Buổi quay đêm nay kết thúc tương đối sớm.

Căn cứ ám chỉ của đạo diễn, khoảng 11h đêm có thể có hoạt động đột xuất nên thành viên đừng vội ngủ.

9h30, Văn Tinh Trạch nằm trên giường, suy tư về việc Trì Yến, bỗng nhớ tới bọc nhỏ Reich ngậm cho cậu.

Bây giờ dùng được chứ nhỉ?

Văn Tinh Trạch đã đặt bọc trong không gian.

Tới giờ cậu vẫn chưa quen lắm với việc dùng không gian, Văn Tinh Trạch suy nghĩ một chút, mở ngăn kéo nhỏ trong phòng tắm thò tay vào, nói nhỏ: "Quà của Reich, quà của Reich, làm ơn, đặt quà của Reich trên tay ta."

Thò tay vào, cảm giác rất rõ ràng nhiệt độ bên kia thấp dưới 0 độ, hẳn là cánh đồng tuyết.

Lúc đầu tay cậu còn trống rỗng, sau đó mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân từ trong không gian truyền đến, khoảng chừng nửa phút, một bao gói phủ đầy tuyết được nhét vào lòng bàn cậu.

Văn Tinh Trạch định thu tay lại, bao lại bị lấy đi, rồi vang lên tiếng lau chùi...!Qua các loại nửa phút lại được nhét vào trong tay Văn Tinh Trạch, mặt ngoài không còn chút tuyết đọng nào, sạch sành sanh.

Văn Tinh Trạch: "...!Thông minh thế?"

Nghiêm trọng kinh hãi.

Văn Tinh Trạch cảm thấy tốt hơn là không nên suy nghĩ sâu xa về vấn đề này.

Cậu tìm thấy con dao mở chuyển phát nhan, rón rén mở hộp —— vốn cho là dựa theo tính cách Reich, chắc là tặng súng, cung, đạn hay thẻ ngân hàng.

Mà ngoài ý muốn, bên trong là một lọ nước hoa nhỏ.

Nói là nước hoa cũng không đúng.

Như ống nghiệm thủy tinh, chất lỏng màu xanh nhạt, hương cam quýt, chanh và xô thơm*, không nồng.

* Xô thơm (sage): có xuất xứ từ vùng Địa Trung Hải.

Còn gọi là cây ngải đắng, là rau gia vị được sử dụng phổ biến trong ẩm thực phương Tây và Trung Đông vì có hương vị nồng ấm, cay nhẹ, pha chút đắng với hương thơm hoang dại và man mát.

Trong tiếng latin có nghĩa là "chữa lành".

Và cây mang đặc tính thảo dược có thể chữa được một số bệnh đau cổ họng, tiêu hóa kém...Từ xưa, cây xô thơm được xem là một loại thảo mộc thiêng liêng, đặc biệt là người La Mã tin rằng cây xô thơm có thể chữa khỏi tất cả mọi bệnh tật, kéo dài cuộc sống con người.

Người Trung Quốc cũng đánh giá cao giá trị của cây xô thơm, họ cho rằng xô thơm là 1 dược liệu có tác dụng chữa vô sinh.

Cây xô thơm chứa 1 - 2,5% tinh dầu (gồm các chất chính như monoterpen, thujon, camphor, cineol, borneol, sesquiterpen); 2 - 6% tanin, 1 - 3% flavonoid (luteolin, apigenin, glycosyl flavon); các chất chống oxy hóa như caffeoyl-fructosyl glucosid, caffeoyl-apiosylglucosid,...

Tác dụng:

+ Công dụng của cây xô thơm chính là kháng viêm, nhất là viêm họng, miệng, viêm lưỡi dùng dạng thuốc súc miệng; dùng dưới dạng trà trị khó tiêu, rối loạn đường ruột, tiêu chảy.

+ Những nghiên cứu mới cho thấy xô thơm có tác dụng giảm sưng đau khi bôi là nhờ acid ursolic, còn các tinh dầu thì tác dụng kháng khuẩn, kháng nấm, kháng siêu vi và kháng ung thư.

+ Xô thơm cũng có tác dụng kháng tiết mồ hôi khi bôi ngoài da.

Phụ nữ cho con bú không dùng được vì nó kháng tiết sữa.

Xô thơm điều hòa kinh nguyệt và hạ đường huyết.

+ Là thực phẩm góp phần giúp tăng trí nhớ cho người cao tuổi.

(Các nhà nghiên cứu từ các trường đại học Anh phía bắc của Newcastle và Northumbria đã xác nhận nó một cách khoa học: chiết xuất tinh dầu từ lá xô thơm thực sự làm tăng trí nhớ, đặc biệt là ở những bệnh nhân Alzheimer.

Theo đó nếu dùng làm gia vị hoặc dùng dầu sẽ có tác dụng cải thiện cảm giác.

Các nhà khoa học đã tiến hành nghiên cứu ở 44 người lớn dùng viên nhộng chế từ cây xô thơm.

Kết quả não của nhóm người này làm việc tốt hơn so với nhóm dùng các loại dầu khác.)

Bên cạnh có tờ hướng dẫn sử dụng, hiển nhiên là kiểu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo như bò sát của Reich, trên đó viết: "Một bộ sưu tập quý hiếm của Mộc Lưu tinh, tên là Lục Quất, phun sau tai trong vòng hai giờ có thể nghe thấy tiếng lòng người khác (điều kiện tiên quyết là người, rồng, hay vô luận sinh vật gì đều phải cực kì thích bạn) "

Thật thần kỳ, Văn Tinh Trạch đọc 2, 3 lần mới hiểu được.

Tức là, chỉ cần cậu xịt thứ Lục Quất này là có thể đọc được tiếng lòng người khác?

Tất nhiên, tiền đề là người đó rất thích cậu.

Chỉ là không biết giới hạn cực kì thích là mức nào...

Bỗng Văn Tinh Trạch nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng bước chân vội vã, trên boong hỗn loạn, các loại đèn pin cầm tay lập lòe, đạo diễn và nhân viên đều lớn tiếng gọi:

"Có ai tới giúp đỡ không!"

"Chuyện gì vậy..."

"Có ai biết chút thú y không?"

Thú y? Văn Tinh Trạch tiện tay phun Lục Quất, mặc áo khoác mang khẩu trang, vội vàng ra cửa.

- --------------------------------

10h tối.

Tổ tiết mục bật đèn pha, boong tàu rộn tiếng người, sáng như ban ngày, đạo diễn cầm loa lo lắng chỉ đạo.

Vì vẫn là giờ quay bình thường nên một số thợ phim vẫn mang theo máy ảnh, chỉ là không biết đoạn này sẽ cắt nối biên tập ra sao.

"Xảy ra chuyện gì" Văn Tinh Trạch đi tới bên cạnh đạo diễn, những năm qua cậu đã làm đủ loại công việc bán thời gian thần kỳ, căn bản không có lĩnh vực nào mà cậu không hiểu gì cả "Đạo diễn, có chuyện gì tôi có thể giúp không? Tôi hiểu một chút thú ý, từng đỡ đẻ cho chó trong thôn."

...!Á đù.

Mà lúc này cũng không thể quan tâm đến những thứ đó, đạo diễn cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, mừng rỡ vỗ vỗ vai Văn Tinh Trạch: "Quá tốt rồi! A Trạch, cậu cùng bọn tiểu Lý ngồi thuyền nhỏ đi xuống xem một chút đi."

Sau khi xuống du thuyền, mặc áo phao, ngồi trên thuyền nhỏ lắc lư, Văn Tinh Trạch mới biết rõ đầu đuôi sự tình.

——Một đàn cá heo trắng, bơi qua bơi lại vòng quanh thuyền họ, trên mình cá heo có những vết sẹo, giống như vết thương mới lành.

Cảm xúc nhóm cá heo rất kích động, vẫn luôn dùng đuôi dùng đầu đập vào du thuyền.

Nếu cứ như vậy, thuyền bọn họ ngược lại không có việc gì, nhưng đám cá heo e là sẽ bị thương.

Văn Tinh Trạch rất khó hiểu: "Một đám cá heo?"

Tiểu Lý tổ đạo cụ thở dài: " Đàn cá heo này mới được phóng sinh, có đăng trên báo, mọi người còn nhớ không? Chúng mắc cạn trên bãi biển Tenerife ba tháng trước và được cơ quan bảo vệ động vật địa phương giải cứu".

