Nhà Chung gia đã mấy năm rồi không có người ờ, chỉ mời người đến trông coi dọn dẹp. Sau này, ba Chung mẹ Chung tập trung sự nghiệp trong nước, đồng thời cũng chuẩn bi để nghi ngơi dường lão, lúc bấy giờ mới tu sửa lại tòa nhà này.

Đây là lần đầu Thời Nghi tới đây, anh cũng không dám nhìn xung quanh, chỉ mặc cho Chung Tuấn Đồng dắt anh vào nhà.

Một người đàn ông bước xuống cầu thang, mái tóc bạc ưấng, vẫn còn dày, chải lại cẩn thận. Trong tay ông cầm chén ứà, từ trên cao mà nhìn xuống hai người, không mặn không nhạt nói: "Đến rồi à."

Thời Nghi theo Chung Tuấn Đồng gọi một tiếng "Ba."

"Tuấn Đồng, con lên đây. Ba có lời muốn nói với con."

Chung Tuấn Đồng nghiêng đầu nhìn Thời Nghi, động viên nắn nắn mu bàn tay anh ròi đi lên lầu.

Thời Nghi đứng ngốc ờ đỏ một hồi, lúc này mới đi tới cửa phòng bếp, nhẹ giọng hỏi: "Mẹ cỏ cần con giúp gi không ạ?"

Tống Uyển Dung cách cửa nói vọng ra: "Vào đi." Thời Nghi đẩy cửa bước vào.

Trong lúc anh đang rửa cherry lại nghe Tống Uyển Dung hỏi một câu: "Tuấn Đồng dạo này hơi mập lên nhí?"

Thời Nghi có chút sửng sốt, châm chước nói: "Có lẽ là vì con làm nhiều bữa khuya cho em ấy. Con lo em ấy đói bụng."

người đàn ông. Càng không nghĩ tới sẽ là con cháu Ihời gia. Nó nói là vì ba con nhờ nó, con tin không?"

tiếp: "Ôi chao, nếu như không phải là giao phó của ba con lúc lâm chung, Tuấn Đồng cũng không có lý do kết hôn cùng con nhi?"

Tim Thời Nghi nhói đau, màu máu trên mặt hoàn toàn biến mất, cuống họng cũng như bị thứ gì ngăn chặn mà không nói nên lời. Anh căn bản là không có cách phản bác, bởi vì sự thật đúng là như vậy.

Thời Nghi nhẹ nhàng nở nụ cười, sắc mặt nhu hòa, có cảm giác ngoan ngoãn yêu đuối hiếm thấy đôi với một người đàn ông, "Tuân Đồng là người hiền lành lại có trách nhiệm, có lẽ đó chính là nguyên nhân."

Tống Uyển Dung nghe anh khen con trai minh, lông cũng thấy thoải mái, miệng nói: "Thời Nghi, con là một đứa nhỏ ngoan, cũng không thể trở thành trách nghiệm cả đời của Tuấn Đồng chứ? Dù sao đây cũng chì là lời hứa ngoài miệng đối với trưởng bối đã quá cố

Thời Nghi kinh ngạc nhìn Tống Uyển Dung, vành mắt đố lên, cuối cùng chi có thề yếu ớt nói: "Con đều nghe theo Tuấn Đồng"

Vào bữa tối, bác cả và anh họ cùa Chung Tuấn Đồng cũng tới.

Chung Tuấn Đồng không để ý đến họ, chi gấp tôm nõn và ốc cho Thời Nghi, "Anh ăn đi."

Anh họ nhìn thấy cánh này, cười trào phúng, nói: "Tuấn Đồng đúng là rất quý trọng người này nhỉ. Em dâu hầu hạ Tuấn Đồng cho tốt

Thời Nghi còn chưa phản ứng lại, Chung Tuấn Đồng đã ném đũa của mình đến trước mặt anh họ, cốc nước bị đổ, nước chảy lênh láng "Ăn cơm thì ở lại, không thì cút đi." đó giao đại lý Đông Nam cho họ.

