Cả Giới Giải Trí Đều Mong Tôi Im Miệng

Chương 49: 49 Dám Động Vào Người Của Bản Đạo Trưởng Ư

Bài đăng Weibo về việc Bạch Diệu Tuyết quay lại leo lên hot search rất nhanh.

Phòng làm việc đưa ra lời giải thích rằng công việc quá mệt mỏi khiến Bạch Diệu Tuyết bất tỉnh, nhân tiện tạo ra thiết lập nỗ lực làm việc cho cô.

Cho dù đây không phải là chân tướng đi chăng nữa, ít nhất là quần chúng đều đã chấp nhận.

Chuyện thứ nhất mà Bạch Diệu Tuyết làm sau khi xuất viện là đi tìm Mạnh Thiểu Du.

Sau khi linh hồn quay về, cô vẫn còn nhớ rõ những chuyện xảy ra trong lúc thoát hồn, nên đương nhiên cô mang lòng cảm kích đối với Mạnh Thiểu Du.

"May mà em phát hiện, chứ nếu không thì chị cũng không biết hồn mình sẽ về phương nào." Bạch Diệu Tuyết nói xong thì nhớ lại về chuyện mình gặp phải trước đó, trong lòng hẵng còn sợ hãi.

"Cũng vừa khéo thôi ạ." Mạnh Thiểu Du nói.

Nếu khi đó đội ngũ không đi ngang qua thì cậu cũng chẳng thể phát hiện ra Bạch Diệu Tuyết được.

Nhưng trọng điểm lại không phải ở đây.

Cậu nhìn thoáng qua Bạch Diệu Tuyết, bâng khuâng một lúc rồi hỏi: "Chị Tuyết này, chị có biết tại sao mình lại thoát hồn không?"

Suy cho cùng thì chỉ có trẻ con mới có thể dễ dàng bị thoát hồn, đó là vì khi còn bé thì hồn phách của trẻ em vẫn chưa đủ vững, nhưng lớn lên rồi thì không cần phải lo nữa.

Hơn nữa mệnh cách của Bạch Diệu Tuyết cũng khá, có nói thế nào thì cô cũng sẽ không bị thoát hồn quá dễ dàng.

Bạch Diệu Tuyết cũng khổ não lắm, cô cau mày suy nghĩ nửa ngày trời rồi mới nói: "Hôm đó chị ở trong phòng hóa trang, chỉ cảm thấy rất buồn ngủ nên thiếp đi luôn.

Mãi đến khi tỉnh dậy thì chị đã ở một nơi xa lạ, xung quanh không có bất cứ thứ gì.

Chị ở đó không biết bao nhiêu lâu thì gặp phải đám người giấy này."

Sau đó thì cô bị chộp tới để kết hôn luôn.

Quan trọng hơn cả là, thứ nhất Bạch Diệu Tuyết không nuôi quỷ con, thứ hai cô không bái ác thần, vậy thì tại sao cô lại xui xẻo như vậy kia chứ?

Lần này có thể nói là Bạch Diệu Tuyết tai bay vạ gió, cô suy nghĩ hồi lâu cũng không biết mình đã trêu vào mấy thứ này ở đâu, cuối cùng đành nói một cách cam chịu: "Chắc không phải là chúng thèm muốn sắc đẹp của chị đó chứ! Nếu vậy thì không bằng đi tìm cậu với thầy Dư!"

Mạnh Thiểu Du: "..."

Phía Bạch Diệu Tuyết không có manh mối nên Mạnh Thiểu Du cũng chỉ có thể bỏ qua.

Đợi đến khi Bạch Diệu Tuyết đi khỏi, Lão Triệu mới bay vào từ cửa sổ, hắn vừa vào đã nói: "Cái người vừa mới đi ấy, là linh hồn sống mà cậu muốn tìm lúc trước nhỉ?"

"Đúng vậy, sao thế?"

Lão Triệu "hây" một tiếng, nói: "Nhắc tới cũng khéo, hồi trước ta có nhận được một tấm thiệp mời, là thiệp cưới của một lão quỷ đang làm đầy tớ ở chỗ một đạo sĩ.