Còn chụp ảnh quay phim tài liệu...!ở đây.

"

Văn Tinh Trạch nhìn theo hướng tiểu Lý chỉ, một chiếc thuyền cách đó không xa.

Trên thuyền cũng đèn đuốc sáng choang, có một số phóng viên, một số người mang theo máy ảnh và một phụ nữ trông giống streamer YouTube.

Những người cầm biểu ngữ bảo vệ môi trường cũng có thể được nhìn thấy trong cảng.

Các phóng viên trên thuyền vẫn đang tiếp tục quá trình quay phim, nhưng tất cả đều lo lắng nhìn về phía này, không dám hấp tấp lại gần, sợ làm kích thích cá heo thêm.

Văn Tinh Trạch cũng có ấn tượng, trên báo nói đàn cá heo trắng Đại Tây Dương mắc cạn là Thiên Sứ Mỉm Cười, có rất nhiều cố sự cảm động với các nhân viên trạm cứu hộ.

Trên Twitter cũng có nhiều người chú ý đến quá trình cứu trị và phóng sinh.

Có thể nói, là một đám cá heo nổi tiếng trên mạng, fan bọn nó còn nhiều hơn cả fan hiện tại của Văn Tinh Trạch.

Không nghĩ tới thời khắc phóng sinh còn xảy ra loại sự cố này.

"Dự kiến phóng sinh chính là đêm nay, quá trình này cũng sẽ được biên tập thành phim tài liệu" tiểu Lý nói "Đội quay phim chuyên nghiệp đã đến, nhưng bác sĩ thú y điều trị cho chúng đang khám cấp cứu chưa tới kịp."

Nếu các bác sĩ thú y có mặt, ước tính sẽ không xảy ra tình trạng bó tay bó chân toàn tập.

Trong khi nói chuyện, thuyền nhỏ bọn họ đã đến gần bầy cá heo.

Ngoài thợ quay, mấy người trên thuyền nhỏ đều đối với thú y có trình độ biết rõ khác nhau: Như Tiểu Trương thường tham quan thủy cung, Tiểu Lý là fan trung thành (Thế Giới Động Vật), Tiểu Văn đỡ đẻ cho chó...!Một đám gà mờ tiêu chuẩn.

Đến gần mới phát hiện, cảm xúc đám cá heo nhóm thật sự rất kích động, đập đuôi tác động vào lý rất mạnh vào thuyền.

2,3 trong chúng đã bị thương vào đầu lần nữa.

Thuyền nhỏ tới gần đưa tới ít chú ý cá heo, nhưng không có con nào đến gần, chúng không dám đến quá gần.

Một số bác sĩ chân trần trên chiếc thuyền nhỏ bắt đầu hành nghề trực tuyến.

Tiểu Trương nhỏ giọng khuyên bảo: "Mấy em đừng đánh nữa, muốn đánh thì vào phòng tập vũ đạo làm."

Tiểu Lý bật "Thế giới động vật" trên điện thoại: "Xuân về hoa nở, vạn vật thức tỉnh, lại đến mùa giao phối của cá heo."

Tiểu Văn trong tiềm thức bắt đầu tìm kiếm những dụng cụ cần thiết để đỡ đẻ cho chó: "Thảm len, kéo, bông, nước khử trùng..."

Cameraman: "..."

Chưa bao giờ nghĩ tới.

Ngay khi Văn Tinh Trạch lên tiếng, những con cá heo đang đến gần họ đột nhiên dừng lại.

Đó là kiểu đình trệ rõ ràng, 2 con cá heo thậm chí đã ngừng hành vi tấn công.

Hai con cá heo trắng mới lớn cọ vào nhau, ngập ngừng bơi qua, xoay tròn quanh thuyền, ngước nhìn người chèo thuyền, cất tiếng kêu rất nhỏ.

Cameraman: "Hữu dụng!"

Bộ 3 Tiểu Trương tiểu Lý Tiểu Văn được cổ vũ, lên kế hoạch bắt đầu một vòng luyện tập mới.

Văn Tinh Trạch chống một tay lên thành thuyền, mới vừa còn không có chú ý, bỗng có cảm giác trơn và hơi dính —— cúi đầu nhìn, hai con cá heo trắng đang hai con bạch cá heo thay phiên nhảy lên, dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay cậu.

