ba tiếng giòn tan vang lên, sau đó tiểu mỹ nhân “hòa ái dễ gần” đó cười híp mắt hỏi: “Bây giờ thì sao? Còn đẹp nữa không?”

......

"A!"

"Đau, đau......"

"Cánh tay của ta!"

Tiếng kêu thảm thiết cất lên cùng môt lúc, bọn nha dịch cực kỳ thảm hại ôm cánh tay, lùi về phía sau vài bước, ánh mắt nhìn Đoan Tĩnh như nhìn thấy quỷ. 

Đoan Tĩnh nói: “Ta có thể trở nên đẹp hơn.”

“Không…… Không được tới đây!” Bọn nha dịch đều run lẩy bẩy.

Tuyên Ngưng chậm rãi đến bên cạnh Đoan Tĩnh, cúi đầu nhìn tay nàng, mặt lộ vẻ không vui.

Đoan Tĩnh chẳng hiểu gì cả, phúc chí tâm linh, nhỏ giọng nói: “Không hề đụng vào.”

*phúc chí tâm linh: khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.

Lúc này vẻ mặt của Tuyên Ngưng mới dịu đi, nói với nha dịch: “Biết tại sao chúng ta bị lưu đày tới Lĩnh Tây không?”

"Bởi vì các ngươi đại nghịch bất đạo!"

"Các ngươi tạo phản!"

"Do Hoàng thượng hạ lệnh."

Tuyên Ngưng thản nhiên nói: “Ngược lại sau khi chúng ta đại nghịch bất đạo, Hoàng thượng vẫn không dám hạ lệnh giết chúng ta.”

Bọn nha dịch ôm tay bị gãy, vừa đi vừa khóc.

Uyển thị, Liễu thị và nhóm nữ quyến ngồi trong xe ngựa cười híp cả mắt, cùng nam nhân Tuyên gia trên xe ngựa tâm sự lý tưởng sống.

Đoan Tĩnh và Tuyên Ngưng đi ở cuối cùng.

Đoan Tĩnh nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng không dám giết các ngươi thật à?”

“Ngoài mặt thì không dám.”

Cho nên mới dùng thủ đoạn mờ ám.

Tuyên Ngưng nhớ đến đám người Kim Quang Tiêu Dao Quân, sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo.