Một món nợ khổng lồ, người thường phấn đấu cả mười đời đều kiếm không được, số tiền này trực tiếp biến thành một khối đá nặng trĩu, nặng nề đè ở trong lòng người nhà họ Cảnh.

Lúc trước ý tưởng của Cảnh An Hoằng còn rất lạc quan, cảm thấy đem tài vật trong nhà chỉnh lý, sau đó đổi thành tiền phỏng chừng đã đủ mua đất, hiện giờ sau khi tính toán qua, mới phát hiện mình nghĩ quá đơn giản.

Nhìn con trai, cháu gái mặt ủ mày chau, Sở Tú Nương thanh thanh giọng, mở miệng nói: “Đợi lát nữa người bên chỗ quản lý tới, chúng ta trước tiên đem đồ vật cồng kềnh trong nhà kho xử lý, không thể ăn cũng không thể uống, giữ lại cũng không có tác dụng.

”Đồ vật có thể làm Sở Tú Nương bỏ vào tư khố đều là đồ vật ngày thường khó gặp, cái gì mà cải trắng làm bằng bạch ngọc, chậu cây làm bằng san hô đỏ không nói, bình thường nhất cũng là một ít vàng ròng chế tạo thành tượng Phật cùng vật trang trí.

Mấy thứ này đặt ở Đại Chu triều đều là trân bảo có thể bán ra giá cao, cũng không biết thế giới này có thể bán ra một cái giá tốt hay không.

Người nhà họ Cảnh thực kiên quyết muốn giữ lại tòa nhà, Cảnh An Hoằng trực tiếp lên tiếng, chờ người ở chỗ quản lý tới, đồ vật trong phủ không câu nệ đắt rẻ sang hèn, đều cho bọn họ chọn trước, nếu chọn xong rồi còn không gom đủ tiền mua đất, vậy thì đem mấy viện ở phía trước tòa nhà đều đưa cho quốc gia làm nơi tham quan, người một nhà bọn họ toàn bộ dọn đến viện cuối cùng chen lấn sống ở đó.

Ở trong mắt người nhà họ Cảnh, viện cuối cùng chỉ có tám gian phòng, một nhà bốn người bọn họ ở cùng một chỗ, cũng đã xem như là rất chen chúc.

Bởi vì lúc trước Quách Chính Thanh đã chào hỏi qua muốn mang chuyên gia lại đây, Triệu Hoa Lan cũng không lao lực đi thu dọn, cho nên tay nải lúc trước mọi người thu thập xong đều để trên bàn ở đại đường, một bàn châu báu trang sức cứ để lung tung ở nơi đó, chờ người tới chọn lựa.

Quách Chính Thanh mang theo nhóm chuyên gia dạo qua một vòng tòa nhà sau đó đi vào cửa lớn Cảnh phủ, sau khi bước vào mọi người đã bị cái bàn để đầy châu báu làm hoa cả mắt.

Đó là một cảnh tượng như thế nào nha, các loại kim ngọc trang sức giống như cải trắng ven đường, tùy tiện để ở trên bàn, liếc mắt một cái, đã bị kim quang làm chói cả mắt.

Đái Lộ nhìn lãnh đạo của mình vẻ mặt thất thố, trong lòng hơi cân bằng một chút.

Cô đã nói sao, người bình thường thấy trường hợp này đều sẽ mất thần trí, căn bản không phải do cô không có kiến thức.

Làm một người hiện đại, trừ lúc dạo tiệm vàng, Đái Lộ thật sự không có ở chỗ khác gặp qua trang sức bằng vàng nhiều như vậy.

Có trời biết lúc trước hai mắt Đái Lộ chỉ nhìn nhiều một chút, người nhà họ Cảnh đã từ trên bàn cầm lên những đồ trang sức đó nhét vào trên người cô.

Hành vi của người nhà họ Cảnh đem Đái Lộ sợ tới mức quá sức, tuy rằng chỗ quản lý cũng không có quy định không thể thu đồ vật của người xuyên việt, nhưng mấy thứ trên bàn này đều là đồ cổ, còn mạ vàng nạm ngọc, đồ vật quý trọng như vậy, cô không yên tâm nhận lấy.

Người nhà họ Cảnh lúc trước không thấy trên người Đái Lộ mang trang sức, còn nghĩ rằng là do trong nhà cô không giàu có.