Thanh âm bọn nó rất nhỏ rất cao, như giọng trẻ con: "Anh —— "

Văn Tinh Trạch: "..." Cách dùng từ tượng thanh này có chút không đúng nhỉ?

Tiểu Lý ở bên cạnh sờ sờ cằm: "A Trạch, lẽ nào chúng nó like cậu?"

Từ khóa like khiến Văn Tinh Trạch chú ý.

Cậu sờ sờ tai, mới vừa phun Lục Quất, nếu cá heo thực sự thích cậu, liệu cậuu có thể nghe thấy tiếng lòng cá heo không?

Chả phải như vậy sẽ tìm ra lý do cho hành vi bất thường cá heo sao?

Văn Tinh Trạch cùng đám cá heo hai mặt nhìn nhau.

Cá heo chà xát đuôi vào thuyền nhỏ, ngẩng đầu cọ cọ lòng bàn tay Văn Tinh Trạch, lộ ra vẻ mặt rất vui vẻ, thân thiết đến hận không thể có thể nhảy vào trong lồng Văn Tinh Trạch.

Rõ ràng đã phun Lục Quất, nhưng Văn Tinh Trạch không thể nghe thấy bất cứ tiếng lòng gì.

Sau một hồi khá lâu, trong tầm mắt Văn Tinh Trạch, trên đầu cá heo xuất hiện một chuỗi chữ màu xanh lá cây nhạt mờ —— Độ thiện cảm không đủ, không có cách nào nghe thấy tiếng lòng.

Văn Tinh Trạch: "..."

Nhóm cá heo: "..."

Hóa ra chỉ là tình cảm hời hợt.

Văn Tinh Trạch cảm thấy rất bi thương, có một loại cảm giác bị tra nam phụ lòng.

Chiếc thuyền quay phim tài liệu cũng phát hiện ra tình hình ở đây, họ ngập ngừng tiếp cận, ống kính nhắm ngay thuyền nhỏ Văn Tinh Trạch bọn họ.

"Có thể là chúng nó thích âm thanh của tôi" Văn Tinh Trạch nói "Thị lực cá heo rất kém."

Đúng như Văn Tinh Trạch đã đoán.

Cậu vừa lên tiếng nói chuyện, 2 con cá heo càng trở nên tình cảm và tưng tửng, hai ba con khác liền bơi qua bơi lại bên cạnh, cả chiếc thuyền lập tức bị vây bởi những con cá heo.

"wow!"

Lần này ngay cả bên tư liệu cũng rất kinh ngạc, phái người chụp ảnh xuống thuyền lớn, chậm rãi tiếp cận thuyền nhỏ.

" Chúng tôi đang quay phim tài liệu và tư liệu sống tin tức, chúng tôi có thể quay cậu không?"

Văn Tinh Trạch: "Được."

Được sự đồng ý của Văn Tinh Trạch, người phóng viên lại hỏi Văn Tinh Trạch: "...!Cậu biết ca hát không? Nói không chừng sẽ hữu dụng."

Trong một truyền thuyết phương Tây, cá heo là đồng bạn của nhân ngư, nhân ngư chính là dùng tiếng ca giao lưu với những tinh linh đáng yêu.

Và như chúng ta đều biết, cá heo có thị lực rất kém, nhưng chúng có khả năng cảm nhận âm thanh sắc nét hơn.

Mặc dù chưa có kết quả nghiên cứu chắc chắn nhưng chúng có sở thích độc đáo đối với âm thanh có tần số và âm sắc nhất định.

Có thể chúng nghe thấy thanh tuyến Văn Tinh Trạch chính là như vậy.

Văn Tinh Trạch thở dài, biết phần lớn là ảnh hưởng của lăng kính nhân ngư, nhưng cậu thật sự không muốn hát: "Nhất định phải hát sao?"

Cameraman: "Pfft."

Lời nói chua xót của Văn Tinh Trạch làm cho mọi người trên thuyền đều nghĩ tới đại hội ca khúc thiếu nhi mẫu giáo cách đây không lâu, cả thuyền đều nở nụ cười, làm mặt quỷ về phía Văn Tinh Trạch, tiểu Lý cùng Tiểu Trương thậm chí còn làm bộ đi tìm trống bỏi.