Bác cả xanh mặt: "Tuấn Đồng! Cháu làm gỉ vậy! Nó là anh cháu! Các cháu dù gì cũng là anh em!"

Chung Tuấn Đồng ngồi về chỗ, sắc mặt lạnh lùng vô cảm, đối mặt với anh họ mình.

Chung Tuấn Đồng dứt khoát nói với cha mình: "Cha, muốn dưỡng lão vậy liền dưỡng lão, không cần ôm chuyện vào người."

sác mặt cha Chung lúng túng, nhó giọng nói: "Thằng nhãi này, còn dám dọa cha."

"Nếu cha cảm thấy minh càng già càng dẻo dai, vậy con có thể lập tức từ chức. Cũng lâu rồi con chưa được nghỉ ngơi."

Cha Chung lập tức lắc đầu: "Đừng!"

Ông đang dưỡng lão vui vẻ, còn muốn làm gì nữa đâu?

buổi.

cảm giác mát mè dễ chịu.

Thòi Nghi ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Tuyết rơi rồi, đường núi có lẽ không đi được."

"Vậy ở lại một đêm."

Chung Tuấn Đồng cùng Thời Nghi về phòng.

Đây là gian phòng Chung Tuấn Đồng ở thời thiếu niên, cách bày biện của gian phòng chưa từng thay đổi. Một cái giường đôi, trải giường ca rô xám, tú quần áo màu tráng kê sát tường, một tấm thám họa tiết đơn giản màu xám.

Trên mắc áo còn treo túi tennis cùng một cái áo khoác màu xanh.

Thật giống như thiếu niên Chung Tuấn Đồng vẫn còn ở trong gian phòng này, chỉ vừa về nhà mới đây.

Thời Nghi khó khăn nuốt ngụm nước miếng, đứng ưong gian phòng này quà thực có chút khó hô hấp.

Chung Tuấn Đồng của thòi niên thiếu. Chung Tuấn Đồng mà anh bắt đầu thích.

Chung Tuấn Đồng ngồi trên giường, mắt cá chân giao nhau, mắt lại nhìn về phía mắt cá chân của Thời Nghi.

Nhỏ thật.

Mọi thứ cùa Thời Nghi đều mảnh dẻ đẹp đẽ, gương mặt, vai, cố tay, eo hông, chân cùng mắt cá chân.

Chung Tuấn Đồng nghĩ đến đây, đưa tay kéo lấy Thời Nghi đang đứng ngây người, anh liền ngã ngồi lên đùi hắn.

Bàn tay ẩm áp chui vào vạt áo anh, chậm rãi vuốt ve, lại hướng tiếp xuống phía dưới.

"Tuấn Đồng... Không được..." Thời Nghi thấp giọng cầu xin.

Ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân đứt quãng cùng tiếng người, lúc xa lúc gần không rõ, thật giống như ngay khắc sau có thế

Chung Tuấn Đồng buông anh ra, lại xoa xoa mu bàn tay đối phương rồi đi vào phòng tắm.

một loạt sách tham khảo và ghi chép thời trung học, một hàng sách lịch sử quân sự, còn một hàng nữa là truyện ký và văn xuôi.

cẩn thân mở sách ra mới phát hiện Chung Tuấn Đồng có thói quen thêm ghi chú khi đọc sách.

Thời Nghi khẽ bật cười.

Anh lại lật vài trang, ngón tay ôn tồn quyến luyến vuốt lên nếp gấp trên trang sách, thật giống như đang chạm vào đầu ngón tay của thiếu niên Chung Tuấn Đồng.

Xuyên qua tháng năm dài đằng đẵng, cùng người yêu đọc một quyển sách mà hắn thích thời niên thiếu, quả là một giấc mộng hồng.

