Thời Nghi không đành lòng nhìn, quay đi tránh ánh mắt hắn, nhỏ giọng nói: "Là lỗi của anh... Là vì anh không tốt..."

Chung Tuấn Đồng đỏ cả mắt, tâm tình ê ẩm nhưng vẫn nói từng chữ rõ ràng: "Đừng như vậy, Thời Nghi, anh nói đi, anh muốn em phải làm sao đây?"

ĩhời Nghi nghe xong lời này lại càng thêm hoang mang.

Anh có thể nói những lời vừa nãy là đã dùng hết dũng khí rồi. Vừa như vậy, dũng khí đều bị dùng hết, bây giờ còn xót lại chỉ có hối hận vì đã để suy nghĩ tiêu cực của mình làm ảnh hưởng đến Chung Tuấn Đồng.

"Không muốn, không cần em làm gì cả..."

Chung Tuấn Đồng bị từ chối như vậy mà ngây ngẩn, hắn tức giận đến căng cứng cả người, từ từ cong eo xuống, dùng bàn tay đã nổi gân xanh để chống đầu mình, liên tục dùng ngón tay xoa bóp huyệt thái dương đau nhức, suy nghĩ hoàn toàn rối loạn.

Thời Nghi von rất tốt, anh ấy sáng sủa, yêu cười lại hiền lành, là hắn lừa gạt một người trong sạch như ngọc, không biết gìn giữ lại khiến ly ngọc bị rơi vỡ.

Chẳng bằng ngay từ đầu đã không làm gì, tiếp tục làm đứa nhỏ trầm mặc cả ngày lẫn đêm để ngắm nhìn ly ngọc trước kia.

"Thời Nghi... Xin lỗi..." Giọng Chung Tuấn Đồng khàn khàn, mắt đỏ lên, "Em không ngờ anh lại khó khăn như vậy. Em tưởng rằng mình đã có thể khiến anh vui vẻ."

Thời Nghi nói sai rồi, người không làm được chuyện gì không phải hắn mà là chính anh.

Là anh đã phá vỡ tất cả.

Nhưng Chung Tuấn Đồng thực sự không cam lòng, Thời Nghi lúc này chỉ cách hắn năm cen- ti- mét, đuôi mắt ửng đỏ, hơi thở dịu dàng, trái tim khẽ động, hắn không thể từ bỏ như vậy.

Thời Nghi vội vã lúng túng, "Anh nói mối quan hệ này có tiếp tục hay không đều phụ thuộc vào em. Em không muốn nó kết thúc! Anh... Anh hiểu ý của em chứ?"

Hai người họ vì cùng có một ước vọng giấu kín mà khiến đối phương tổn thương đến độ máu chảy đầm đìa.

Chung Tuấn Đồng biết rõ bản thân là người kiêu căng ích kỷ, nội tâm của hắn rất đen tối, chỉ có thể lấy ra một trái tim khiếm khuyết mà đưa cho Thời Nghi, cầu anh cùng bầu bạn bên hắn.

Hắn biết mình nói như vậy là mơ hão, thế nhưng có lẽ Thời Nghi sẽ thành toàn cho mộng tưởng của hắn chăng?

"...Được." Thời Nghi trầm mặc một hồi, ngữ khí buồn bã bình thản đồng ý.

Chung Tuấn Đồng ôm chầm lấy anh, tay lúc thì đặt trên tấm lưng đơn bạc, lúc lại chạm đến cần cổ nhở bé của đối phương mà vỗ về vuốt ve, tiếp xúc da thịt để xác nhận sự tồn tại của anh rồi lẩm bẩm trong miệng: "Mọi việc sẽ tốt lên, mọi việc rồi sẽ tốt lên thôi."

Chung Tuấn Đồng không dám buông anh ra, thậm chí còn dứt khoát ôm anh lên, đi qua sảnh khách sạn nhiều người qua lại để về phòng.

Hắn đặt đối phương lên giường, lại ngồi bên chặn anh lại, chân của Thời Nghi vẫn còn đặt trên đùi hắn, nương theo động tác cởi quần áo của Chung Tuấn Đồng mà lay động.

Thời Nghi im lặng nằm trên giường, nhìn một bông hồng vàng nhở được trang trí trên đèn tường. Anh thầm nghĩ, một bông hồng nhỏ như vậy sao lại bị đóng đinh lên tường chứ?

Chung Tuấn Đồng áp người lên, chân hắn đè lên chân anh, lướt tay theo cánh tay Thời Nghi rồi nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng đặt lên trên gối, mặt kề sát đến bên gò má nhợt nhạt của đối phương, hơi thở hỗn loạn như cá lên bờ.

"Tuấn Đồng, anh từng giận em. Thế nhưng khi nghe nói em sốt cao không lùi, bay tới gặp em, anh lại mềm lòng." Giọng Thời Nghi ôn hòa, không có gì khác so với thường ngày, thậm chí còn khẽ bật cười, "Em mặc đồ ngủ sọc xanh, trên cằm còn dính kem cạo râu, tóc tai cũng bù xù. Em đáng yêu lắm, thế là lòng anh mềm nhũn."