Văn Tinh Trạch: "..."

Văn Tinh Trạch: "Nam mô uống la đát kia sỉ la đêm ư nam mô a lợi ư..."

Giai điệu đúng chỗ, cắn chữ chuẩn xác.

《Chú Đại Bi 》.

Văn Tinh Trạch khép chặt 2 tay khi hát, đặt trên ngực, nhíu mày thần sắc thương xót.

Cả vùng biển bỗng tràn ngập bầu không khí từ bi của Phật Tổ, có sức quyến rũ độc nhất vô nhị, khiến người ta bất giác tĩnh lặng.

Thậm chí muốn được siêu độ tại chỗ.

Những người khác: "??????"

Mãi đến tận một giây sau.

Chuyện càng thêm thần kỳ đã xảy ra.

Văn Tinh Trạch khuynh tình biểu diễn 《Chú Đại Bi 》 thuận gió lan ra, gây nên từng tầng từng tầng gợn sóng khuếch, khiến tất cả cá heo phản ứng.

Lần này không chỉ có những con cá heo tiếp cận thuyền của họ, tất cả những con cá heo ngừng tấn công và dừng lại giữa những con sóng.

Máy quay đã ghi lại cảnh tượng quý giá này.

—— gió đêm phất qua, ánh đèn trên mặt biển nửa đêm chập chờn, quang ảnh nhỏ vụn trong mắt Văn Tinh Trạch.

Giữa biển khơi vô tận, thuyền nhỏ như lơ lửng trên bầu trời đêm bao la, lấy đó làm trung tâm là hàng chục chú cá heo trắng ngẩng cao đầu lắng nghe tiếng hát của nàng tiên cá một cách yên tĩnh nghiêm túc.

Nhân ngư chi ca hát là: "Bà lư yết đế thước bát la ư bồ đề tát đóa bà ư ma kha tát đóa bà ư..."

Nhóm cameraman: "........."

Không, đây không phải là nhân ngư chi ca, đây là phật tổ chi ca.

Nhóm cameraman đều ngây dại, chỉ nhìn hình ảnh tư liệu sống, dĩ nhiên mà có loại ý nhị phổ độ chúng sinh, cả nhóm cá heo đều rất phối hợp, luôn có cảm giác quái quái...

Hậu kỳ cắt nối biên tập thành show và phim tài liệu thật sự ổn không vậy?

Các thợ quay của (Du Thuyền Ảo Tưởng) đã quá quen với những các loại đột phát Văn Tinh Trạch, bọn họ thậm chí còn yên tĩnh bắt đầu lắng nghe, thuận tiện nhỏ giọng nhắc nhở nhau: "Bài này đã được tính phí trên phần mềm âm nhạc, có tiền mới nghe được."

"Tôi là thành viên vip, A Di Đà Phật."

"..."

Những người nước ngoài trên chiếc thuyền kia ban đầu chỉ nghĩ nó kỳ quái, sau đó lại cảm thấy rất thú vị, cuối cùng tâm trạng dần trở lại thanh thản yên bình:

"Tôi nghe thấy giọng hát tiên cá! Đó là người Trung Quốc à? Cậu ta giống người mẫu lai nhỉ, rất đẹp trai."

"Lời hát rất thú vị."

"Good job, tôi thực sự có thể cảm nhận được tâm trạng của lũ cá heo, nếu là tôi thì cũng sẽ dừng lại nghiêm túc để nghe."

"Amen, nguyện ánh sáng của Chúa soi sáng bạn."

"Bác sĩ thú y tại trạm cứu hộ nói rằng họ có thể đến trong 30p nữa" nhà sản xuất bộ phim tài liệu gọi cho nhiếp ảnh gia trên thuyền nhỏ.

"Trước đó, hãy bình tĩnh những con cá heo và đừng để chúng làm bất kỳ hành vi nguy hiểm nào."

Streamer nói: "Làm ơn!"

Văn Tinh Trạch vừa hát xong Chú Đại Bi, tiếng hát vừa đình, đám cá heo lại trở nên nóng nảy.

"30p?" Văn Tinh Trạch có chút đau đầu.

Cổ họng cậu hôm nay dùng quá nhiều, đặc biệt là là khi rơi từ độ cao 3000m xuống, đừng nói nửa tiếng, hát được năm phút thôi chắc giọng cậu như vịt đặc lun.