Những suy nghĩ ngọt ngào thầm kín của anh tựa như ong mật đang bay quanh hoa, muốn hút lấy mật ngọt ký ức mà đập cánh, cấn thận thu lấy từng chút một.

Anh lật thêm vài trang, phát hiện kẹp giữa những trang sách có một phong thư màu hồng phấn, chỗ mở thư còn dán một hình trái tim.

Là Tuấn Đồng viết, hay là nhận được?

Anh ước gì mình chưa từng mở quyển sách này ra, tại sao lại để anh nhìn thấy chuyện tình yêu xưa kia của Tuấn Đồng cơ chứ?

Em ấy nói chưa từng yêu đương, nhưng sao có thể không có người mình thích? Bởi vì bận học nên chi có thể chôn giấu tình cảm dưới đáy lòng sao?

Trong mắt Thời Nghi không phải oán hận, anh lại thông cảm với sự lựa chọn này của Chung Tuấn Đồng

Ở một khoăng thời gian nào đó, hắn đã âm thầm mà yêu một người.

Phần tình cảm này tựa như tháp đồng hồ giữa sương mù, sương mù đến là tình yêu lãng mạn tự tưởng tượng trong đầu, sương mù tản đi chi còn lại thời gian lạnh băng

Thời Nghi sợ hết hồn, lá thư đang cầm trong tay giấu cũng không được mà vứt đi cũng không xong chỉ có thề sừng sờ tiếp tục cầm nó.

Chung Tuấn Đồng đương nhiên nhìn thấy lá thư trong tay anh, sắc mặt bỗng trầm xuống, bước nhanh đến trước mặt anh, có chút thô bạo giật lấy, vội vàng hỏi: "Anh mở ra đọc rồi sao?"

Thời Nghi ra sức lắc đầu: "Anh chưa!"

Chung Tuấn Đồng quay đầu nhìn về phía thảm trải sàn, rồi nhìn về phía Thời Nghi, ý tứ không rõ ràng mà nói: "Vậy thi tốt."

Thời Nghi cất sách lên tủ, vội vã bước ra cửa: "Anh vào phòng tắm."

Cửa phòng tắm bị đóng lại.

Tuấn Đồng dữ với anh.

Thời Nghi không biết mình phải làm sao nữa. Lúc trước anh cũng từng bị người mắng, anh cỏ kinh nghiệm, sẽ nhún nhường, nhẫn nhịn với bọn họ. Vậy bằy giờ anh cũng nên làm như vậy với Tuấn Đồng sao?

"Thời Nghi."

Chung Tuấn Đồng gõ cửa.

"Ban nãy ngữ khí của em không tốt."

Thòi Nghi thấp giọng đáp: "Không sao, em đừng suy nghĩ nhiều. Còn nữa... Anh thật sự chưa mở ra xem."

"Anh... Nếu anh muốn xem cũng được."

Thời Nghi xuất phát từ bản năng cầu sinh mà cự tuyệt: "Không! Anh không muốn xem."

Anh một chút cũng không muốn biết đến cố sự cùa thiếu niên Chung Tuấn Đồng cùng người khác, không muốn biết một chút nào.

Thời Nghi kinh ngạc phát hiện, mình đã bắt đầu sinh ra dục vọng độc chiếm đổi với Chung Tuấn Đồng rồi.

Không chỉ muốn Chung Tuấn Đồng của hiện tại, ngay cả Chung Tuấn Đồng của quá khứ cũng muốn.

Như vậy rất tệ, sẽ khiến anh có mong muốn khống chế đối phương, Tuấn Đồng cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.

Lồng ngực Thời Nghi vì thớ dốc mà phập phồng dữ dội hai lần, thu lại cảm xúc bị mất khống chế, lại dùng ngữ khí dịu dàng đáp:

"Không cần đâu, Tuấn Đồng."

Lời nói của Tống Uyển Dung lại hiện lến trong đầu anh.

Chung Tuấn Đồng tốt bụng kết hôn với anh, tất cả chi vi một lời hứa mà thôi.