Ta còn nghĩ cái tên độc thân vạn năm này mà cũng nở hoa rồi, kết quả là hôn lễ đêm đó bị hủy bỏ, nghe nói là bị một đạo sĩ cướp hôn."

Lão Triệu vừa nói vậy thì Mạnh Thiểu Du cũng đã ngờ ngợ.

Hai sự kiện này có liên hệ với nhau, người vợ mà tên quỷ đầy tớ kia muốn cưới chẳng phải là Bạch Diệu Tuyết đó ư?

"Cướp lấy linh hồn còn sống để kết hôn thì có khác gì lưu manh thổ phỉ? Đã thế hắn còn dám mời quỷ sai đến, lá gan cũng to gớm." Mạnh Thiểu Du kinh ngạc nói.

Quỷ đầy tớ cũng không phải là thứ độc quyền của phù thủy.

Nghiêm khắc mà nói, trong pháp thuật của huyền môn cũng không có phân biệt chính hay tà, ma quỷ trong Xuất Mã Tiên của Đông Bắc cũng có thể xem như là một môn trong đó.

Hồ hoàng bạch liễu bi, bi môn này chính là quỷ tiên, là chính nhưng cũng là tà, tất cả phải xét xem người sử dụng như thế nào.

Nếu sai sử quỷ đầy tớ làm xằng làm bậy thì đó chính là làm điều ác.

Lão Triệu xua tay nói: "Trước khi tên kia làm quỷ đầy tớ thì cũng có tiếng dưới âm phủ, có nhiều mối quan hệ.

Nếu không có việc vui thì hắn còn có thể nhớ đến những người bạn cũ ư!"

Không ngờ việc vui lại đến theo cách này.

Lão Triệu nghĩ đến đây thì không khỏi thổn thức, lão quỷ kia chắc tuổi già khó giữ rồi.

Mạnh Thiểu Du nhìn hắn một cái rồi nói: "Nếu đã vậy thì tại sao không bắt lại?"

"Âm phủ có phép tắc của âm phủ, cũng đâu thể bắt người tuỳ ý được." Lão Triệu nói.

Tuy đúng là lão quỷ kia cướp đoạt linh hồn sống, nhưng muốn ra trận thì cũng phải có một lí do chính đáng, ngay cả mặt cô dâu mà Lão Triệu cũng chưa thấy thì sao có thể ra mặt được đây?

"Vả lại linh hồn sống cũng được quy thành chuyện dương gian các cậu, được coi là chuyện do đạo sĩ các cậu quản lí."

Mạnh Thiểu Du nghe vậy thì không nói gì.

Giữa hai giới âm dương có chút không ổn, có một số việc không được vi phạm.

Chẳng qua Lão Triệu có thể được coi là tốt bụng, hắn biết Mạnh Thiểu Du để ý đến việc này nên mới đến nói cho cậu hay.

Cậu thở dài một hơi, nói: "Tôi biết rồi."

Lão Triệu thấy cậu không có tinh thần gì thì bảo: "Tiểu đạo trưởng, cậu cũng phải để tâm việc này xíu nha, dù sao thì cậu cũng có mối thù cướp vợ với hắn ta mà..."

Lão Triệu vừa mở miệng thì Mạnh Thiểu Du đã bắt đầu cảnh giác, hắn vừa nói ra câu này thì cậu đã đáp: "Cái gì mà cướp vợ chứ, đó là tôi cứu người! Anh đừng có nói linh tinh!"

Lão Triệu thấy vậy thì im bặt, hắn liếc nhìn Mạnh Thiểu Du đang cảnh giác, lại nhìn sang Dư Giang Hòa đang ngồi một bên không nói câu nào.

Hắn bèn chắp tay nói: "Là ta lỡ lời, một cung sao có thể có hai chủ được, tiểu đạo trưởng cũng đâu phải là người chân trong chân ngoài chứ!"

Mạnh Thiểu Du: "..."

Cậu nói một cách mệt mỏi: "Đủ rồi đó, anh phắn đi."

Lão Triệu cười hì hì, hắn phất phất tay về phía bọn họ rồi lại bay ra khỏi cửa sổ.

Mạnh Thiểu Du không muốn nói thêm gì nữa, cậu nghĩ bụng, nghe riết sắp nhàm đến nơi rồi.

