Tối hôm đó, Cố Văn Thành liền mở tiệc chiêu đãi nhóm người Tây Vực.

Các quan đại thần đều có mặt, các Hoàng tử và Công chúa cũng không thiếu một ai.

Nói hoa mỹ là mở yến tiệc chiêu đãi, nhưng nếu nói trắng ra thì chính là tiệc để Tây Vực tiện dâng lên cống phẩm.

Đa số mọi người đều rất tò mò không biết năm nay Tây Vực sẽ đem đến bảo vật quý giá như thế nào.

Vì không thể bỏ lỡ cơ hội được chiêm ngưỡng bảo vật, cho nên từ rất sớm mọi người đều đã đến đông đủ cả rồi.

Yến tiệc lần này, Phó Gia Hiên dĩ nhiên nhất định sẽ tham gia.

Chỉ là trước khi đi, Cố Văn Quân đều đem cả người y từ trên xuống dưới bọc kín như bưng.

Ngoại trừ khuôn mặt của Phó Gia Hiên ra thì tất cả đều được bọc trong một lớp lông nhung ấm áp mềm mại.

Từ sau lần Phó Gia Hiên bị bệnh, y đột nhiên phát hiện Cố Văn Quân hình như bị làm cho bộc phát mẫu tính.

Nói như thế nào nhỉ? Có lẽ là giống như Nhan Tuyết Hà vậy, chăm lo nuông chiều y đến không có điểm dừng.

Bây giờ cũng vậy, nhìn xem, ngay cả đi hắn cũng không muốn cho y đi, mà nhất quyết bế y ở trên tay như thế này đây.

Phó Gia Hiên xác thật là lười biếng, y cũng không muốn động tay động chân vào việc gì, nhưng là ít nhất y không muốn bản thân bị nuôi phế.

Chỉ là, thời tiết lạnh như thế này, Phó Gia Hiên quả thực là không muốn động.

Thôi, y lười biếng nốt lần này nữa thôi, khi quay về nhất định sẽ đi đứng hẳn hoi đấy nhé.

Cố Văn Quân khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng trên người hiện tại lại nhiều ra thêm một cục bông màu trắng xù xù.

Một bên nhỏ nhắn mềm mại, một bên lạnh lùng cường thế, hai thái cực như vậy đặt ở cùng một chỗ, quả thực là đối lập quá lớn.

Phó Gia Hiên ảo não thở dài, nhưng được ủ ấm ở trong ngực Cố Văn Quân thế này đúng là thoải mái thật đấy.

Mấy nha hoàng theo hầu ở phía sau liên tục cúi đầu chẳng dám nhìn nhiều.

Bọn họ không hiểu rốt cuộc vì sao Nhị điện hạ lại đột ngột đối xử tốt với vị Phó tiểu thiếu gia này như vậy.

Chẳng phải trước kia Nhị điện hạ chính là loại người chuyện gì không liên quan tới mình liền làm lơ, chưa từng để ý hay quan tâm đ ến bất kỳ ai à?

Hiện tại tuy rằng sắc mặt Nhị điện hạ vẫn là không chút biểu tình, nhưng hành động cưng chiều Phó tiểu thiếu gia như vậy, quả thực là nằm ngoài sức tưởng tượng.

Khi bọn họ tới nơi, mọi người lúc này cũng đã có mặt gần như đông đủ cả rồi.

Cố Văn Quân ngồi xuống vị trí của mình, sau đó đặt Phó Gia Hiên ngồi xuống bên cạnh.

Phó Gia Hiên vừa ngồi xuống liền đã nhanh nhạy cảm nhận được ánh mắt ác ý.

Y lúc này ngẩng đầu lên, liền vừa vặn đối diện với ánh mắt hung thần ác sát của Cố Văn Vũ.

Thời hạn cấm túc một tháng vốn chưa kết thúc, thế nhưng lần này Tây Vực Thái tử đích thân đến, cho nên người trong Hoàng thất đều phải có mặt đông đủ.

Cố Văn Thành vốn là người coi trọng mặt mũi, nếu lỡ Thái tử Tây Vực buồn miệng hỏi một câu "Sao không thấy Đại điện hạ ở đâu nhỉ?" thì lúc đó biết phải trả lời thế nào? Chẳng lẽ nói, "Hắn làm chuyện sai trái nên bị cấm túc trong phòng không thể ra ngoài" à?.

Cho nên hiện tại Cố Văn Thành tạm thời phá lệ để Cố Văn Vũ không cần bị cấm túc trong thời gian Thái tử Tây Vực còn ở đây.

Đợi bọn họ rời đi rồi thì lại cấm túc tiếp tục.

Phó Gia Hiên không chút e ngại nhìn thẳng vào mắt Cố Văn Vũ, ánh mắt cường liệt không hề có chút sợ hãi nào.

