Nhờ giả vờ ngất đi, mà Hứa Lão Tam trốn được một ngày làm việc. Vì lần giả vờ ngất này, mà anh đã chuẩn bị từ tận buổi sáng. Nên vì vậy, không có ai hoài nghi gì.
Còn về ánh mắt trách móc của em gái mình, căn bản là Hứa Lão Tam không thèm quan tâm tới.
Không biết có phải là vì Hứa Lão Tam té xỉu hay không, mà bà Hứa lại đến nhà khá sớm. Bà vừa vào nhà đã nhìn thấy con gái, cũng không thấy có vấn đề gì, thản nhiên lấy trứng gà ra đưa cho Thường Hỉ, căn dặn chị: “Đứa bị thương đứa bị bệnh, đều cần phải tẩm bổ một chút, con cầm cái này, xem như chút lòng của bà nội bọn nhỏ.”
Thường Hỉ mỉm cười: “Cảm ơn mẹ.”
Bà Hứa cau mày thành hình chữ bát (八), còn kiên quyết nhắc nhở: “Đừng cho Lão Tam ăn đấy.”
Thường Hỉ nhìn bà với ánh mắt “mẹ cứ yên tâm”, rồi đáp: “Dạ.”
Hứa Lão Tam như không có xương cốt, tựa người vào cạnh cửa, nói: “Mẹ à, sao mẹ nhẫn tâm quá vậy? Con đều ngã vào trong mương luôn đấy. Mẹ lại chẳng cho con cái gì tẩm bổ, lại còn không để vợ cho con ăn. Thật nhẫn tâm còn hơn mẹ kế.”
Bà Hứa: “Phi!”
Bà nhìn sang Nguyệt Qúy, nói: “Cô làm hàng xóm với anh Ba cô thật, nhưng đừng có mà học theo anh cô đấy.”
Nguyệt Qúy: “…Ô”
Nhưng mà, anh của mình vẫn lừa được trứng gà đấy thôi.
“Bà nội ạ!” Tiểu Đào Tử chạy thùng thùng thùng vào nhà, ngửa cổ lên nhìn bà nội mình: “Bà nội đến rồi ạ.”
Cô bé đắc ý khoe ra: “Bà nội ơi, con có ngựa gỗ đây nè.”
Bà Hứa: “???”
Bà ngây người: Là cái gì?
Tiểu Đào Tử: “Đi, con dẫn bà nội đi xem nè!”
Bà Hứa cười lộ hết các nếp nhăn, mặc dù bà tốt với bọn nhỏ nhà con Cả nhất, nhà con thứ Ba cuối cùng. Nhưng dù gì đều vẫn là người nhà họ Hứa, bà xoa đầu cô nhóc, nói: “Được, đi thôi, bà nội đi xem với con.”
Hai người cùng nhau ra sân, đã thấy mấy cậu nhóc nhỏ đang chơi ở đấy.
Một cậu nhóc trắng trẻo sạch sẽ ngồi đung đưa trên ngựa gỗ, gương mặt đỏ bừng.
“Bà nội, đây là Gia Gia ạ.”
Đương nhiên bà Hứa biết là ai, là cháu trai nhà Hạ Lão Cẩu.
Lúc nãy vào nhà đã thấy mấy đứa nhóc tụ ở chỗ này, nhưng bà không để ý mấy, bây giờ nhìn lại, lập tức giật mình: “Đây chính là cái gì ngựa gỗ hả con?”
Tiểu Đào Tử kiêu ngạo đáp: “Dạ, là ba con làm cho con đó, ba con tốt nhất!”
Bà Hứa: “…”
Bà nhìn con ngựa gỗ, không cần nói cũng biết, Hứa Lão Tam không thể có được tay nghề thế này. Thợ mộc tốt của thôn, chính là nhà Kiến Nghĩa, họ hàng không cùng chi nhà bà.
Mà tay nghề làm con ngựa gỗ này….
Bà Hứa tức đến đau đầu, đồ phá của!
“Thằng Ba chó chết này!”
Hứa Đào Đào: “???”
Đang yên đang lành, sao tự nhiên bà nội lại mắng lên vậy?
Bất quá nghĩ đến cứ mỗi lần bà nội đến nhà, đều sẽ mắng ba, nên Tiểu Đào Tử cũng không bất ngờ nữa.
Đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn lên bà nội mình, hỏi: “Bà nội, bà ở đây ăn cơm luôn ạ?”
Bà Hứa: “Không ăn! Nhà con để dành đồ ăn cũng không dễ dàng gì, bà còn ăn cái gì nữa! Mà ba con …”
Bà Hứa nhìn dáng vẻ ngây thơ của cháu gái nhỏ, giấu lại lời trong cổ họng, chỉ thở mạnh một cái: “! Được rồi được rồi, bà nội về nhé, lúc khác lại đến, còn có việc ngoài đồng nữa. Để người ta bắt muộn công, lại thành phí mất một ngày.”
Bà nhìn Nguyệt Qúy vẫn còn đang đứng đấy, nói: “Nguyệt Qúy, cô nữa, đứng mãi đây làm gì? Phút chốc người ta không để ý, chứ thời gian dài ai mà vui được? Điểm là để đổi lương thực, không được chậm trễ. Cái tốt không học chỉ giỏi học hư, cô đi theo anh Ba cô, thì học được cái gì tốt! Đi theo tôi!”
Nguyệt Qúy: “Dạ.”
Mặc dù là con út trong nhà, cũng là con gái duy nhất, nhưng tính ra bà Hứa cũng chẳng cưng chiều gì Nguyệt Qúy cả.
Bà kéo con gái, muốn ra ngoài đồng.
Thường Hỉ: “Mẹ, chờ con chút.”
Chị vội vàng cầm chén vào buồng trong, chẳng mấy chốc, đã bưng một chén màu vàng nhạt quay ra.
Bà Hứa: “???”
Bà nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
Thường Hỉ hạ giọng, đáp: “Đây là dầu ạ.”
Bà Hứa lập tức trợn to mắt, Thường Hỉ nói tiếp: “Đây là mấy hôm trước Tiểu Lâm Tử dùng hạt giống rau mân mê ra, không thơm bằng mỡ heo, nhưng dùng để xào rau cũng được lắm, dù sao cũng tốt hơn là không có chút váng dầu nào.”
Lần này thì bà Hứa thật sự kinh ngạc.
Bà lắp bắp: “Thằng bé này sao lại có năng lực đến thế chứ…”
Bất quá ngẫm nghĩ một chút, Tiểu Lẫm Tử lúc nào mà không có năng lực đâu.
Thằng bé này từ nhỏ đã thông minh hơn những đứa trẻ khác rồi.
Bà kích động: “Thế ra, cứ đơn giản đã có dầu để ăn rồi sao!”
Có không tốt mấy, thì đó cũng là dầu!
Thường Hỉ bật cười, nói: “Mẹ à, mẹ nghĩ gì vậy chứ? Ở đâu ra mà lắm hạt giống rau để ép? Chúng con là dùng hạt rau dại đấy, Nhu Nhu phải đi nhặt cả tháng, ép ra cũng chỉ được ba phần như này thôi.”
Chị nói tiếp: “Hạt cây tể thái, mẹ nghĩ xem thứ đó nó bé từng nào, phải tích lũy bao lâu kia chứ.”
Bà Hứa cũng không phải người không hiểu chuyện, Thường Hỉ vừa nói, bà ngẫm chút là hiểu được ngay.
Hạt cây tể thái có từng đấy, phải dùng bao nhiêu mới ép ra được từng này dầu. Khó lắm chứ!
Bà cảm thán: “Con bé vất vả rồi.”
Thường Hỉ: “Con nhà ai mà không chia sẻ việc nhà đâu, đều như vậy cả.”
Nói như vậy, bà Hứa cũng gật đầu đồng ý.
Cháu trai cháu gái nhà con Cả cũng đều giúp việc trong nhà.
Bà Hứa suy nghĩ một chút, lấy ra một xu: “Đầu óc cháu trai mẹ thông minh, cho nó bồi bổ vào.”
Thường Hỉ là kiểu, người khác không cho chị sẽ không chủ động xin; nhưng nếu người ta cho, chị sẽ không từ chối. Chị mỉm cười: “Tiểu Lâm Tử cùng với bác Kiến Nghĩa đi công xã rồi, chờ thằng bé về con đưa lại cho nó, cũng thay mặt thằng bé cảm ơn mẹ ạ.”
