Chung Tuấn Đồng ngủ không yên giấc, nửa đêm lại sốt cao, phải khẩn cấp đưa đến bệnh viện. Một mũi hạ sốt loại mạnh tiêm xuống, cơn sốt mới tạm thời lui đi, hắn thay chính trang, tiếp tục đọ sức cùng đối tác người Anh. Một hồi tranh luận không ai nhường ai nữa lại diên ra, lẩn này tập đoàn Chung thị giành được năm phân trăm quyên sở hữu. Mục đích đên Anh chuyên này vê cơ bản là hoàn thành.

Áp lực trên vai Chung Tuấn Đồng được dỡ xuống một nửa, giao phần côn lại của công việc cho thư ký. Hắn về khách sạn ăn một bát mì, mì thịt cải xanh làm rât tâm thường, nước dùng nhạt nhẽo, mì luộc mêm nhũn. Thê nhưng Chung Tuân Đông vân ăn hêt cả bát, đồ ăn Trung khiến dạ dày hắn cảm thấy ấm áp hơn.

Đặt bát đũa xuống, ữên chóp mũi hắn lấm tâm chút mổ hôi, cà người nóng rần lên. Hẳn không còn chút khí lực nào, chỉ có bộ ầu phục chống đỡ giúp hắn đứng thẳng lưng.

Hắn gọi điện cho trợ lý: "Tôi rất khó chịu, xuống phòng ăn tâng một đón tôi."

Trong lúc Chung Tuấn Đồng ngất đi dường như nghe được giọng Thời Nghi gấp gáp gọi. Hắn cho là vi mình ngày nhớ đêm mong nên mới tạo ra ảo giác, cho dù vậy hăn vân muôn nói chuyện cùng Thời Nghi trong ảo tưởng này, nhưng mở miệng lại không nói được chừ nào.

Từ lúc có thể ghi nhớ, Chung Tuấn Đồng chưa lần nào sinh bệnh nghiêm trọng đến vậy. Hắn sôt cao không lùi, lên tới ba chín độ, ban đêm có khi còn có lúc tới bốn mươi. Àn cũng không vào, được chút cháo vào bụng đều nôn hết ra, khá là chật vật.

Năm giờ chiều hắn mới mờ mịt tỉnh lại. Trong không khí tràn ngập mùi nước khử trùng và mùi nên thơm thông dụng ở khách sạn. Rèm cửa sổ không vén lên, sau lớp voan mỏng màu be là nền trời tím nhạt. Chạng vạng London được nắng chiều thêu dệt lên một tầng lửa cháy hoa lệ, tựa như bức tranh sơn dầu.

Hắn có lại ý thức, bây giờ mình đang ở nước ngoài, nơi này không có Thời Nghi.

Một tiếng loạt xoạt truyền tới.

Chung Tuấn Đồng nhíu mày, nhìn về hướng âm thanh: "Đang làm gì vậy?"

Trợ lý đang thu dọn lại hành lý cho Chung Tuấn Đồng, nghe hắn hỏi vậy có chút run sợ trong lòng, thành thật trả lời: "Không phải Thời tiên sinh sẽ đến sao? Tôi dọn lại phòng một chút."

Chung Tuấn Đồng kinh ngạc: "Ai đến?"

"Thời tiên sinh. Bạn đời họp pháp của anh."

Chung Tuấn Đồng kéo thân thể hư nhược xuống giường, vẫn không quên hất mặt sai khiến trợ lý: "Nhanh lên, lấy cho tôi âu phục, sáp chải tóc, nước hoa cùng dao cạo râu!"

Trợ lý nghe theo, lập tức bị sai xử như con quay.

Kết quă, Chung Tuấn Đồng vừa mới vào phòng vệ sinh bắt đầu cạo râu, chuông cửa phòng đã vang lên. Hắn côn chưa kịp gọi trợ lý, trợ lý đã vội vã chạy ra mở cửa.

"Tuấn Đồng?"

Chung Tuấn Đồng nghe được giọng của Thời Nghi.

Không phải mơ, cũng không phải ảo tưởng của bản thân. Đó là giọng nói rõ ràng, ấm áp, tràn ngập tình cảm, thực sự đang ở ngay trong phòng này.

Thời Nghi như một niềm vui bất ngờ từ trên trời giáng xuống.

Bên cằm Chung Tuấn Đổng vân còn dính kem cạo râu, vừa quay người đã thây Thời Nghi đứng bên cửa phòng vệ sinh.

Hai gò má anh được ráng chiều London nhuộm một màu hồng dịu, khăn cổ dài quấn quanh. Bởi vì chạy mà thở hổn hển, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng khép mở, con ngươi không chút động mà nhìn Chung Tuấn Đồng, dường như có rất nhiều điều muốn nói lại không thế

Tim Chung Tuấn Đồng ngừng đập trong giây lát.

Hắn thật sự cảm thấy nó đã ngừng đập.

Trong nháy mắt ấy, hắn như đến gần với tử vong, cũng đến gần người mà hắn yêu đến chết này.

Thời Nghi đi tới cầm tay, sờ sờ trán hắn, giọng điệu sốt ruột hỏi: "Em còn đang sốt đây này, dậy làm gì cơ chứ?"

Chung Tuấn Đồng tựa như vẫn chưa phản ứng lại được, không hề nhúc nhích mà ngắm nhìn Thời Nghi vốn phải ở cách đây thật xa, hắn nhỏ giọng cân thận nói: "Anh cắt tóc rồi."

