Tố Tâm nghĩ đến tối hôm qua, cô biết Phó Kiến Văn đã nhìn thấu nên không có gì phải giấu, gật gật đầu.

Phó Kiến Văn nhấc chân đi đến cửa sổ, nhìn Tố Tâm: "Cô tới..."

Tố Tâm quay đầu liếc nhìn Phó Kiến Văn đứng ở cửa sổ, anh đi tới, đứng cạnh cô. Cô bèn ngước lên nhìn, cuối cùng mở miệng:” Anh sẽ không miễn cưỡng Hạ Hàm Yên nữa chứ”.

Phó Kiến Văn đưa tay đem Tố Tâm ôm vào trong ngực.

Tố Tâm sợ hết hồn, tay Phó Kiến Văn càng lúc càng xiết chặt vai cô, chính cô cũng không hiểu, Phó Kiến Văn làm vậy là có ý gì.

Tai Tố Tâm đỏ bừng, lúng túng nhìn ra cửa sổ, không dám nhìn lại.

"Hạ Hàm Yên đã sớm nhắm trúng cô rồi." Phó Kiến Văn nói không nhanh không chậm, tựa hồ không quan tâm chút nào.

Bàn tay nhỏ của Tố Tâm nắm chặt hơn, biết mình đã bị vạch trần, cô cậy mạnh: "Tôi biết..."

Hạ Hàm Yên chính là cố tình lôi kéo Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn ra ngoài rồi thuê người chụo ảnh, có bức ảnh chứng minh Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn có quan hệ mờ ám, cô ta sẽ đem sự tình làm lớn lên. Vậy là cô ta đã có đủ lập trường để không phải gả cho Phó Kiến Văn nữa.

Nhưng Hạ Hàm Yên không cần suy nghĩ đến cảm nhận của Tố Tâm.

Nhưng cô ta biết... chỉ cần là vì Hứa Khai, Tố Tâm đều có thể tha thứ.

Đã tới mức độ này, Tố Tâm đột nhiên có dũng khí, nàng mở miệng: " Anh Phó...tôi có thể thay thế Hạ Hàm Yên sao!"

"Cô muốn trở thành người thay thế sao..." Phó Kiến Văn cũng không hề buông tay ra khỏi vai Tố Tâm.

Phó Kiến Văn nghiêm túc nhìn Tố Tâm.,

"Như Hạ Hàm Yên mong muốn, hay là đường đường chính chính làm người phụ nữ của tôi."

Phó Kiến Văn để cho Tố Tâm lựa chọn.

Tố Tâm xinh đẹp vạn phần, sợ là bất cứ người đàn ông nào gặp đều say đắm! Hạ Hàm Yên muốn lợi dụng chính là điểm này.

Nhưng Tố Tâm không thích thủ đoạn của Hạ Hàm Yên...

Hiện tại trên danh nghĩa, cô vẫn là con gái của Tố gia, lại muốn cùng người khác cướp giật vị hôn phu, làm sao xứng nhìn mặt cha mẹ.

Những điều này, Hạ Hàm Yên đều chưa từng nghĩ cho Tố Tâm.

Thậm chí Phó Kiến Văn để cho cô lựa chọn, cô cũng chưa từng vì bản suy nghĩ nhắc qua.

Nếu như Hạ Hàm Yên đã đạt được thứ mình muốn thì tại sao cô phải nghe theo sự sắp đặt của cô ta!

Tố Tâm suy nghĩ, có chút tức giận, cánh môi hé mở: "Đường đường chính chính."

Môi Phó Kiến Văn nở nụ cười thoả mãn, anh nói: "Tặng cô một thứ..."

"....!" Tố Tâm nghi hoặc.

"Cô đã không muốn nhìn thấy người phụ nữ của Hứa Khai gả cho người khác. Vậy hãy để cho cô ta không thể gả cho ai, ngoan ngoãn chờ Hứa Khai trở về.”

Đây được tính là cái gì lễ vật!

Tố Tâm ác ý phỏng đoán, đây là do Phó Kiến Văn tự ái muốn trả thù.

Phó Kiến Văn xoay người, áo tắm rời khỏi người, chuẩn bị thay quần áo. Lúc này Tố Tâm mới hoang mang xoay người đí chỗ khác, lúng túng ho nhẹ một cái:” Tôi về phòng trước”.

Tố Tâm vừa mở cửa phòng ra, thấy dì Lý đang ôm Đoàn Đoàn còn đang ngái ngủ đi ra.

Đoàn Đoàn mặc bộ quần áo hình con gấu nhỏ tựa đầu trên vai dì Lý, gương mặt bầu bĩnh trắng nõn nà, đôi mắt to tròn hướng về phía Tố Tâm.