Lời này rất được lòng bà Hứa, lại nhìn thoáng qua Hứa Nhu Nhu đang mang giỏ chuẩn bị ra ngoài, bà đau đớn cắn răng, móc ra một xu nữa: “Nhu Nhu cũng vất vả, mấy cái hạt giống cũng nhờ con bé nhặt, là đứa trẻ hiểu chuyện, cho con bé mua kẹo ăn.”
Hứa Nhu Nhu sững sờ nhìn bà, ngây ra.
Thường Hỉ: “Còn không mau cảm ơn bà nội con đi.”
Hứa Nhu Nhu cắn môi, nói khe khẽ: “Con cảm ơn bà nội.”
Từ bé cô đã không được bà nội yêu thích, ngay cả tên cũng không thèm gọi, cứ con nhóc chết tiệt này con nhóc chết tiệt kia gọi thôi. Cả nhà, cũng chỉ mỗi cô bị gọi là con nhóc chết tiệt. Đương nhiên, bà nội mà cô nói, là bà nội đáng ghét trước khi xuyên qua.
Còn bà nội ở đây, cô cũng không tiếp xúc mấy, chỉ ăn Tết mới gặp mặt một lần.
Không ngờ là, bà nội lại cho cô tiền.
Cô cầm một xu trong tay, nắm thật chặt.
Hứa Nhu Nhu còn đang bất ngờ và cảm động, thì cô nhóc nhỏ vừa nãy đã chạy ra ngoài chơi ngựa gỗ, lập tức biến thành cơn lốc vô địch thùng thùng chạy vào, vọt đến trước mặt bà Hứa.
Cô nhóc ngửa mặt, hai mắt chờ mong, nhìn bà nội, rồi gọi giong tan: “Bà nội ơi, con đây nè!”
Bà Hứa: “… … …”
Tiểu Đào Tử lại ngọt ngào nói: “Bà nội ơi, con không có phần ạ?”
Đôi mắt cô nhóc nhỏ long lanh, to tròn, trong suốt thấy đáy.
Đứa bé nhìn mình như vậy, cũng khiến mình cảm thấy, nếu quên nó, thật sự là bắt nạt trẻ con.
Bà Hứa nhếch môi, sờ sờ túi, bà mang theo tiền ra ngoài, là định nhờ Kiến Nghĩa mua kim chỉ giúp, haizzz.
Bà chậm chạm chậm chạm, lại lấy ra một xu nữa, ba xu!
Đó chính là ba xu rồi đấy!!!
Tim bà như đang rỉ máu.
Bà run rẩy tay, đưa qua cho Tiểu Đào Tử, Tiểu Đào Tử giòn tan nói: “Cảm ơn bà nội! Bà nội ơi, sao bà nội lại tốt đến vậy chứ, con thích nhất thích nhất bà nội đó!”
Thường Hỉ: “…”
Hứa Nhu Nhu: “…”
Nguyệt Qúy: “…” Câu này, hình như hơi quen quen!
“Bà nội của con, là bà nội tốt nhất trên đời luôn, ai cũng không bằng được đâu!”
Giọng Tiểu Đào Tử vang dội, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo.
Nguyệt Qúy: “…” Câu này cũng quen lắm đó!
Nhưng bà Hứa lại bị mấy câu này mua chuộc, mặt mày vui vẻ vô cùng, nói: “Con bé này, cứ thành thật, toàn nói lời chân thật thôi!”
Hứa Đào Đào: “Em bé ngoan là không được nói xạo đâu.”
Bà Hứa: “Ừ, đúng rồi đúng rồi.”
Bà cười cười, xoa đầu cô nhóc nhỏ, nói: “Con phải ngoan đấy nhé.”
Tiểu Đào Tử nũng nịu đáp: “Dạ.”
Bà Hứa: “Thôi, bây giờ bà nội phải về…”
“Bà ngoại ơi, sao con không có vậy???” Mậu Lâm đứng bên cạnh nhìn hồi lâu, mà bà ngoại cậu lại chẳng thấy gọi cậu gì cả.
Quả nhiên, phải giống Tiểu Đào Tử như vậy, chủ động xuất kích mới được.
“Bà ngoại ơi, con cũng muốn có một xu nữa.”
Nguyệt Qúy lặng lẽ che mặt, sao con trai mình lại lớn gan thế chứ.