Thời Nghi ngây người, nước mắt đột nhiên dâng lên.

Chung Tuấn Đồng không hiểu sao mình lại chọc cho Thời Nghi khóc, vội vàng đặt dao cạo râu xuống, tay chân luống cuống lau nước mắt cho anh, dỗ dành loạn xạ: "Đừng khóc... Không khóc nữa... Anh không được khóc..."

Nhưng nước mắt Thời Nghi căn bản không ngừng được.

Trong tầm mắt anh đều là lệ quang, bóng hình Chung Tuấn Đồng vì nước mắt mà như tan rã rồi chậm rãi hợp lại.

Khi Chung Tuấn Đồng say rượu ép buộc anh, Thời Nghi không cảm thấy tủi thân như vậy, lúc bị bỏ lại ở nhà không cảm thấy, không nhận được cuộc gọi thứ ba từ Chung Tuấn Đồng không cảm thấy, mà ngay cả khi nghe những lời lẽ khó chịu của mẹ kế cùng em gái cũng không hề thấy tủi thân đến mức này.

Chung Tuấn Đồng mới chỉ nói một câu bình thường đã gợi hết mọi oan ức tủi hổ của Thời Nghi lên.

Thời Nghi bỗng bước tới ôm lấy cổ Chung Tuấn Đồng tiếp tục nức nở.

Chung Tuân Đồng vân còn ngơ ngác, căn bản không hiếu chuyện vì sao lại thành ra như vậy.

Thế nhưng Thời Nghi đã chủ động ôm hắn, nhào thân thể ấm áp mang hương thơm thoang thoảng như ngày xuân vào lồng ngực hắn, han đương nhiên dang tay tiếp nhận.

Thời Nghi khóc hồi lâu, mãi mới ngừng, lúc này xấu hổ đỏ mặt không ngẩng đầu, tiếp tục vùi mặt vào cổ Chung Tuấn Đồng

Nhắc tới cũng kỳ, được Thời Nghi ôm khóc như vậy một lúc, Chung Tuấn Đồng lại cảm thấy tinh thần thoải mái hẳn lên, quả thực còn có tác dụng hơn cả đống thuốc.

"Khóc xong chưa?"

Chung Tuân Đông vô vê lưng anh.

Thời Nghi ỉu xìu ừ một tiếng buông hắn ra, đôi mắt vì khóc mà ửng đỏ hiện lên ở ngay trước môi Chung Tuấn Đồng

Chung Tuân Đồng làm một việc không mấy bình thường, hắn cúi đầu khẽ hôn lên đuôi mắt hồng hồng của đổi phương, nước mắt chưa kịp khô thấm lên môi, hắn hơi đưa đầu lưỡi ra liếm, vị mằn mặn.

"Có chút đắng."

Thời Nghi còn ngây ngẩn nhìn đã nghe Chung Tuấn Đồng nói: "Khóc ra hết rồi, bây giờ anh chi’ côn lại vị ngọt thôi."

Thời Nghi ngượng ngừng cắn cắn môi, duỗi ngón tay chỉ lên cằm hắn, "Còn chưa cạo sạch kìa."

Sau đó, sự tình phát triên thành Chung Tuấn Đong ngồi dựa lên ghế sô-pha đê Thời Nghi cạo râu giúp. Ngón tay trắng ngần cẩm dao cạo nhẹ nhàng chuyển động. Anh rất nhẹ nhàng, cạo thật cẩn thận, lo minh sẽ khiến Chung Tuấn Đồng đang ốm bị thương.

Thời Nghi dùng khăn mặt ướt lau lại cằm hắn, cũng lau qua mặt luôn. Gương mặt được khăn lông ấm áp mềm mại lau qua, từng lô chân lông cũng cảm thấy thoải mái.

"Sao lại bày quần áo trên giường? Em phải ra ngoài à?"

"Muốn gặp anh."

Thời Nghi mím môi, hóa ra anh cũng là người khiến Chung Tuấn Đồng phải tỉ mỉ sửa soạn bản thân đê gặp sao?

"về giường nằm đi. vẫn chưa hết sốt đâu." Thời Nghi dìu Chung Tuấn Đồng lên giường, giúp hắn đắp kín chăn.

Chung Tuấn Đồng kéo kéo ngón tay anh, quyến luyến đến chẳng ra làm sao, "Em ngủ chút thôi... Anh không được đi đâu đấy."

"Không đi."

Thời Nghi quả thật không đi, ngồi ở bên, cúi đầu nhìn ga trải giường trắng tuyết, "Tuấn Đồng, có phải anh không nên tới không? Anh biết được tin em không khỏe liền vội vàng mà đến rồi."

Chung Tuấn Đồng không trả lời vấn đề nên hay không nên, chỉ lo lắng hỏi: "Một mình anh tới đây sao? Có thuận lợi không?"

"Có. Trợ lý của em giúp anh hoàn thành thủ tục xuất ngoại, không mất quá nhiều thời gian."

"Vậy thì tốt."

Thời Nghi nhìn thẳng vào mắt Chung Tuấn Đồng, dùng ánh mắt tội nghiệp khiến hắn rung động mà truy hỏi: "Em muốn anh tới chứ?"

Chung Tuấn Đổng đưa ra một lời khắng định: "Muốn."

Lòng Thời Nghi cảm thấy có chút an ủi.

vẫn có người mong chờ để gặp anh.