Hơn nữa, những việc mà đương sự không có cảm giác gì thì chỉ có thể xem như lời bông đùa mà thôi, sao có thể coi là thật được! Một mặt thì đạo trưởng Tiểu Mạnh âm thầm ngụy biện như vậy, mặt khác thì lại quạt quạt hai má.

Hôm nay hơi nóng ha...

- -

"Tra được không? Là ai?" Tên đạo sĩ liếc nhìn con quỷ đầy tớ vừa trở về, dùng giọng nói lạnh lùng hỏi.

Hắn đã thất bại ba lần rồi, đây là một chuyện chưa bao giờ có!

Trái lại hắn muốn xem thử là người nào có thể phá được trận của hắn!

Tên quỷ đầy tớ kia nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Không phải nhiều người, ba lần này đều là cùng một người."

Đạo sĩ nghe vậy thì trợn to hai mắt, nói một cách phẫn nộ: "Điều đó không có khả năng!"

Một người! Một người mà hủy đi tận ba lần hành lễ của hắn ư?!

Con quỷ đầy tớ kia nói: "Nếu ông không tin thì cũng không còn cách nào, ta tra được là cùng một người, một đạo sĩ ở Nam Thành, tên là Mạnh Thiểu Du."

Dù sao cũng là quỷ đầy tớ mà hắn nuôi nên tuyệt đối sẽ không lừa hắn, đạo sĩ cũng hiểu điều đó.

Hắn nhìn chằm chằm về hướng Nam Thành, giọng điệu lạnh tanh nói: "Mạnh Thiểu Du..."

Con quỷ đầy tớ kia lại liếc nhìn lão quỷ đi theo bên cạnh, nói: "Lần trước, người cướp vợ của đại ca cũng là cậu ta."

Lão quỷ không ngờ tên này còn ức hiếp cả mình, lúc bấy giờ gã cũng bắt đầu nổi giận, đạo sĩ già và lão quỷ liếc nhau.

Xem ra phải đi gặp cái người tên Mạnh Thiểu Du này rồi!

- -

Nam Thành.

Thông qua con quỷ đầy tớ, theo lẽ tự nhiên, đạo sĩ già cũng biết được bây giờ Mạnh Thiểu Du đang làm gì.

Sau khi nghe bảo cậu đang làm trợ lí cho người khác, đạo sĩ già hừ nhẹ một tiếng vô cùng khinh bỉ.

Một đạo sĩ suy đồi đến mức đi làm trợ lí cho người ta thì có thể có tiền đồ gì chứ?

Đạo sĩ già ngẫm nghĩ, khả năng cao là mấy lần trước Mạnh Thiểu Du đánh bậy đánh bạ, nếu không thì sao một đạo sĩ còn trẻ như thế lại có năng lực phá đi trận pháp của hắn được?

Nghĩ vậy, trong lòng đạo sĩ già cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Dựa theo sự dẫn dắt của con quỷ đầy tớ, hắn liền gặp được Mạnh Thiểu Du và Dư Giang Hòa bên cạnh cậu.

"Vị tiên sinh này xin dừng bước!"

Trong thành điện ảnh, Dư Giang Hòa đang đứng ở ven đường, Mạnh Thiểu Du đã đi vào trong một cửa hàng gần đó để mua ít đồ, nên xung quanh chỉ còn lại mình anh.

Sau khi nghe thấy một tiếng quát to, Dư Giang Hòa vừa quay đầu lại thì thấy một ông lão bước đến.

Ông lão kia nhìn Dư Giang Hòa, vừa há miệng đã phun ra một câu: "Cậu bạn này, cậu có tin vào huyền học không?"

Dư Giang Hòa: "..."

Dư Giang Hòa hạ mắt nhìn về phía ông lão thấp hơn anh cả một cái đầu, vẻ mặt không hề thay đổi.

Sau đó, anh lại nghe ông lão nói: "Ta nhìn tướng mạo của cậu, xung quanh cậu có tà khí quấn thân, trong nhà hẳn là có tà vật, e rằng không lâu sau gia đình sẽ không yên."