Vốn dĩ mấy ngày nay người nhà họ Cảnh đang cân nhắc bọn họ nên báo ân như thế nào, hiện giờ hai mắt Đái Lộ bởi vì khiếp sợ mà nhìn nhiều trang sức trên bàn, người Cảnh gia đều nhìn ở trong mắt, lập tức tỏ vẻ không thể để cho ân nhân không có trang sức dùng, bàn tay Sở Tú Nương vung lên, từ trong bao quần áo nhặt ra rất nhiều đồ có hình thức đẹp, lại thích hợp cho một cô gái trẻ làm đồ trang sức, thái độ cường ngạnh nhét vào trên người cô.

Đái Lộ đã luôn tỏ vẻ chính mình không thể thu đồ vật trân quý của bọn họ, cũng không thể ngăn cản hành vi Cảnh Tình lôi kéo cô, đeo lên rất nhiều trang sức trên người cô giống như trang trí cây thông Noel.

Cuối cùng Đái Lộ cự tuyệt tất cả trang sức, cũng không thể ngăn cản quyết tâm của người nhà họ Cảnh kiên quyết muốn tặng trang sức cho cô, cuối cùng cổ tay của cô bị Triệu Hoa Lan mạnh mẽ đeo lên một đôi vòng tay vàng ròng được khảm nam châu, Sở Tú Nương lại cho một đôi vòng tay làm bằng hồng ngọc, Cảnh Tình cũng cho cô nguyên bộ trang sức vàng ròng nạm trân châu.

Người nhà họ Cảnh cũng không nặng bên này nhẹ bên kia, Khâu Thành Cảnh là đàn ông, cũng được cho số lượng trang sức giống Đái Lộ, anh ta là một người đàn ông cũng không muốn nhận lấy những trang sức kia , nhưng người nhà họ Cảnh cũng mặc kệ, tóm lại bọn họ kiên quyết muốn tặng lễ, nói thẳng Khâu Thành Cảnh tuy rằng chính mình không sử dụng được, nhưng vợ anh ta sau này chắc chắn sẽ cần, nếu không có thì em gái anh ta cũng có thể dùng đến.

Cuối cùng Đái Lộ bọn họ cũng không có cách nào, vì làm người nhà họ Cảnh an tâm, chỉ có thể tạm thời nhận lấy trang sức, chờ sau khi quay về sẽ báo cáo với lãnh đạo xử lý những trang sức này.

Nhưng nghĩ đến việc từ sau khi trở về từ Cảnh gia, lãnh đạo phía trên cũng không rảnh lo chút trang sức này của bọn họ, bởi vì lãnh đạo bọn họ Quách Chính Thanh cùng nhóm chuyên gia được ông ta mời đến, đã hoàn toàn bị lạc ở trong ổ phú quý của Cảnh gia.

So với Quách Chính Thanh, nhóm chuyên gia đi theo ông ta đến đây có vẻ chuyên nghiệp hơn nhiều.

Trang sức trên bàn tuy rằng hoa lệ phú quý, nhưng ở trong mắt ba người chuyên gia, phỏng chừng chỉ có người trong viện bảo tàng ở đế đô phái tới thì hai mắt sẽ nhìn nhiều hơn mấy lần.

Mấy năm nay người trẻ tuổi đều chạy theo Hán phục, bởi vì chuyện này, làm những phục sức chỉ có phụ nữ cổ đại mới thích có mức độ chú ý cũng không nhiều.

Viện bảo tàng trưng bày những đồ trang sức đó, cũng có rất nhiều người trẻ tuổi tham quan chụp ảnh.

Viện bảo tàng của Đế đô có đồ vật triển lãm phong phú, phần lớn đều là trân phẩm của Hoàng Hậu cùng cung phi hai triều Minh - Thanh mới có được, mặc kệ là chất liệu hay là thủ công đều đại biểu cho tay nghề cao cấp nhất lúc ấy.

Lần này mục đích của nhóm chuyên gia là tất cả vật phẩm có trong Cảnh gia, tận sức thay mặt quốc gia mua một bộ phận có giá trị nghiên cứu nhất.

Trang sức của phụ nữ, các viện bảo tàng lớn ở trong nước đã cất chứa rất nhiều, cho nên cũng không ở trong danh sách ‘ thu mua ’ lần này của nhóm chuyên gia.