Nhất định phải thỉnh cầu nhân sĩ chuyên nghiệp bên ngoài viện trợ.

Văn Tinh Trạch: "Việc chụp ảnh có thể tạm dừng vài giây được không, tôi sẽ làm ảo thuật cho mọi người xem."

Các cameraman: "?"

Dù rất khó hiểu nhưng các thợ và streamer vẫn nghe theo ống kính lại.

Ngay sau đó, họ nhìn thấy một màn làm mới thế giới quan lại.

Văn Tinh Trạch mở một cánh cửa trong không khí, rầm ——

Sau cánh cửa là biển sâu vô tận, san hô mềm, hải tảo, cá nhà táng và cá mao tiên xấu tính.

Cá lồng đèn phồng lên nhấp nháy hai lần giống như bóng đèn với nguồn điện không ổn định.

"Chờ tôi nửa phút."

Nói xong câu này, Văn Tinh Trạch bước vào cửa, cả người cùng cửa đều đồng thời biến mất.

Thợ bên ta đều quen: "Ảo thuật đặc sắc trước sau như một."

Thợ quay phim tài liệu cùng streamer đầy đầu dấu chấm hỏi: "???????"

Đây chính là trong truyền thuyết.

Sinh viên tốt nghiệp loại ưu trường Hogwarts?!

- -------------------------

Trong không gian, biển sâu vắng lặng.

Trong cung điện bỏ hoang, chú cá heo nhỏ kéo túi dưỡng khí cho Văn Tinh Trạch để cậu có thể thở.

Ưu trưởng lão ưu ngồi dựa trên lưng gù cá voi, giao sa che mặt, tóc dài bị hải lưu cuốn ngược.

Trên cổ tái nhợt nơi ban đầu đeo hải thần châu đã được thay thế bằng một chuỗi giao châu ám sắc.

Văn Tinh Trạch: "Ưu, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề."

Ưu nói một cách lạnh lùng: "Không cần phí lời."

Nhưng trong tầm mắt Văn Tinh Trạch, lại rõ ràng nhìn thấy một chuỗi tiếng lòng xanh nhạt mờ ảo trên đầu: [ Nói nhiều hơn đi nà, rất thích nghe âm thanh của bé con.

Là Lục Quất bắt đầu phát huy tác dụng.

Hiển nhiên các trưởng lão có đủ giá trị hảo cảm đối với Văn Tinh Trạch.

Văn Tinh Trạch: "..."

Các trưởng lão hồn nhiên không biết chính mình đã bị bại lộ.

"Là việc đám cá kia sao?" Ly trưởng lão táo bạo hằng ngày "Ngay cả chút chuyện nhỏ này, cũng đáng để người cố ý qua đây hỏi chúng ta sao, không cần thiết."

Mà tiếng lòng đỉnh đầu Ly: 【 Thật vui khi nhìn thấy bảo bối.

Cũng giống như Ưu, anh em sinh đôi Thương cũng mặt lạnh tanh: "Đám cá này thật không thức thời."

Mà tiếng đỉnh đầu lòng Thương: 【 Làm tốt lắm đám cá.

Văn Tinh Trạch: "......"

Play xấu hổ gì đây! Quá lúng túng đi được!

Lục Quất hiển nhiên là chuyên gia trị các loại ngạo kiều cùng nói một đằng làm một nẻo, Văn Tinh Trạch thay các trưởng lão nhận tật xấu lúng túng này, suýt chút nữa đã sứt đầu mẻ trán ra khỏi Thái Bình Dương..

Kỳ thực Văn Tinh Trạch ít nhiều cũng đoán được các vị trưởng lão ngạo kiều, e rằng bọn họ cũng không chán ghét mình, không nghĩ tới bọn họ thế mà bệnh đến giai đoạn cuối như vậy, nói và nghĩ hoàn toàn khác nhau!

Văn Tinh Trạch không thể ngồi nhìn chuyện vô cùng xấu hổ này tiếp tục xảy ra, cậu cố gắng hết sức để quay lại vấn đề: " Chúng ta nên nói chính sự đi...!Vậy các ngươi có biết tại sao cá heo lại làm như vậy không?"