Giọng điệu của ông lão kiên định, đôi ngươi lại sáng ngời bức bách người khác, diện mạo cũng có cốt cách của thần tiên, hắn thốt ra những lời này khiến cho người khác có phần dao động.

Dư Giang Hòa không mở miệng, nhưng ngọc phách trên cổ anh lại trở nên kích động.

Nói ai là tà vật đó hả?! Chỗ ở của bản linh ngọc sao lại có tà vật được?!

Bản hồ lô giận rồi á! Có tin ta kêu ba đến đây đánh chết ngươi không hả!!

Viên ngọc ở trên người Dư Giang Hòa nên anh cảm nhận được tâm trạng kích động của nó.

Tên đạo sĩ già kia cũng để ý đến viên ngọc trên cổ anh.

Khối ngọc này là do hắn đưa đến mà! Vậy mà còn sinh ra được linh hồn nữa!

Đạo sĩ già nhìn thấy thì lồng ngực đau nhói, nếu không có Mạnh Thiểu Du thì ngọc phách này đã là của hắn...!

Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn nhìn vào Dư Giang Hòa có thêm vài phần tham lam.

Sau đó đạo sĩ già ho nhẹ một tiếng, dùng vẻ mặt khó dò nói: "Ta thấy ta với cậu có duyên nên tặng cho cậu một quẻ, người mang họ Mạnh chính là kẻ gây họa cho cậu đó."

Một khi mầm móng nghi ngờ được cài vào, cảm tình của Mạnh Thiểu Du và người này cũng sẽ sinh ra vết rạn nứt.

Đến lúc đó không phải đối phó với cậu sẽ rất dễ dàng sao?

Hắn vừa nói xong thì vẻ mặt Dư Giang Hòa lạnh đi, anh liếc hắn một cái rồi mở miệng nói: "Thật vậy sao? Tôi không tin."

Đạo sĩ già nghẹn họng, còn định nói gì đó.

Tiếp đó hắn thấy Dư Giang Hòa chau mày gọi một cú điện thoại: "Alo, bảo vệ của thành điện ảnh phải không? Ở đây có một ông lão đang tuyên truyền tư tưởng mê tín dị đoan..."

Đạo sĩ già: "...?!!"

Lão đạo sĩ hoảng hốt nhìn Dư Giang Hòa gọi điện thoại.

Gượm đã, kịch bản này phát triển không đúng rồiii!!

Đạo sĩ già cắn răng, hắn vẫn còn muốn nói chuyện tiếp.

Ấy vậy mà hắn lại thấy sau khi Dư Giang Hòa cúp điện thoại, có hai bảo vệ ở cách đó không xa cưỡi xe điện chạy đến!

Đạo sĩ già không ngờ Dư Giang Hòa lại làm như vậy, hắn trừng mắt liếc anh một cái rồi nghiến răng nói: "Cậu sẽ hối hận!"

Sau đó thì bỏ chạy như điên!

Dư Giang Hòa nhìn hắn đi xa, sờ sờ hồ lô ngọc trên cổ.

Còn dám mơ tưởng đến hồ lô của anh, không thể tha thứ được.

Ngọc phách: "..."

Ú hu! Mẫu hậu uy vũ!

- -

Mãi đến khi tên đạo sĩ già chạy biến rồi, Mạnh Thiểu Du mới bước ra từ một cửa hàng bên cạnh.

Dư Giang Hòa thấy cậu thì vẻ mặt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Hai người đi cùng nhau, Dư Giang Hòa kể lại chuyện tên đạo sĩ mới nãy.

Mạnh Thiểu Du vừa nghe đã nhíu mày hỏi: "Hắn không làm gì anh đấy chứ?"

"Không, tôi gọi điện thoại cho bảo vệ."

Mạnh Thiểu Du nghe vậy thì cười ra tiếng, quả nhiên là phong cách của thầy Dư.

Lại nói về tên đạo sĩ già kia, hắn ra trận không thuận lợi, không chỉ không châm ngòi được mối quan hệ của Mạnh Thiểu Du và Dư Giang Hòa, mà hắn còn bị bảo vệ đuổi ra khỏi thành điện ảnh.

