"Mẫu thân, người tin tưởng phụ thân sao?".

Phó Gia Hiên lôi kéo góc áo của Nhan Tuyết Hà, sau đó lại hỏi ra một câu chẳng mấy liên quan.

Nhan Tuyết Hà nhìn y, sau đó lại nhìn Phó Gia Xuyên, rồi mới gật đầu.

Làm phu thê mười mấy năm, Phó Gia Xuyên là người như thế nào, nàng chẳng lẽ không biết sao?

Chỉ là, cho dù tin tưởng thì sao chứ? Hắn là trong lúc say rượu làm bậy, cho dù nàng có tin tưởng, thì mọi chuyện cũng đã không thể vãn hồi được nữa rồi.

"Có những chuyện, mắt thấy tai nghe nhưng chưa chắc đã là sự thật.

Nếu mẫu thân đã tin tưởng phụ thân, vậy vì cái gì không nghe phụ thân giải thích một chút, lại chỉ nghe lời nói phiến diện từ một phía?

Không có lửa làm sao có khói? Hơn nữa, Hiên nhi có một vài nghi vấn muốn hỏi Giai Châu cô nương".

Phó Gia Hiên nói với Nhan Tuyết Hà mấy câu thâm ý, sau đó mới quay sang Dương Giai Châu.

"Ta có vài vấn đề muốn hỏi Giai Châu cô nương.

Vì sao khi phụ thân ta say rượu làm bậy, cô không phản kháng cũng không cầu cứu, trái lại cứ như thế lăn giường sao?

Một người say rượu đi đứng không vững, cô ngay cả khí lực để đẩy ra cũng không có sao? Nên nói phụ thân ta quá mức mạnh mẽ, hay là do cô quá yếu đuối đây?

Hơn nữa, trong phủ ít nhiều cũng có người qua kẻ lại, chỉ cần chút động tĩnh là đã có người đến xem xét tình huống.

Nếu khi đó Giai Châu cô nương kêu cứu, thì sẽ chẳng ai ngó lơ đâu.

Còn một vấn đề nữa, ta nhớ Giai Châu cô nương vốn là nô tỳ trong viện của ta.

Hiện tại sao lại xuất hiện trong viện của phụ mẫu ta thế kia?

Cho nên nói, Giai Châu cô nương, cô giải thích sao về những chuyện này đây?".

Phó Gia Hiên chậm rãi đem mọi nghi vấn đều vạch ra, sở dĩ y nói đến chắc chắn như vậy không phải là do mù quáng tin tưởng Phó Gia Xuyên.

Mà là bởi vì, trong tay y đã có chứng cớ.

"Nô tỳ chỉ vô tình đi ngang qua, nhưng lại bị lão gia kéo vào phòng.

Ngài nói đúng, thân thể nô tỳ đúng là nhược hơn người bình thường, hơn nữa lão gia tuy rằng say rượu nhưng sức của nam nhân vẫn hơn nữ nhân rất nhiều.

Khi đó nô tỳ cũng đã kêu cứu, nhưng vừa vặn không có người ở gần đó, cho nên chỉ có thể lực bất tòng tâm.

Tiểu thiếu gia, ngài đây là đang nghi ngờ mọi chuyện đều do nô tỳ bày ra sao? Ngài nghĩ một nữ nhân có thể tùy tiện đem sự trong trắng của mình ra bỡn cợt như vậy?".

Dương Giai Châu lời lẽ vô cùng thuyết phục, sau đó ánh mắt đẫm nước di dời đến trên người Phó Gia Hiên, chốt hạ bằng một câu rất có tính công kích.

Lúc này Phó Gia Hiên thật đúng là muốn đáp trả bằng một câu " Ai không thể, nhưng ngươi thì có thể!", chỉ là xét thấy không phù hợp, nên y mới không nói.

"Nói dối! Rõ ràng trước đó ta chỉ uống vài ly rượu, tuy rằng có chút hơi men nhưng rõ ràng không say đến mức say rượu loạn tính.

Ta hoàn toàn không nhớ đã từng c.ư.ỡ.n.g b.á.c.h nàng ta.

Chỉ nhớ khi đó ta đang ngồi đọc sách chờ nàng về, đột nhiên liền vô cùng buồn ngủ.

Đợi tới khi tỉnh lại liền chính là cảnh tượng giống như hiện tại".

Phó Gia Xuyên lúc này nghiêm túc hồi tưởng lại sự tình trước lúc mình mất đi ý thức, sau đó liền cảm thấy chuyện này rất đáng nghi.

"Nô tỳ không ngờ ngài lại là người dám làm không dám nhận!".

Dương Giai Châu lúc này bày ra bộ dáng căm phẫn, nước mắt chảy dài cùng với vẻ mặt không thể tin nổi.

"Giai Châu cô nương, cô đã diễn đủ chưa?".

Phó Gia Hiên lúc này đột ngột lên tiếng, giọng nói vô cùng sắc bén, khiến cho Dương Giai Châu không thể không lập tức ngậm miệng lại.

"Phương Nhất, đem mời người tới đây đi".

Phó Gia Hiên lúc này ra ngoài cửa, sau đó nói với một tên nô tài tương đối cao lớn trong đám người đứng ở ngoài kia.

Phương Nhất này là người mà Phó Gia Hiên sai đi điều tra Dương Giai Châu, hiệu suất làm việc rất khá.

Vốn dĩ trước lúc y đi ngủ, Phương Nhất đã đem thân phận Dương Giai Châu nói rõ với y rồi.

Y còn định sáng mai sẽ đem chuyện nói với mẫu thân, sau đó đem người đuổi đi.