Lông mày bà Hứa lập tức dựng lên thành hình chữ bát ngược (
là ngược của chữ này 八): “Xin tiền xin tiền? Anh còn muốn xin tiền hả! Em gái anh bị thương tôi mới cho nó tiền mua kẹo. Anh êm đẹp, xin cái rắm chứ xin!”
Mậu Lâm rụt rụt, nhỏ giọng nói: “Nhưng chị Nhu cũng có bị gì đâu.”
Hứa Nhu Nhu cũng nhìn về phía bà Hứa.
Bà Hứa: “Nó làm việc cả ngày, có rãnh chút nào không. Còn anh? Suốt ngày chạy nhảy khắp nơi! Anh không nhắc tôi cũng chả buồn nói đâu. Bây giờ anh nhắc, thì chúng ta bàn cho rõ vào. Anh dắt em gái anh lên núi làm gì hả? Rồi đi lên cũng không trông chừng, không biết bảo vệ em gái? Còn không bằng trẻ con nhà người ta nữa! Anh nói xem còn cần anh làm gì?”
Tiểu Hứa Lãng kiêu ngạo nói: “Bà ơi, là con bảo vệ Tiểu Đào Tử đó.”
Bà Hứa: “Anh nhìn đi!”
Mậu Lâm bị mắng cho một mặt, rụt cổ lại, hối hận, đi xin một xu này làm gì kia chứ!
Kẹo dù ngon thật, nhưng bà ngoại mình hung dữ quá đi mất.
“Bà ngoại ơi, con không xin tiền nữa…” Tiểu Mậu Lâm rón rén, định rút lui.
Bà Hứa: “Vậy mà thôi à??? Sao không có chút lòng dạ lâu dài nào hết vậy?”
Hứa Nhu Nhu: “Kiên trì bền bỉ”.
Bà Hứa: “Đúng rồi, là kiên trì bền bỉ. Sao anh không có chút kiên trì bền bỉ gì hết vậy hả?”
Nguyệt Qúy đồng tình nhìn con trai mình, ánh mắt lướt qua.
Cứu là không thể nào cứu được.
Chị cũng không phải đối thủ của mẹ mình.
“Bà nội ơi, bà đừng mắng anh họ nữa, anh họ tốt với con lắm. Là tại Tiểu Đào Tử tự mình nghịch ngợm thôi.” Cô nhóc vuốt ve một xu của mình, nói: “Em với anh họ mỗi người một nửa nhé.”
Bà Hứa cảm động: “Ôi chao, nhìn xem tre xấu lại mọc được măng tốt kìa! Lão Tam không ra cái ôn gì, con cái thế nhưng đứa nào cũng tốt cả.”
Bà lại móc một xu ra, nói: “Mậu Lâm, cái này cho con, không được phung phí đâu đấy. Cũng không được xin tiền em gái, biết không?”
Mậu Lâm bị mắng cho một mặt, thầm nghĩ chạy trốn, nhưng không ngờ, lại có hi vọng (*).
(*) Chỗ này nguyên văn là: Liễu ám hoa minh lại một thôn. Đại khái nghĩa là trong hoàn cảnh khốn khó tìm được lối thoát, có hi vọng. Câu này xuất phát từ câu thơ của Lục Du, nguyên câu thơ là: “Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” – Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng.Cậu lập tức nhận lấy. Nguyệt Qúy đứng bên cạnh: “?????”
Mậu Lâm nói khe khẽ: “Con cảm ơn bà ngoại!”
Bà Hứa gật đầu, nói: “Sau này trong khả năng thì giúp trong nhà chút việc, con trai lớn đừng suốt ngày chạy nhảy lung tung, có phải bị cháy cái mông đâu chứ!”
Mậu Lâm: “Dạ dạ dạ.”
Bà Hứa lại dạy dỗ mấy câu, cuối cùng kết thúc, bà nói: “Quên nữa, bà còn phải ra đồng làm việc, để lúc khác, bà lại nói rõ rõ ràng ràng với mấy đứa.”
Tiểu Đào Tử ngọt ngào nói: “Để con tiễn bà nội nhé.”
Bà Hứa: “Không cần đâu.”
Bà lại quay sang nhìn Nguyệt Qúy: “Sao cô còn chưa đi làm, đứng đó làm gì?”
