Trời gần rạng sáng.
Cô đành rời khỏi phòng anh, trở lại phòng của mình.
Thật ra ở cùng một tầng với anh, cũng có phòng khách phòng ngủ tách riêng, cô một mình rửa mặt xong, mặc đồ ngủ chui vào chăn, cảm thấy gian phòng này cực kỳ lạnh lẽo. Cứ lăn qua lộn lại hơn ba tiếng, vẫn không ngủ được, đáng thương cầm lấy điện thoại, gửi tin nhắn Wechat cho anh.
Cô: meo meo.
Gun: ...
Cô: em nhớ anh lắm.
Gun: nhớ thì tới đây.
Thật sao?!
Thật tuyệt!
Cô nhảy lên khỏi giường, cầm thẻ phòng chạy ra ngoài, ngay cả điện thoại cũng không mang đi, chạy đến cửa phòng anh, phát hiện cửa chính đã mở ra, trong phòng tối đen như mực, không mở đèn. Cô hơi hồ nghi đi vào, liếc nhìn bên trong, phòng khách chỉ có ánh sáng u ám của trăng, một bóng người cao lớn đi ra, ném điện thoại lên ghế salon, nhân tiện nhìn thấy cô.
Ở trong bóng tối, anh ngoắc ngoắc tay với cô.
Cô vui vẻ chạy vào, nhìn thấy anh theo quán tính đưa hai cánh tay ra, liền hiểu ngầm trong lòng, nhảy vèo lên một cái.
Có lực cánh tay nâng cô lên.
Ban ngày ở trong đại sảnh với tư thế này, khiến người ta rất xấu hổ, nhưng vào giờ phút này, ôm như vậy... Cô ngượng ngùng ôm cổ anh, thở nhẹ ra, cảm giác vành tai đang bị cắn.
"Ngoan, em tới rồi."
Giọng anh cố ý đè thấp xuống, mịt mờ chỉ dẫn cô.
...
Cô khẽ nhắm mắt lại.
Trong tai có tiếng tim đập đến đinh tai nhức óc, từ từ tìm kiếm, lướt qua mặt anh, cằm, rồi nâng cao một chút.
Cuối cùng cũng chạm vào.
Gun ôm lấy cô, như có như không đáp lại nụ hôn của cô vẫn chưa tính là quá thuần thục, thuận tiện đi tới bên cửa, dùng chân đóng cửa lại. Sau đó dùng lực áp cả người cô lên tường...
Trước ánh sáng bình minh, anh đặt cô trên giường, cánh tay giãn ra có chút ê ẩm, cũng nằm lên đó, tựa vào đầu giường.
Đứa trẻ kia chậm rãi bò lên, dán chặt vào anh: "Anh không mệt sao?"
Anh thuận miệng đáp: "Vừa qua ba giờ anh không ngủ được nữa, muốn trời sáng để ngủ bù đây."
Thói quen kỳ lạ.
Anh tiện tay mở Texas Holdem, bắt đầu: "Ngày 20 là sinh nhật em?"
Cô không hiểu ý đồ của anh, nhìn anh.
"Chưa ăn đủ đậu hũ à? Em nhìn anh làm gì?" Anh miễn cưỡng hỏi.
Rõ ràng đều là anh ăn mà -
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ngày đó không phải đã chia tay rồi sao... Không có tâm trạng, cũng không có tổ chức."
"À, chia tay," Hệ thống chia bài, anh nhìn trong tay mình, cũng không tệ lắm, đoán chừng là sắp thắng, "Em muốn gì nào?"
"Hả?" Cô kinh ngạc, "Qua rồi cũng có thể được sao?"
"Có thể, muốn gì cũng được," Anh trong bóng tối có chút hư nở nụ cười, "Cả người cũng được."
Sao lúc nào cũng vậy chứ...
Cô đỏ mặt, yên lặng nghĩ thật lâu, cả tay chân leo lên đùi anh, nhẹ giọng hỏi bên tai anh: "Muốn... Không bao giờ chia tay, có được không?" Anh chỉ tới Quảng Châu trong một thời gian ngắn, cô đã nhớ anh như vậy, nghĩ đến hai chữ "chia tay" đã cảm thấy tâm tình dần rơi xuống, vô cùng đau đớn.