Chỉ là không ngờ tới, Dương Giai Châu này ra tay quá nhanh, chỉ mới một đêm mà đã gây ra chuyện kinh thiên động địa như vậy.

Hơn nữa nàng ta còn rất biết diễn, mẫu thân, ca ca lẫn cả phụ thân, tất cả đều bị lừa.

Nếu không phải đã biết trước bộ mặt thật của nàng ta, Phó Gia Hiên nghĩ chắc y cũng đã bị lừa rồi.

Phương Nhất nghe xong liền cúi đầu rời đi, không lâu sau đó thì mang về một tên nam nhân quần áo bẩn thiểu cùng với một tên béo mập trông rất giàu có.

"Nói đi, ngươi là gì của nàng ta?".

Phó Gia Hiên đứng trước mặt tên ăn mày, sau đó lạnh giọng truy hỏi.

"Ta là ca ca của nàng ta, tên là Dương Kiệt, thường ngày ăn xin ở đầu đường để kiếm sống.

Mấy tháng gần đây, nàng ta vướng vào cờ bạc, nợ vay ngập đầu không có tiền trả.

Nàng lúc này liền tới tìm ta, bảo ta đóng giả x.á.c c.h.ế.t để nàng diễn cảnh bán thân chôn cha kím tiền.

Vốn chỉ định xin bạc rồi thôi, nhưng là bởi vì gặp được lão gia, trong lòng nàng ta liền nảy ra chủ ý khác.

Muốn có được càng nhiều bạc hơn và một cuộc sống xa hoa an nhàn, cho nên mới nhất quyết chen chân vào phủ".

Dương Kiệt là một tên ngu ngốc nhát gan, vừa bị Phương Nhất hù dọa chút là đã khai ra hết cả rồi.

"Nàng ta thiếu hai trăm lượng bạc ở chỗ chúng ta, giấy nợ còn ở đây".

Tên béo mập lúc này cũng lên tiếng, vừa nói vừa móc giấy nợ ra cho mọi người cùng xem.

Phó Gia Hiên lúc này chỉ ra cái lỗ nhỏ được khoét ra trên vách cửa, sau đó còn nhặt được một ống khói mê mà trước đó Dương Giai Châu sơ ý vứt bỏ.

Dương Giai Châu lúc này nghiến răng, tay siết chặt thành nắm đấm.

Nàng ta diễn đạt như vậy, còn tưởng sắp lên chức thành vợ lẻ của quan, nào ngờ lại bị vạch trần trong phút cuối.

Lúc này mọi chuyện đã quá rõ ràng, Dương Giai Châu quả thực có trăm cái miệng cũng cãi không nổi.

Xâu chuỗi lại sự việc một chút, mọi chuyện quả thực đã sáng tỏ như ban ngày.

Vì kiếm tiền trả nợ cờ bạc, Dương Giai Châu vốn đã có dụng tâm từ trước.

Nàng ta bán thân chôn cha ngay giữa chợ, vốn chính là nhắm vào phu thê Phó gia, nói chính xác một chút chính là quan tam phẩm tiền đồ rộng mở Phó Gia Xuyên.

Chỉ là khi vào phủ, lại bị phân đến viện của Phó Gia Duệ.

Nhưng không ngờ Phó Gia Duệ cũng rất ưu tú, cho nên nàng ta liền đánh chủ ý sang hắn.

Phó Gia Duệ tuy rằng hơi nhỏ tuổi, nhưng tiền đồ không kém, quan trọng hơn hết chính là hắn còn chưa lập chính thê.

Này đồng nghĩa với việc, nếu như Dương Giai Châu cao tay dụ dỗ, nàng ta liền sẽ có được vị trí chính thê kia, chẳng cần phải luồn cúi đi làm thiếp.

Vốn tưởng rằng một tên nhóc "chưa trải sự đời" rất dễ dụ, nào ngờ trộm gà không được còn mất luôn nắm thóc, Dương Giai Châu trực tiếp bị Nhan Tuyết Hà chuyển sang viện của y.

Lo lắng đêm dài lắm mộng, cho nên nàng ta lúc này mới quay trở ngược lại mục tiêu ban đầu là Phó Gia Xuyên.

Nhân lúc Nhan Tuyết Hà và Phó Gia Duệ ra ngoài bàn chuyện làm ăn mà về trễ.

Lại phát hiện Phó Gia Xuyên đã có chút hơi men trong người.

Quả là ông trời cũng giúp nàng ta.

Chỉ cần một liều mê hương, liền đã đem Phó Gia Xuyên đánh mê, sau đó dàn dựng giống hệt như cảnh tượng vừa bị người c.ư.ờ.n.g b.ạ.o qua để lấy được sự thương cảm từ mọi người.

Dương Giai Châu này rất thông minh, nhắm vào tâm lí thương người của Nhan Tuyết Hà, lại còn biết co biết duỗi, bày ra bộ dáng đáng thương nhưng kiên cường để lấy được sự đồng cảm sâu sắc nhất, từ đó đạt được lợi ích to lớn nhất cho mình.

Nhan Tuyết Hà bản chất lương thiện vốn không xấu, nhưng mà lòng tốt một khi đặt không đúng chỗ, có khi lại còn tự rước họa vào thân.

Dương Giai Châu chính là một cái ví dụ điển hình của loại người chuyên nhắm vào lòng tốt của người khác để đạt được dã tâm của chính mình.

Nhan Tuyết Hà vốn định kiện lên quan phủ, nhưng sợ chuyện lùm xùm này sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng Phó gia, nên không muốn gây thêm rắc rối.

Nàng chỉ lấy lại số bạc trước kia đã cho Dương Giai Châu, sau đó đuổi cổ nàng ta ra khỏi phủ mà thôi..