Nguyệt Qúy: “Con uống miếng nước xong ra ngay.”
Chị nghiêm túc cam đoan, bà Hứa mới gật đầu, hài lòng bưng chén, nhanh chóng bước đi.
Tiểu Đào Tử vui vẻ: “Thật tốt quá đi, mình có một xu nè.”
Một xu tương đương với một viên kẹo.
Bài toán này, Tiểu Đào Tử biết tính đấy.
Mậu Lâm cũng không ngờ mình có thể xin được tiền từ bà ngoại, cả người đều mừng như điên.
“Anh có tiền! Có tiền này!”
Mấy bạn nhỏ khác hâm mộ vô cùng, trẻ con ở thôn bọn họ, nguồn thu nhập duy nhất hàng năm là tiền lì xì Tết, nhưng cũng không nhiều hơn một xu. Cho nên một xu này, là niềm vui cực lớn đối với Mậu Lâm.
“Thật tốt quá đi, mình có thể mua kẹo… Ôi, mẹ, sao mẹ lấy tiền của con?”
Mậu Lâm trơ mắt nhìn một xu, bị mẹ mình lấy mất.
Mậu Lâm: “!!!”
Cướp tiền trẻ con!
Nguyệt Qúy thản nhiên lừa gạt: “Con mua thế nào được? Con có thể tự mình đi công xã được à? Không thể đi được đúng không? Đưa tiền cho mẹ, khi nào đi mẹ mua cho con. Bằng không nhỡ con làm mất, có phải tiếc không chứ?”
Mậu Lâm: “…Tiếc ạ.”
Nguyệt Qúy: “Đấy con xem!”
Mậu Lâm cảm thấy, hình như có chỗ nào đó không đúng lắm, ánh mắt cậu rơi vào cô nhóc nhỏ. Tiểu Đào Tử lập tức giấu tay ra sau lưng, nói: “Tiền của em, em tự cất.”
Mậu Lâm lại tròn to mắt: “Đào Tử đều có thể tự mình cất tiền, vậy thì con cũng có thể, con sẽ không làm mất đâu.”
Ánh mắt Nguyệt Quý đảo qua lại, nói: “Tính tình Đào Tử cẩn thận, sẽ không mang tiền ra ngoài, nên có lạc mất cũng không sợ, vì cũng chỉ rơi trong nhà thôi. Còn con? Tính nết y như con khỉ, sẽ mang theo chạy đi khắp nơi đúng không?”
Mậu Lâm: “…”
Nguyệt Qúy: “Quyết định vậy đi, chờ mẹ mua cho con. Mẹ đi đây.”
Chị cũng không nói thêm nữa, vọt một cái ra ngoài, nhanh chóng biến mất chỗ ngã rẽ.
Mậu Lâm gãi gãi đầu: “???”
Tiểu Đào Tử chạy thùng thùng thùng đến chỗ Thường Hỉ, nói: “Mẹ ơi, mẹ giữ cho con đi, tối nay con lấy lại ạ.”
Thường Hỉ nhìn một xu, bật cười, đáp: “Ừ.”
Hứa Nhu Nhu cũng đến đưa cho chị: “Mẹ, cho mẹ nè.”
Thường Hỉ lắc đầu: “Con tự giữ đi, tương lai lập gia đình, là tiền riêng của con.”
Mặc dù đã xuyên qua, nhưng nhiều quan niệm Thường Hỉ vẫn còn giữ lại.
Giống như cái gọi là tiền riêng, chị cảm thấy cần thiết vô cùng.
Trong tay mình có tiền, sẽ không phải thấp kém hơn chồng.
Hứa Nhu Nhu khẽ gật đầu, nói dạ.
Cô gái nhỏ cong môi, vui vẻ ra ngoài.
Mậu Lâm nhìn theo bóng dáng của Hứa Nhu Nhu, nói khẽ: “Chị Nhu có vẻ vui quá nhỉ.”
Tiểu Hứa Lãng nói: “Nếu cậu có tiền, cậu cũng vui vẻ thôi.”
Mậu Lâm lập tức tiu nghỉu xuống, cậu buồn bực nói: “Mẹ mình cứ không chịu cho mình tiền, mình là trẻ lớn rồi mà.”