Chung Tuấn Đồng khó chịu nhắm mắt lại: "Van anh, đừng nói nữa."

Thời Nghi quá nhiên ngừng nói. Anh luôn luôn làm điều Chung Tuấn Đồng muốn.

Chung Tuấn Đồng đưa tay vào trong áo len của Thời Nghi, muốn tự tay cảm thụ nhiệt độ của anh. Thời Nghi bị lạnh đến run người, cắn môi đè xuống tiếng rên rỉ.

"A!" Thời Nghi thực sự nhịn không được.

Chung Tuấn Đồng bị dọa sợ, vén áo anh lên, nhìn thấy trên ngực, bụng có vết bầm máu lớn nhỏ, hắn sửng sốt một chút, ngón tay nhẹ vuốt lên đó, run giọng hỏi: "Là em làm sao?"

Thời Nghi lắc đầu. Nói là do đụng phải xe đạp điện, bị ngã mà thành.

Chung Tuấn Đồng lại nói: "Cứ cho là em làm đi. Để em nhìn xem còn có vết thương khác hay không."

Thời Nghi nhanh chóng được Chung Tuấn Đồng lột sạch sẽ, dưới ánh nhìn của hắn mà ngại ngùng co mình lại rồi lại bị đối phương một tay mở ra, tựa như một tờ giấy trắng nhăn nhúm.

Khuỷu tay, đầu gối, bắp đùi, vai và mông Thời Nghi đều có những vết trầy da mức độ khác nhau. Ly ngọc bị ném mạnh nhưng vì lý do nào đó lại không vỡ hoàn toàn.

"Tất cả đều do em làm." Chung Tuấn Đồng đổ hết lỗi cho mình, buồn bã nở nụ cười, "Đều do em làm vậy với anh."

Hắn cấn thận từng chút, tựa một người đang đi trên băng mỏng, dùng đầu ngón tay và môi hôi an ủi từng nơi, vừa làm vừa nhẹ giọng nói: "Em xin lỗi."

Thời Nghi đỏ bừng cả người, tâm tình dao động, miệng lại loạn xạ kêu: "Không cần... Tuấn Đồng, không cần đâu..."

Việc gì phải làm đến bước này?

Chung Tuấn Đồng cũng không khiến anh chịu chút thiệt thòi nào. Nhờ một lời hứa có cũng được mà không có cũng được, Chung Tuấn Đồng từ một cậu em trai nhỏ tuổi liền trở thành người bên gối của anh, bọn họ chưa làm người yêu đã thành vợ chồng. Chung Tuấn Đồng trẻ tuổi, tính tình mạnh mẽ, cách thức thế hiện tình cảm nhiệt tình lại đơn giản, cứ như vậy kéo anh ra khỏi thế giới nhỏ hẹp trước kia.

Thế nhưng hắn không có nghĩa vụ phải phụ trách tâm lý đã sớm vụn vỡ của anh, cũng không cần thử chữa trị nó.

Thời Nghi nghĩ, sao phái vậy chứ? Quỹ đạo sống của Chung Tuấn Đồng rổ ràng không phái như thế. Hắn có thể đã lấy được một người vợ xinh đẹp ý tứ, hay có một đứa con đáng yêu kháu khỉnh, một gia đình hòa thuận bền lâu, chứ không phải như bây giờ, bởi vì sai lầm không phải của bản thân làm ra mà hoài nghi chính mình rồi lại khó khăn bước tiếp.

"Thời Nghi." Chung Tuấn Đồng dừng động tác, dụi đầu vào co anh, nhẹ nhàng hôn lên đó, "Cho em một cơ hội đi. Lần này em có thể làm tốt hơn. Anh tin em lần này."

Thời Nghi hận bản thân đến chết, vuốt vuốt tóc Chung Tuấn Đồng, như đang an ủi một đứa nhỏ vậy, "Em đã làm rất tốt rồi."

"Không tốt, anh gạt em." Chung Tuấn Đồng dừng hôn.

"Không gạt em. Anh không gạt em mà." Thời Nghi nói.

Chung Tuấn Đồng tự biết, Thời Nghi bao dung hắn vô điều kiện, vì vậy nên sai lầm của hắn cũng không trở thành sai lầm. Thế nhưng hắn nhất định phải sửa đổi, Thời Nghi không nói cho hắn biết, vậy hắn có thể tự tìm cách sửa.

Khi còn là học sinh, giải bài sai còn có thể dùng tẩy xóa đi, hiện giờ hắn cũng có thể xóa đi làm lại như vậy. Từ nhỏ hắn đã được nhận giáo dục tốt, thông minh lại chịu khó, không lí nào việc trở thành một người chồng tốt có thể làm khó hắn.

"Cảm ơn anh. Căm ơn anh." Chung Tuấn Đồng ngậm lấy đầu môi Thời Nghi, nhẹ nhàng chạm lại nhanh chóng tách ra, một lần lại một lần, lặp đi lặp lại. Hắn cố dùng sự dịu dàng cùng những nụ hôn không mang theo dục vọng để diễn tả tình cảm của mình.