Tố Tâm cầm đôi đũa trong tay đưa cho Phó Kiến Văn, bàn tay lớn của Phó Kiến Văn đụng phải ngón trỏ trắng nõn mảnh mai của cô làm cô cảm thấy đầu ngón tay có chút tê dại...

Cô đứng ở một bên, nhìn hơi nước mịt mờ bên trong bếp.

Tố Tâm chưa bao giờ nghĩ tới một người đàn ông giỏi giang như Phó Kiến Văn, lại nấu ăn một cách thành thạo như vậy.

Lúc Tố Tâm ở Tố gia, cha cùng anh trai đều bận bịu chuyện của công ty, chưa bao giờ tiến vào bếp, đối với chữ nhà bếp càng không bao giờ nhắc tới, cho nên Tố Tâm đương nhiên cho rằng... Những người đàn ông thành đạt như vậy, đều sẽ không vào bếp.

Tố Tâm còn đứng ở một bên suy nghĩ lung tung.

"Cầm bát..."

Nghe được thanh âm của Phó Kiến Văn, Tố Tâm cầm bát qua đưa cho anh...

Nhìn xem nồi mì nóng hổi trước mặt, Tố Tâm không biết như này còn được tính hay không lời cô bảo làm mì trứng gà cho Đoàn Đoàn.

Lúc Tố Tâm bưng một bát nhỏ mì trứng gà đi ra, Đoàn Đoàn nhỏ bé đã được âu phục của Phó Kiến Văn che kín, còn người thì ngã chổng vó ở trên salon ngủ mất rồi.

Tố Tâm cau mày... Đoàn Đoàn ngủ rồi Phó Kiến Văn cũng không nói một tiếng.

Phó Kiến Văn ngồi ở trước bàn ăn, tư thái ưu nhã ăn một sợi mì.

"Đoàn Đoàn đêm nay sẽ ở lại nơi này của cô một đêm."

Tố Tâm quay đầu, thấy Phó Kiến Văn để đũa xuống, cách tô mì khói mù mịt nói một câu.

Không đợi Tố Tâm hỏi nhiều, Phó Kiến Văn lại nói một câu: "Ngày mai nhận được giấy đăng kí sau đó em hãy thu dọn đồ đạc... Dọn đến nhà của tôi ở, phòng ở bên này cũng đừng có tiếp tục thuê nữa."

Tố Tâm biết, Phó Kiến Văn đã nhìn thấy hợp đồng thuê nhà của cô đặt ở trên bàn, biết cô còn hai tháng nữa là đến kí hợp đồng kì tiếp theo.

Không nghe Tố Tâm trả lời, Phó Kiến Văn ngẩng đầu, con mắt thâm thuý ngưng lại trên người Tố Tâm: "Em sẽ không phải cho rằng, sau khi kết hôn... Vẫn là tách ra ở riêng chứ!"

Tố Tâm lắc đầu: "Không phải, chỉ là... Nơi này cách đài truyền hình tương đối gần, ở chỗ của anh, tôi phải ngồi xe buýt, rất xa.."

"Đúng là từ nhà tôi đến đài truyền hình không tiện, em biết lái xe không?!"

Tố Tâm gật đầu.

"Thích loại xe gì em có thể tự mình đi chọn..."

Phó Kiến Văn nói như vậy, chính là muốn mua xe cho cô!

Tố Tâm vội vã từ chối: "Không cần không cần, tôi có tiền tiết kiệm, mua xe vẫn có thể tính là đủ, chỉ là thành phố A quá đông, lái xe không tiện cho lắm."

Tố Tâm cũng có sự kiêu ngạo của mình, Phó Kiến Văn có thể nhìn ra được nên không có miễn cưỡng.

Phó Kiến Văn chỉ ăn một miếng mì, liền đặt đũa bất động.

Một lúc sau, trợ lý của Phó Kiến Văn đưa tới một cái rương hành lý, bên trong là đồ vật cá nhân của Đoàn Đoàn cần dùng vào sáng mai.

Sau đó Phó Kiến Văn cũng không nói thêm gì, chỉ nói sáng sớm ngày mai 8 giờ tới đón cô đi cục Dân Chính làm giấy đăng kí kết hôn.

Đoàn Đoàn còn ngủ trên ghế sa lon, trên người nhóc là chiếc áo vest của Phó Kiến Văn.

Chưa từng chăm sóc qua trẻ nhỏ nên Tố Tâm không biết có nên ôm Đoàn Đoàn lên giường ngủ hay không. Cô sợ nếu ôm sẽ đánh thức Đoàn Đoàn dậy, quấy rầy giấc ngủ của nhóc.

Tố Tâm suy nghĩ một chút rồi đi vào phòng ngủ lấy một cái chăn lông, rón rén bỏ đi âu phục, đắp kín chăn cho Đoàn Đoàn.

"Mẹ, đừng đi..."

Đoàn Đoàn như đúng là bị giật mình, tay nhỏ đột nhiên giơ lên...

Tố Tâm đang đắp chăn cho nhóc bỗng dừng lại, đáy lòng rung động bỗng cảm thấy chua xót.

Cô nắm chặt tay của Đoàn Đoàn, một tay khác điều chỉnh cho bóng đèn tối xuống, sau đó khẽ vuốt cái đầu nhỏ của nhóc, ngồi ở bên cạnh canh cho Đoàn Đoàn ngủ...

Đèn ở dưới đất đỡ chói mắt hơn, gương mặt trắng nõn của Đoàn Đoàn đang nhíu chặt được Tố Tâm xoa bỗng thả lỏng hơn, chỉ là tay nhỏ của nhóc nắm lấy Tố Tâm càng chặt hơn.