Nói vậy, mấy cậu nhóc khác cũng đều gật đầu, Tiểu Hứa Lãng nói: “Nhà mình cũng thế, ông nội, bà nội rồi cô mình mà lì xì, thì mẹ mình đều cầm đi hết, chỉ để lại mỗi một xu tiền dằn túi thôi à.”
Cậu có thể tiêu, cũng chỉ được mỗi một xu.
Tiểu Hứa Lãng thở dài một hơi.
Hai anh em Hải Phong Hải Lãng: “Nhà mình cũng thế, mỗi Tết mới được một xu thôi.”
Nhà hai cậu khó khăn, nên đương nhiên phải tiết kiệm.
“Người lớn đều như vậy hết.”
“Đúng vậy, người lớn đều như vậy hết đó.”
Trong nhóm mấy bạn nhỏ, vẫn chưa nói tiếng nào, chỉ có Tiểu Hạ Gia.
Tiểu Hứa Lãng chọc cậu bé một chút, nói: “Gia Gia, nhà em thì sao?”
Tiểu Hạ Gia cong môi, nói khẽ: “Tiền lì xì của em, em tự giữ.”
Các bạn nhỏ lập tức chấn kinh, Tiểu Đào Tử tròn căng hai mắt, nói: “Ba mẹ em không giữ giúp em sao?”
Cô bé có thể giữ tiền, cũng chỉ gói gọn trong một xu thôi.
Tiểu Hạ Gia lắc đầu: “Không ạ.”
Đám nhóc nhỏ càng khiếp sợ hơn.
“Vậy, em có bao nhiêu tiền lì xì rồi? Chắc không phải chỉ mỗi một xu đâu đúng không?” Mậu Lâm cảm thấy mình biết rõ hết.
Tiểu Hạ Gia tính toán rành mạch: “Ba mẹ cho em một xu, ông bà ngoại cho em một xu, ông nội cũng cho em một xu.”
Cậu đưa từng ngón tay lên đếm, nói: “Có ba xu.”
“Ôi mẹ ơi!”
Đám trẻ con, tròng mắt đều như muốn rơi ra.
Mệnh giá lớn nhất mà bọn cậu gặp, cũng chỉ là một xu thôi, còn nhiều hơn, là hoàn toàn không có.
Nhưng mà, Tiểu Hạ Gia lại có đến ba xu, là ba xu đó!!!!
“Giàu quá đi.”
“Trời ơi, ba xu luôn, có thể mua biết bao nhiêu là kẹo chứ.”
Tất cả mọi người đều không biết, vì dù sao, đó cũng là rất nhiều.
“Vậy em đều mua kẹo hết sao?”
Tiểu Hạ Gia lắc đầu, nói: “Không, trong nhà có rồi, không cần mua.”
Vẻ mặt Tiểu Đào Tử mơ mộng: “Trời ạ, đó là cuộc sống thần tiên thế nào kia chứ.”
Cô bé nghiêm túc kéo lại Tiểu Hạ Gia, nói: “Em có thiếu cô vợ không?”
Cô bé trưng ra nụ cười vô cùng sáng lạn, hỏi: “Em thấy chị thế nào?”
“Phụt!” Hứa Lão Tam đang bưng chén uống nước lập tức phun ra, mà ánh mắt nhìn Tiểu Hạ Gia, ngập tràn cảnh giác. Thằng nhóc này thế mà dám bắt cóc Tiểu Đào Tử nhà anh. Anh bước nhanh đến, chuẩn bị dạy dỗ thằng nhóc thúi phô trương giàu sang này.
Nhưng mà còn chưa kịp lao ra, đã bị Thường Hỉ kéo lại.
“Bọn trẻ con chơi đùa, xen vào làm gì? Chẳng lẽ còn cho là thật được sao?”
Hứa Lão Tam: “Năm tuổi rồi còn nhỏ gì nữa! Không phải trẻ con nữa đâu.”
Thường Hỉ không thèm nhìn mặt anh, chỉ nói: “Phải thôi, anh còn nghịch bùn bằng nước tiểu mà.”
Hứa Lão Tam: “… … …”
Thường Hỉ: “Ra sau vườn hái rau vào cho tôi, đừng nghĩ mình có thể thoải mái nhàn hạ nhé.”
Hứa Lão Tam: “Tôi đúng là người đàn ông số khổ mà.”