Gun vốn nghĩ rằng cô sẽ nói anh nghỉ phép để ở bên cạnh mình, hoàn toàn không ngờ tới câu trả lời như vậy.
Cửa ban công mở rộng ra, trong phòng tản mạn mùi thuốc lá, cùng mùi vị của thức ăn, anh phát hiện ra tay rất lạnh, tiện tay kéo bộ quần áo thể thao trên tủ đầu giường, che kín áo ngủ của cô, cũng không trả lời.
Cảm giác không muốn rời xa này, anh đã từng trải qua, giống như muốn tất cả thời gian đều đông cứng lại, dừng ở một giây nào đó, không có quá khứ, không thấy tương lai, thời điểm tình cảm vững chắc nhất, muốn lệ thuộc lẫn nhau, trong thời gian khỏe mạnh nhất dừng lại thật lâu.
Đêm khuya như vậy, chỉ có hai người trong phòng.
Một cảm giác được nương tựa vào nhau không thể giải thích được.
Đồng Niên chờ đợi, chờ đợi, dần dần có chút sợ.
Tại sao anh không lên tiếng?
Sau khi yên lặng thật lâu, anh đang do dự: "Nhanh một chút."
Hả?
0.0?
Nhanh cái gì?
"Thực sự vội lắm sao?" Lợi thế đánh cuộc của anh bắt đầu tăng lên, trên bàn mấy người đã chọn thoát ra.
Hả?
Vội vàng gì vậy?
"Mới vừa xác định quan hệ -" Anh nhìn ngày trên điện thoại, "Ba ngày?"
Hả? Từ thứ bảy đến thứ hai? Hình như vậy.
"Ừ..."
"Bàn lại đi," Anh suy nghĩ, mười chín tuổi hình như chưa tới số tuổi được kết hôn hợp pháp, mới quen ba ngày, liền tới nhà bảo cô chuyển quốc tịch kết hôn cùng mình? 100% sẽ bị ba mẹ cô chém chết, "Suy nghĩ kỹ đi."
Tối thiểu... Phải bao lâu?
Đối với khái niệm thời gian này, Gun hơi nhức đầu, trực tiếp all in, đánh hết bài trong tay ra.
Thua rồi...
Đồng Niên ngây ngốc ôm cánh tay anh, đầu óc trước sau đều suy nghĩ không kịp, một chút tình cảm nhỏ bé vừa mới bồi dưỡng được cũng dần biến mất, căn bản không biết, "hành động cầu hôn" lần đầu tiên này của mình cần phải nghĩ lại...
**********
Sáng sớm hôm sau.
Các thành viên K&K ăn buffet sáng trên tầng 10, Dt cầm ly nước chanh và một bát rau salad trở lại. Mọi người bày đồ trên bàn, 97 đang vừa quết mứt hoa quả lên miếng bánh mì, vừa cảm khái: "Thân thể của lão đại, chắc hẳn là giống như Machine Gun nhỉ?"
Có người hiểu, có người thì vẫn ngơ ngác.
Là ý gì?
Grunt cười gian tà: "Biết trước kia lão đại chơi cái gì không? Ai hỏi đội trưởng đi?"
"CS hả..." Mấy cậu con trai không hiểu quay đầu lại, cùng nhau nhìn Dt, "Machine Gun là cái gì vậy đội trưởng?"
Vẻ mặt Dt túng quẫn nhìn họ: "Súng máy, bắn liên tiếp 100 viên không cần thay băng đạn."
97 cười tủm tỉm bổ sung: "Cái này là vũ khí trong CS, có thời gian công kích liên tục dài nhất. Không giống như những loại súng khác bắn 10 phát 20 phát là hết, còn phải dừng lại đổi băng đạn trở lại."
À... Là phổ cập khoa học.
Mấy cậu kia tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Ăn ăn, ăn ăn, đột nhiên, từng người lần lượt ngẩng đầu lên, đã hiểu!