3h trong không gian đã sắp đến rồi Văn Tinh Trạch đang phải chạy đua với thời gian.

May mắn thay, các trưởng lão với chính sự vẫn rất nghiêm túc, giải thích ngắn gọn một số nhận thức và khả năng thông thường cho Văn Tinh Trạch, rồi Ưu nói:

"Nhờ lăng kính nhân ngư, thanh âm của người có thể xoa dịu chúng, miễn là âm thanh của người là được."

Không nhất định phải là tiếng hát.

Nghe vậy, Văn Tinh Trạch cảm thấy được thông suốt.

Sau khi nói xong việc, Ly không chút khách khí nào hạ lệnh trục khách, buồn bực phất tay:

"Hết rồi? Không có chuyện gì thì về đi, không muốn nhìn thấy người."

Văn Tinh Trạch sớm đã quen miệng độc của bọn họ: "Được, các ngươi cũng nhanh về đi, ta sẽ —— "

Vào giây cuối quay người, dư quang nhìn thấy mấy ký tự lớn màu xanh nhạt trên đỉnh đầu Ly, bởi vì tâm trạng thấp thỏm nên màu sắc càng trở nên tối hơn: 【 Thật lâu nữa mới được gặp lại Vương.

Đỉnh đầu Ưu: 【 Thật không nỡ.

Đỉnh đầu Thương: 【 Long tộc cũng có thể cùng vương ôm một cái, tại sao nhân ngư không thể.

"..." Văn Tinh Trạch động tác xoay người dừng lại.

Ưu cùng Thương không hổ là sinh đôi, ngoài mặt thì lãnh lãnh đạm đạm lặng im không nói, tiếng lòng cư nhiên cách không đối thoại.

Đỉnh đầu Ly: 【 Đều do Thương cùng Ưu hai cái rác thải kia mỗi ngày nói với bé con những lời khó nghe, nói không chừng vương tin đó là thật.

Đỉnh đầu Thương: 【 Vương chắc chán ghét ta lắm.

Đỉnh đầu Ưu: 【 Vương hẳn là cũng không quá thích ta, nhìn thấy ta liền vội vã đi, lúc đối mặt với Vô Chúc và Bất Tri Hạ ngược lại rất kiên nhẫn.

Thương: 【 Nhân ngư khác đều có thẻ thân phận viết tay, ta không có, ngài ấy nhất định rất chán ghét ta.

Văn Tinh Trạch: "..."

Nhìn Văn Tinh Trạch bất động, Ưu nhấc mí mắt, tặc lưỡi một tiếng, ngữ khí thiếu kiên nhẫn đến cực điểm: "Lại có chuyện gì?"

Thương hừ lạnh một tiếng: "Người thật phiền phức."

Văn Tinh Trạch: "......"

Văn Tinh Trạch không nói lời nào, đóng cửa vừa mở một nửa, lẳng lặng xoay người bơi về phía các trưởng lão.

Các trưởng lão: "?"

Văn Tinh Trạch: "Thật ra các ngươi rất thích ta?"

Các trưởng lão tức giận: "Nói bậy, ai yêu thích —— "

Giọng nói im bặt đi.

"..."

Dưới đáy biển xanh thẳm lặng lẽ, chỉ có một tia sáng rất yếu ớt, hải lưu như gió.

Văn Tinh Trạch ôm lấy nhân ngư của cậu.

Đó không phải là một cái ôm lễ tiết, mà là một cái ôm rất dùng sức nghiêm túc, giống như một đứa trẻ lao vào vòng tay cha mẹ sau tan học.

Văn Tinh Trạch lần lượt sờ sờ đỉnh đầu nhóm nhân ngư, giữa kẽ tay cậu chảy ra những sợi tóc dài mềm mượt, chóp mũi ngửi được một một loại tao nhã, hơi mát lạnh mùi rong biển.

Nhân loại và nhân ngư có sự khác biệt rất lớn về nhiệt độ cơ thể và xúc giác da.

Là cá hung dữ nhất vũ trụ, làn da của họ trông mềm mại và trắng sứ, nhưng thực chất lại cứng rắn mà băng lãnh.

Do đó, đối với các trưởng lão nhân ngư vào lúc này.

...!Cảm giác của bọn họ, như thể đang ôm lấy một mặt trời nhỏ mềm mại.

