Chung Tuấn Đồng không biết mình tính lại lúc nào.

Rèm phòng ngủ được kéo vào, chì lộ ra một tia sáng nhợt nhạt. Hắn nhất thời không rõ mình hiện tại đang ở đâu.

Hắn vẫn chưa lấy lại được ý thức, đau đớn do say rượu mang lại như trăm nghìn cây kim đâm lên dây thần kinh khiến hắn phái kêu lên.

"Em tình rồi sao?"

Chung Tuấn Đồng khựng lại một chút, theo bàn năng mà xoay người, muốn tiếp chuyện cùng người bạn đời của mình.

Cạch một tiếng.

Đèn đầu giường tóa ra ánh sáng vàng dịu, không đến nỗi khiến hắn chói mắt.

Chung Tuấn Đồng lấy tay che mắt, trong lòng lại có cảm giác mê man lúc sáng sớm, đang muốn nói chuyện với Thời Nghi, mở mát ra lại thấy anh mặc áo len cao cổ thật dày, không thoải mái quỳ ở bên giường.

Da dẻ anh luôn rất trắng, thế nhưng màu trắng hôm nay lạ lẫn chút xanh, cực kỳ gầy yếu. Đuôi mắt cũng đỏ kinh người, tia máu hiện lên, đó đến mức như muốn nhô máu.

Chung Tuấn Đồng mở lớn hai mắt, lời chưa kịp hỏi ra miệng, Thời Nghi đã đưa tay xoa xoa mặt hắn.

Cố tay anh han vết trói, nổi bật đáng sợ trên cổ tay trang nhỏ gầy, như là mới thoát khỏi một trận ngược đãi.

Tim Chung Tuấn Đồng đập mạnh, cực kỳ tức giận, thái dương nổi gân xanh, hận không thể giết người.

"Ai bắt nạt..." Hẳn đột nhiên ngừng lại.

Từng mảnh vỡ của chuyện tình điên cuồng kéo dài đến rạng sáng hôm qua hiện lên trong đầu. Chi cần hắn nhặt lên một mảnh cũng có thể thấy Thời Nghi đang khó khăn run rẩy, thân thể liên tục co giật cùng khóc lóc sợ hãi xin tha.

Mà vết hẳn đỏ trên cố tay anh là do hắn dùng cà vạt trói lại khi Thời Nghi giãy dụa.

Chung Tuấn Đồng hoảng hốt ngồi dậy, phát hiện trên người mình nhẹ nhàng thoải mái, không có chút dính nhớp nào. Hắn đã được lau người qua.

Sắc mặt Chung Tuấn Đồng càng lúc càng trắng, tâm tình cũng dần xám xịt.

Hắn cưỡng ép Thòi Nghi. Vậy mà sau khi anh tỉnh lại còn lau người cho han.

Lúc này, Thời Nghi đang nhẹ nhàng vuốt lên mặt Chung Tuấn Đồng, râu chưa cạo đâm vào tay khiến anh có chút ngứa.

Anh khỏ khăn nở một nụ cười: "Còn choáng đầu sao?"

Chung Tuấn Đồng một câu cũng không nói ra, mở lớn mắt nhìn anh, cuối cùng vân không tự chủ được mà ánh lên chút lệ, như một đứa nhỏ làm sai chuyện.

Trong vô thức mà cầu xin tha thứ.

Thời Nghi thầm thở dài trong lòng, anh có thể làm sao đây?

Chung Tuấn Đồng như chưa tỉnh rượu, lời nói không rõ ràng, "Em... Em uống nhiều rượu quá..."

Điện thoại của Chung Tuấn Đồng đột nhiên vang lên, hắn có chút luống cuống tay chân mà cầm lấy, là trợ lý gọi tới.

Anh ta nhắc ông chủ mình hôm nay cần bay đến London bàn chuyện làm ăn.

Chung Tuấn Đồng nhận điện thoại, mat không chớp nhìn Thời Nghi, chi lo anh đột nhiên ra ngoài hay khóc lên. Trợ lý ở đầu kia điện thoại không nhận được lời đáp, đang không ngừng gọi ông chủ, Chung Tuấn Đồng ở bên này thấp giọng nói với Thời Nghi: "Em không đi..."

Thời Nghi lại đứng lên, nhìn điện thoại, lại nhìn người chồng đang đế trần nửa thân trên, lời nói không rõ ràng của mình, trong lòng không chút oán giận. Bởi vì anh rất yêu Chung Tuấn Đồng, thê nên vĩnh viên không thê oán giận hắn.

Nhưng anh lại cảm thấy lạnh, vào tiết ười mùa đông lại càng thấy lạnh như băng.

Anh biết rõ ràng, giữa bọn họ đă có một vết nứt. Không vỡ nát, nhưng những vết rạn nứt đã lan dần ưên be mặt.

Vì sao lại đi tới tình trạng này?

Thời Nghi nghĩ không ra.