Ngẫm lại thì thấy vừa nhục nhã vừa thảm hại, hắn không khỏi tức giận mà chửi thành tiếng!

Sau đó con quỷ đầy tớ mới nói cho hắn biết rằng Dư Giang Hòa là một diễn viên không tin tà có tiếng, chiêu này của đạo sĩ già đã trật lất rồi...

Đạo sĩ già vừa nghe đã giận dữ nói: "Cậu ta không tin tà, không tin tà mà giữ đạo sĩ lại làm gì?! Bộ cậu ta coi là con dâu nuôi từ nhỏ hay sao?!"

Thuộc hạ của hắn là con quỷ đầy tớ cúi đầu vâng vâng dạ dạ, nhưng đúng là nó điều tra ra được như vậy mà...

Lão quỷ đi theo đạo sĩ già thấy vậy thì nói: "Tính kế hãm hại gì chứ, không lẽ bọn mình là nhân vật phản diện à? Cứ trực tiếp giáp lá cà với cậu ta là được mà!"

Con quỷ đầy tớ còn lại: "..."

Trời đất? Ông còn cho rằng phong cách của ông là phe chính nghĩa nữa chứ, da mặt dày dễ sợ luôn á!

- -

Ban đêm.

Hôm nay có rất nhiều mây đen che lấp đi gần hết ánh trăng, chỉ còn một tia sáng mỏng manh chiếu lên mặt đất.

Nhưng phần nhiều vẫn là do đèn đường soi rọi.

Lão quỷ đến nhà Dư Giang Hòa dựa theo chỉ dẫn.

Khu dân cư được canh giữ nghiêm ngặt này có thể cản được paparazzi, nhưng lại không ngăn được những thứ không phải người, nên lão quỷ đi vào nhà Dư Giang Hòa vô cùng dễ dàng.

Gã dạo qua một vòng.

Dựa vào bố cục phong thủy trong căn nhà này, nếu là con quỷ khác đi vào sẽ bị bố cục phong thủy này mê hoặc, căn bản là không thể tiếp cận người sống được.

Lão quỷ cũng không sợ, gã ghé sát vào khe hở ở cửa rồi thổi một hơi vào phòng.

Sau đó cả căn nhà đều tràn ngập sương mù dày đặc.

Lão quỷ đã chết rất nhiều năm nên cũng có kĩ năng độc lạ của riêng mình.

Thứ hắn am hiểu nhất là ảo thuật, còn có thuật dẫn hồn thoát khỏi thân thể.

Hồi xưa đạo sĩ già cũng vừa ý điểm này nên mới tự mình đến để xin cung phụng lão quỷ.

Mạnh Thiểu Du vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy bốn phía có sương mù tràn lan, mắt thấy trong vòng ba mét thì chẳng nhìn ra được cả người lẫn vật.

Mới sáng thầy Dư còn bảo anh gặp phải một tên đạo sĩ già kì lạ, vậy mà buổi tối hắn đã tìm đến đây rồi ư?

Mạnh Thiểu Du không ngờ tốc độ trả thù của tên này lại nhanh như vậy...

Với tốc độ như vậy thì có đi làm shipper cũng đủ tiền mua nhà luôn rồi.

Mạnh Thiểu Du thở dài một tiếng, đối phương đến đột ngột nên đến cả nhánh gỗ đào mà cậu cũng không có trong tay, bây giờ trên người cậu chỉ có vài lá bùa.

Sương mù quá dày, Mạnh Thiểu Du bèn ném ra một lá bùa thanh minh.

Sương mù trước mắt tản ra một chút, tuy không xua đi được hoàn toàn nhưng vẫn có thể thấy rõ những thứ ở đằng xa.

Ấy thế mà xung quanh đây lại là một rừng cây.

Cậu đi về phía trước thì lại nghe thấy tiếng khóc.

Mạnh Thiểu Du chỉ thấy một đám người đang mặc đồ tang khóc hu hu trước một bia mộ trong rừng.

Nghe một trận thống thiết như vậy, cậu kìm lòng không đậu mà đi về phía trước.

Một ngôi mộ mới mọc lên trong khu rừng, giấy vàng bay đầy trời, Mạnh Thiểu Du nhìn kĩ lại —

Trên ngôi mộ kia lại viết tên của cậu!

