Nam hài trong lòng ngực ôm bát liếm hết giọt cháo cuối cùng, còn có chút chưa đã thèm không muốn buông tay.

Thấy nhi tử như thế, nam tử thở dài lại nói: “Mẹ đứa nhỏ, mấy ngày gần đây tới vụ xuân cày bừa, ta dậy sớm cần mẫn chút, chờ cày xong nhà mình lại đi giúp người khác cày, kiếm thêm chút tiền cho hai mẹ con các ngươi.

Cổ nhân chỉ ăn hai bữa sớm tối một ngày, nhưng gần đây tới vụ xuân canh tác, trai tráng trong thôn vốn không nhiều lại muốn dốc sức cày cấy, trong nhà lại không có nhiều lương thực, cho nên mẹ đứa nhỏ chỉ có thể tiết kiệm chút thức ăn, tăng cường cho trụ cột trong nhà trước.

"Tiểu tử Thính Vân kia đã đỡ bệnh chưa? Cần mời đại phu xem thử hay không?" Vương Đại Trụ lại hỏi.

Phụ nhân còn chưa đáp lời, một giọng nói khắc nghiệt từ sau lưng vang lên, "Một kẻ khác họ không biết xấu hổ ăn không uống không ở nhà ta như hắn, cần gì phải mời đại phu?"

Vương lão đầu nghiêm mặt đi tới, ông ta mặc một kiện trường bào cộc tay màu xám, hai cánh tay bởi vì phơi nắng quanh năm nên lộ ra màu đồng cổ, trên vai khiêng một cái cuốc, khuôn mặt như vỏ cây khô kéo, đôi mắt đục ngầu tràn ngập không vui.

Vương Đại Trụ bất đắc dĩ thỏa hiệp: "Cha, vậy con đi sài phòng thăm hắn trước?"

Trong mắt Vương lão đầu nhanh chóng hiện lên một tia chột dạ, lớn tiếng cắt đứt lời nói, "Nhìn cái gì mà nhìn, họ Vương chúng ta để lại cho hắn một tấm chiếu đã là không tệ rồi, mau đi tới ruộng đi, nếu lỡ vụ xuân, ta sẽ không tha cho tên kia đâu.

"

Ngược lại hài đồng kia mở to đôi mắt như quả nho chớp chớp, muốn nói lại thôi, bị Vương lão đầu trừng mắt một cái, sợ tới mức rụt cổ lại.

Giờ phút này trên con đường nhỏ ngoài sân có người vẫy tay hô, hai cha con lên tiếng, Vương Đại Trụ liền cầm lấy cuốc tới ruộng trồng trọt.

Thông qua màn hình điện thoại di động, một nhà năm người Triệu Hi lại nhìn nhau, nhất thời không biết phải nói gì.

Vẫn là anh cả Triệu Ngôn mở miệng, phá vỡ cục diện bế tắc nói: "Chúng ta! ! xuyên không rồi sao?"

Biệt thự mất nước mất điện, internet không còn, tín hiệu điện thoại di động cũng không còn, lại gặp phải thôn xóm cổ đại như vậy, không phải xuyên không còn có thể là cái gì?

Hai má Triệu Húc khẽ co giật, bổ sung: "Hơn nữa còn mang theo cả tòa biệt thự xuyên không.

Đọc nhiều tiểu thuyết xuyên không như vậy, cũng không nghĩ tới cả nhà bọn họ lại có thể gặp phải loại chuyện này, còn mang theo cả tòa biệt thự xuyên không.

Vương Tuyết Cầm có chút sốt ruột: "Xuyên không? Vậy ngày mai Hi Hi nhà chúng ta phải đi học thế nào đây ?

Triệu Hi: "! !