"Anh chuẩn bị hành lý cho em." Thời Nghi bước đến cửa.

Chung Tuấn Đồng ngồi trên giường, nhìn cửa phòng đóng lại.

Thời Nghi nhanh chóng sắp xếp xong hành lý cho Chung Tuấn Đồng, trước khi hắn đi lại dặn: "Anh đê vitamin ưong túi màu xanh lam, em nhớ dùng."

Chung Tuấn Đồng can răng, ấp úng nói: "Thời Nghi..."

"Anh chuẩn bị lượng dũng cho một tuần." Thời Nghi nhìn hắn, nói từng câu từng chữ, "Nếu em... Nếu em về muộn hon, nhớ nhờ trợ lý tới tiệm thuốc địa phưong để mua."

"ừ." Chung Tuấn Đồng rõ là có rất nhiều lời muốn nói, thế nhung lại chỉ có thể bật ra một chừ đon điệu.

Thời Nghi đưa tay giúp hắn sửa lại khăn quàng cố, cẩn thận chỉnh lại khăn. Trong lòng đột nhiên bật cười, sao lại coi em ấy thành ưẻ con rồi?

Chung Tuấn Đồng rõ ràng đã là một đàn ông trưởng thành anh tuấn.

Nhưng anh chỉ đột nhiên muốn cười, ý cười lui đi, lại rất muốn khóc.

Trợ lý đã đến dưới tầng, gọi điện thoại đến thúc giục.

Chung Tuấn Đồng không thể không đi.

Hắn hối hận không ngớt. Biết rằng mình làm sai rồi, tối hôm qua không nên cùng người khác uống rượu, càng không nên ưở về phát điên với Thời Nghi, hiện tại những lời muốn nói cũng không thể nói cho hoàn chính đã phẳi lên máy bay.

Chung Tuấn Đồng níu ngón trỏ của Thời Nghi, nhẹ vuốt một hồi, thấp giọng cầu xin: "Anh chờ em về được không?"

Thời Nghi không rút tay lại, ngẩng đầu nhìn đôi mắt Chung Tuấn Đồng.

Mắt của em ấy thực sự đẹp.

Dáng mắt đẹp, đuôi mắt sắc bén, con ngươi đen láy, ánh nhìn bướng bỉnh lại có chút khí chất thiếu niên bừng bừng, tựa như mãi cũng không phân chấn, luôn có vẻ lạnh lùng hung hăng.

Thời Nghi nói: "Được."

Nhưng không nên để anh chờ quá lâu.

"Em đi đây."

"Công việc thuận lợi nhé."

Chung Tuấn Đồng rời đi.

Thời Nghi ngồi lại trên ghế sa- lông.

Anh nhìn xung quanh. Căn hộ này là do Chung Tuấn Đồng mua sau năm đầu làm việc. Anh vào ở ttước, Chung Tuấn Đồng đưa chia khóa cho anh, để anh có thể trang trí tùy ý thích.

Thám trái sàn và đèn là do anh lựa chọn ưong hai ngày. Bộ ghế ngồi cũng là do anh cẩn thận xem thử từng mẫu để quyết định. Rèm cửa là anh chọn xong mới chụp lại gửi cho Chung Tuấn Đồng, hắn nói được mới mua về. Đồ dùng làm bếp là anh mang đến, sữa tắm, kem cạo râu, nước hoa trong nhà vệ sinh lúc nào anh cũng chú ý để kịp bổ sung.

Anh như một chú chim yến xây tổ vào mùa xuân, thu thập từ nơi này một chút, nơi kia một chút để lấp đầy ngôi nhà này.

Nhưng hiện giờ, gian phòng này trong mắt anh lại trống trải đến đáng sợ.

Từng mảng không gian lớn bị lộ ra.

Thời Nghi bỗng hối hận. Ban nãy có phái anh có nên tùy hứng một chút mà giữ chồng lại không?

Anh rất sợ, luôn thấp thỏm như đang bị treo bên vách đá.

Anh muốn Chung Tuấn Đồng ôm lấy anh.

Anh không cần câu xin lỗi hay lời ngon tiếng ngọt gì, anh chi cần Chung Tuấn Đồng cho anh một cái ôm ấm áp mà thôi.

Thời Nghi không nói một lời mà chui vào tủ quần áo. Trong bóng tối nghẹt thở ấy, anh ôm lấy áo len của Chung Tuấn Đồng, mặt vùi lên lớp áo mềm mại, dùng sức hít lấy, ôm càng thêm chặt như đang ôm lấy chồng mình, dịu dàng cẩn thận mà hấp thụ mùi hương cùng nhiệt độ của đối phương.

Đây cũng có thể coi là một cái ôm rồi.

Kẻ ngu xuấn cũng có biện pháp ngu xuẩn. Không cần làm phiền tới ai, không muốn khiến bất cứ ai phiền chán, tự mình cũng có thê giài quyết vọng tưởng khó mở miệng nói ra của bản thân.