Cảnh gia xác thật là nhà phú quý, trừ bỏ những trang sức ở trên bàn, đồ vật có giá trị ở trong phòng thật đúng là không ít.

Có chuyên gia mắt sắc, chỉ vào bình phong dựng trong phòng mà tán dương: “Bộ bình phong khắc hoa bằng gỗ tử đàn phẩm tướng thật đúng là tuyệt.

”“Ngài cũng thật tinh mắt, bộ bình phong này là hai năm trước ta đã bỏ ra số tiền lớn cầu đại sư điêu khắc nổi tiếng nhất trong kinh thành làm ra, mặc kệ là chạm trổ hay là vật liệu đều dùng đồ cực tốt.

”“Ngài lại xem mặt thêu của bộ bình phong này, đây chính là tay nghề của tú nương tốt nhất trong kinh thành bỏ ra thời gian nửa năm mới thêu xong, hình thức cùng nhan sắc của hai mặt đều bất đồng, bốn mặt của bình phong, theo thứ tự là mai lan trúc cúc, mỗi mặt của bình phong đều thêu các loại mai lan trúc cúc rất đa dạng.

”Cảnh An Hoằng làm văn nhân, tự nhiên cũng thích mai lan trúc cúc ngạo, u, kiên, đạm.

Vì muốn mau chóng gom đủ tiền mua đất, Cảnh An Hoằng cũng sẽ làm mọi cách, ông không chút do dự buông xuống thân phận văn nhân của mình, thấy có chuyên gia khen bình phong, cả người lập tức hóa thân thành nhân viên tiêu thụ đẩy mạnh sản phẩm, bắt đầu giới thiệu cụ thể về bộ bình phong này.

Chuyên gia có thể tiếp xúc với người xuyên việt, đều là tinh anh đứng đầu trong mọi ngành sản xuất.

Chuyên gia mở miệng đầu tiên tự cho là mình có nhãn lực bất phàm, cho dù Cảnh An Hoằng không mở miệng giảng giải, ông ta cũng có thể hiểu rõ chỗ trân quý của bộ bình phong trước mắt này.

Liền lấy bộ bình phong trước mắt này tới nói, chủ thể là gỗ tử đàn, mặt trên khắc hoa lập thể lại tinh xảo, bình phong là dùng tơ tằm cùng lụa bố tốt nhất thêu thành hai mặt thêu khác nhau, giá trị bộ bình phong này, đã đủ ở viện bảo tàng đế đô có được một vị trí trung tâm.

Hiện tại người đi viện bảo tàng muốn tìm hiểu còn không phải là cổ nhân ăn, mặc, ở, đi lại hay sao, gia cụ là quan trọng nhất, học giả trong nước cũng cảm thấy rất hứng thú.

Cố tình gia cụ cùng đồ cổ lại khác nhau, đầu gỗ chiêu côn trùng, cho dù giai đoạn trước có công nghệ phòng ngừa côn trùng rất tốt, những đầu gỗ này cũng thắng không nổi sự ăn mòn của năm tháng.

Hiện giờ gia cụ là đồ cổ trong nước căn bản lấy không ra mấy thứ có niên đại xa xăm, xa xăm nhất cũng chỉ đến triều Minh, dư lại phần lớn chính là đời sau dựa vào việc cổ nhân lưu truyền tới bản vẽ cùng tư liệu văn tự mà phục chế lại.

Tuy rằng Cảnh gia với thời hiện đại không phải chung một tuyến thời gian cùng triều đại, nhưng chỉ cần xem qua bài trí gia cụ của Cảnh phủ, chuyên gia có thể phỏng đoán ra nơi triều đại của Cảnh gia ước chừng gần với triều Đường, bởi vì gia cụ trong phòng cho dù là trang trí hay là ghế dựa đều được điêu khắc rất đa dạng, hình dáng đều rất giống gia cụ thời Đường.

Chuyên gia mang lên bao tay trắng, thật cẩn thận sờ sờ bình phong khắc hoa, vừa lòng gật gật đầu: “Ta nhìn gia cụ trong phòng ngươi đều thực không tồi, bộ bình phong cùng diễn anh bác cổ giá ở phía sau, ghế gập khắc hoa thiếp vàng ta đều sẽ lấy.

”.