Thường Hỉ: “Bớt than thở trước mặt tôi đi, cái gì cũng không làm, trông chờ tôi nuôi anh hay sao?”
Hứa Lão Tam: “Anh còn có con trai con gái…”
Ánh mắt Thường Hỉ càng thêm sắt bén: “Anh còn muốn để đứa trẻ mười tuổi nuôi anh à? Có tin tôi lập tức để tang chồng không?”
Hứa Lão Tam rụt cổ lại, yên lặng cảm thán đàn bà thời này, sao ai ai cũng hung hãn vậy chứ. Đều dạy hư Thường Hỉ nhà anh! Nhớ năm đó, chị mới gả về, anh gọi một tiếng “Hỉ tỷ”, chị đã lập tức đỏ mặt.
Bây giờ tốt rồi, động một chút là xụ mặt, còn đòi để tang chồng nữa chứ.
Hu hu, quá khổ!
Hứa Lão Tam không thể trêu Thường Hỉ nổi, nên quay người đi.
Nhưng Thường Hỉ lại không đi, vẫn đứng nhìn nhóm trẻ con thương lượng.
Tiểu Đào Tử lắc lắc tay áo Tiểu Hạ Gia, nói: “Em thấy chị thế nào?”
Gương mặt Tiểu Hạ Gia đỏ bừng, đôi mắt sáng trưng, còn nghiêm túc đáp: “Đào Đào là cô gái đẹp nhất trên đời.”
Tiểu Đào Tử: “Vậy em muốn cưới chị hay không?”
Tiểu Hạ Gia gật đầu thật mạnh: “Muốn!”
Cậu gãi gãi đầu, nói: “Chị chờ em một chút.”
Rồi thùng thùng thùng chạy đi.
Tiểu Đào Tử: “Em ấy làm gì vậy?”
Mấy đứa trẻ khác đều lắc đầu, không biết.
Tiểu Hứa Lãng hỏi: “Đào Tử, năm trước em còn nói, muốn kết hôn với anh mà.”
Tiểu Đào Tử còn ra vẻ vô cùng hợp tình hợp lý đáp: “Em thay lòng rồi.”
Tiểu Hứa Lãng: “Vậy anh muốn kết hôn với chị gái em.”
Mấy cậu nhóc khác hoảng sợ nhìn Tiểu Hứa Lãng, không ngờ cậu ta lại anh dũng hiên ngang đến vậy. Tiểu Hứa Lãng đắc ý vô cùng: “Nếu mình kết hôn với chị Nhu, chị Nhu sẽ có thể giúp mình đánh nhau. Tất cả trẻ con trong thôn đều không dám chọc đến mình.”
“Thông minh quá.”
Mấy cậu nhóc nhỏ, đồng loạt hô lên.
Tiểu Hứa Lãng lại vô cùng đắc ý: “Đương nhiên, ba mình là Đại đội trưởng, mình có thể không thông minh được sao?”
Tiểu Hạ Gia lại “thùng thùng thùng “bay” trở lại, cậu thở hồng hộc, nói: “Đào Đào, cho chị nè!”
Hứa Đào Đào rất nghi hoặc, nhưng rất nhanh, bị cậu nhóc Tiểu Hạ Gia kéo tay qua: “Chị xòe tay ra đi.”
Tiểu Đào Tử ngơ ngác làm theo.
Tiểu Hạ Gia lấy một cái túi tiền nhỏ, bỏ vào tay Tiểu Đào Tử
Tiểu Đào Tử: “?????”
Tiểu Hạ Gia: “Tay kia luôn.”
Tiểu Đào Tử nghe lời xòe tay còn lại ra, một nắm kẹo, nằm trong tay cô bé.
Giấy gói kẹo xanh xanh đỏ đỏ, đám trẻ con đều nhìn không dời mắt.
Tiểu Đào Tử: “… … … … …”
Tiểu Hứa Lãng kích động: “Mình cũng muốn gả chồng!”
Tiểu Mậu Lâm gật đầu: “Mình cũng không muốn lấy vợ, mình muốn lấy chồng.”
Hải Phong Hải Lãng lớn hơn Đào Tử một tuổi, hiểu chuyện hơn một chút, nhưng cũng nhăn nhăn nhó nhó nói: “Thật ra lấy chồng cũng không phải là không được!”