Xem ra trong thời gian qua, Cố Văn Vũ còn chưa học được bài học mà y đã dạy cho hắn nhỉ? Nhìn xem, tính khí vẫn bốc đồng, vẫn ngang tàn như vậy.

Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà.

...

Người của Tây Vực đã đến trước đó, bọn họ chỉ có vài người, vừa nói chuyện vừa quan sát xung quanh.

Thỉnh thoảng các quan đại thần sẽ đến thăm hỏi một hai câu, hữu hảo trò chuyện qua lại với bọn họ.

Không lâu sau đó, Cố Văn Thành, Hoàng hậu và Thái hậu liền tới, lúc này mới chính thức khai yến.

"Thái tử Tây Vực_ Khắc Lạp Tư xin ra mắt Bệ hạ.

Lần này Tây Vực có chút quà mọn muốn dâng lên, cũng là thể hiện tình hữu hảo giữa hai nước.

Hy vọng Bệ hạ sẽ thích.

Người đâu, đem cống phẩm vào đây".

Khắc Lạp Tư nói xong liền hướng bên ngoài hô lên, ngay lập tức liền có một đội ngũ mang theo rương lớn rương nhỏ bước vào chính điện.

Tổng cộng có bốn cái rương, lớn nhỏ không đồng đều.

Tất cả các rương đều được đậy kín, ổ khóa bằng vàng khóa chặt.

Mọi người lúc này nín thở quan sát, quả thực vô cùng tò mò không biết bên trong đang chứa đựng thứ gì.

Khắc Lạp Tư cũng không để mọi người phải chờ đợi lâu, hắn lúc này từ trong ngực lấy ra một chùm chìa khóa, sau đó tra chìa khóa vào ổ khóa, đem cái rương nhỏ nhất mở ra trước tiên.

Bên trong lúc này chứa hai củ nhân sâm rất lớn, nhìn độ to liền biết, độ tuổi không trăm năm thì cũng là ngàn năm.

Hơn nữa nó không bình thường ở chỗ, vừa mở rương ra, mùi hương thoang thoảng đặc trưng của nhân sâm liền lan tỏa khắp trong không khí.

Điều này càng chắc chắn một điều, đây tuyệt đối không phải là nhân sâm bình thường.

Phó Gia Hiên nhìn chằm chằm hai củ nhân sâm to như củ cải trắng kia, khóe miệng lặng lẽ ch ảy nước bọt.

Đúng vậy, chính là mùi hương này, nhân sâm lần đầu tiên Bệ hạ ban cho y chắc chắn chính là cùng một loại với cái trong rương kia.

Nhưng có lẽ củ nhân sâm này còn lâu năm hơn, kích cỡ và mùi hương đặc biệt nồng đậm.

Cho nên nói, vị ăn vào chắc chắn còn ngon hơn cả củ lần trước!.

Phó Gia Hiên hai mắt sáng rực, trong lòng âm thầm tính toán làm sao để đem nhân sâm kia lấy tới tay.

Khi lấy tới tay được thì nên làm món gì để ăn đây? Nấu món nào thì ngon nhỉ?.

Phó Gia Hiên trong lòng thiên hồi bách chuyển, trong đầu thoáng qua hình ảnh hàng loạt các món ăn được chế biến từ nhân sâm, khóe miệng không khống chế nổi mà chảy cả nước dãi.

Cố Văn Quân ở bên cạnh còn phải dùng khăn tay lau lau khóe miệng giúp y.

"Tây Vực vừa đào được một gốc nhân sâm ngàn năm, hiện tại dâng lên cho Bệ hạ, mong ngài sức khỏe luôn an khang".

Khắc Lạp Tư hai tay dâng lên, Thái giám nhận lấy, sau đó đưa qua cho Cố Văn Thành.

"Tây Vực có lòng rồi".

Cố Văn Thành sức khỏe hiện tại còn vô cùng tốt, ba mươi mấy tuổi là độ tuổi trẻ khỏe nhất của nam giới, cho nên hắn cũng không hiếm lạ gì mấy loại nhân sâm này.

Sức khỏe của hắn hiện tại vô cùng tốt, chưa đến lúc cần phải có nhân sâm đ ến bổ trợ đâu.

Bởi thế cho nên mặc dù là nhân sâm ngàn năm, nhưng thái độ của Cố Văn Thành vẫn vô cùng bình đạm.

Vừa xem xong hai củ nhân sâm kia liền đóng nắp rương lại, sai Thái giám đặt qua một bên.

Trái lại các quan đại thần ở bên dưới đều không khỏi âm thầm cảm thán.

Là nhân sâm, hơn nữa không phải trăm năm mà là ngàn năm cơ đấy! Này là quý giá cỡ nào? Tây Vực lần này đúng là có thành ý thật đấy!..