Ngay khi cậu đến gần, đám người đang một mực gào khóc bỗng chú ý tới cậu.

Người phụ nữ dẫn đầu bắt lấy cánh tay cậu, nói: "Con trai! Con trai của mẹ, con đã sống lại rồi sao?"

"Trời ơi! Sống lại rồi, sống lại rồi!"

"Bé ngoan của mẹ, để mẹ nhìn xem con có không khỏe ở đâu không?"

Mẹ...?

Vẻ mặt Mạnh Thiểu Du mê man.

- -

Dư Giang Hòa bị độ nóng của viên ngọc đánh thức.

Khi mở mắt ra, anh phát hiện mình đang nằm trên bãi cỏ trong một khu rừng, xung quanh yên tĩnh vô cùng, không có lấy một bóng người.

Bên ngoài khu rừng là một vòng sương mù, sau khi Dư Giang Hòa tỉnh lại, anh cũng không tùy ý đi lại mà chỉ đứng yên tại chỗ.

Lúc bấy giờ, hồ lô nhỏ mà Mạnh Thiểu Du làm ra lại tỏa ra một tia sáng mỏng manh trong bóng đêm dày đặc, cũng vì vậy mà Dư Giang Hòa mới có thể duy trì được tinh thần thanh tỉnh.

"Vậy mà cậu ta lại làm thành một pháp bảo hộ thân..." Một giọng nói truyền ra từ trong đám sương mù dày đặc.

Tên đạo sĩ già mới gặp ban sáng đi ra từ một phía, ánh mắt hắn tham lam nhìn vào viên ngọc trên cổ Dư Giang Hòa.

"Nhưng vậy cũng tốt, bớt được phí nhân công." Tên đạo sĩ già lẩm bẩm, hiển nhiên hắn đã coi viên ngọc này là đồ của mình.

Dư Giang Hòa im lặng nhìn hắn.

Đạo sĩ già thấy anh như vậy thì nói: "Cậu đang đợi tiểu đạo sĩ kia sao? Vô dụng thôi, bây giờ các người đã bị thuộc hạ của ta mê hoặc rồi.

Cậu thoát hồn đến tận đây, cậu ta cũng rơi vào trong ảo cảnh, có thể thoát ra hay không lại là một chuyện khác."

Dư Giang Hòa còn chưa đáp lời, đạo sĩ già lại tiếp tục nói: "Đã nói với cậu rồi, tên đó là một kẻ gây họa! Sao cậu lại không tin ta chứ?"

Đạo sĩ già tức tối nói: "Cậu còn gọi người đến bắt ta nữa! Bây giờ đã tin lời ta nói là thật chưa!"

Dư Giang Hòa: "..."

Đạo sĩ già tiến lại thêm một bước, hắn nhìn viên ngọc kia rồi mở lời: "Mặt dây chuyền của tiểu đạo sĩ kia cũng là một tà vật, chi bằng cho ta..."

Hắn nói xong thì vươn tay về phía Dư Giang Hòa, tất nhiên là anh che chở viên ngọc, liên tục lùi về phía sau.

Đạo sĩ già thấy thế thì hừ một tiếng, nói: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"

Nói xong, hắn nhằm về phía này mà đánh tới!

Lúc bấy giờ một viên sỏi bay đến từ phía sau, hung hăng nện thẳng vào ót hắn!

Đạo sĩ già bị đập cho ngơ ngác, hét lên: "Ai đấy?!"

Mạnh Thiểu Du ném ra vài lá bùa thanh minh, chúng lao ra từ trong làn sương mù dày đặc.

Trong tay cậu còn có không ít sỏi đá, cứ nhằm về phía tên đạo sĩ già mà ném, vừa khéo là viên nào viên nấy đều đập lên cái đầu không được tươi tốt của hắn!

Dáng vẻ của nhóc đạo trưởng tuy chật vật, nhưng ánh mắt lại phẫn nộ vô cùng.

Cậu trừng mắt nhìn tên đạo sĩ già, tức giận nói: "Bố ông đây này!"

Giỏi lắm, còn dám động vào người của bản đạo trưởng à?!

Hết chương 49..