Điều này khiến bọn họ cảm thấy luống cuống tay chân, lưng cứng ngắc, tay nâng lên không biết nên để ở đâu, như thể trái tim họ đang được ôm chặt vào nhau.

Vương đang ôm ấp bọn họ.

"Thật ra lúc đó ta có viết thẻ thân phận cho các ngươi, lúc đó nghĩ các ngươi không thích nên không dám lấy ra.

Lần sau quay lại Muse ta sẽ lấy cho các ngươi."

"Chớ suy nghĩ lung tung, ta cũng rất thích các ngươi." Văn Tinh Trạch nhỏ giọng nói, có lẽ là bởi vì dưới đáy biển sâu, giọng nói của cậu có một cảm giác đặc biệt ướt át mềm mại "Mai gặp."

Các trưởng lão mặt không hề có cảm xúc.

Văn Tinh Trạch tạm biệt bọn họ, sau đó xoay người rời không gian, biển sâu lại trở lại yên lặng.

Cá heo và cá sư tử bơi xung quanh cánh cửa một cách háo hức, như thể nghĩ rằng Văn Tinh Trạch sẽ bước ra từ đó một lần nữa, nhưng tiếc là không.

1s, 2s, 3s...!30s trôi qua.

Như nhấn nút tạm dừng.

Các trưởng lão vẫn mặt không hề có cảm xúc.

Ngay cả lời nhắc hệ thống của ( Kế hoạch nuôi dưỡng ấu tể) cũng không thể khiến họ hành động:

"Ding dong! Chúc mừng phụ huynh Nhân Ngư tộc hoàn thành một nửa nhiệm vụ pk Nhận được một cái ôm yêu của bé con, khoảng cách nhiệm vụ kết thúc còn 5 ngày, các vị phụ huynh xin hãy tiếp tục cố gắng!"

"Lăng kính Nhân Ngư đã thăng cấp! Cấp độ hiện tại: lv2.

Gọi thuỷ triều."

"..."

Không biết trôi qua bao lâu, cung phản xạ dài đã đi tới phần cuối.

Đột nhiên, Bùm một tiếng!

Như tôm luộc, toàn thân ba vị trưởng lão đỏ chót, toàn bộ chương trình đại não biến thành một mớ tương hồ: "¥#@(&)%#! % (? *%???!"

Đỉnh đầu bọn họ bốc lên một tia khói xanh.

Những con cá xung quanh bị kinh hãi mà dồn dập lùi về tản ra sau.

Chiến binh mạnh nhất của Nhân Ngư tộc, nhân ngư đuôi xanh chưởng quản hải thần châu, hậu duệ nhân ngư từng hát thánh ca cho các vị thần...

Chết máy.

- --------------------------------------

Dòng chảy thời gian 2 không gian khác nhau, Văn Tinh Trạch mặc dù đã vào gần mười phút, nhưng đối với những người bên ngoài chỉ là nháy mắt.

Vì vậy, tình hình là thế này:

Các cameraman trơ mắt nhìn Văn Tinh Trạch mở một cánh cửa không tồn tại bước vào.

Khoảng chừng 20 giây sau, lại bước ra khỏi cánh cửa không tồn tại với vẻ mặt thản nhiên.

Quần áo Văn Tinh Trạch đều ẩm ướt, tóc ướt dính vào má.

Nhưng ngay khi bước ra khỏi cửa, quần áo và đầu tóc của cậu đã nhanh chóng được làm khô, toàn bộ hơi ẩm chảy ngược vào trong cửa.

Đàn cá heo nôn nóng vòng xung quanh thuyền, dường như định dùng đuôi vỗ mạnh vào mép thuyền, điều này hoàn toàn tương phản với trạng thái yên tĩnh khi Văn Tinh Trạch hát vừa rồi.

Còn 27p trước khi bác sỹ thú y ở trạm cứu hộ đến.

Văn Tinh Trạch đứng tại chỗ, vắt góc áo sơmi, ngẩng đầu: "Hiểu rồi!"

Phóng viên hỏi cậu: "Phải hát nữa sao? Mọi người trên thuyền chúng tôi rất thích giọng hát của bạn và nói rằng nó mang lại cho họ rất nhiều cảm giác yên tâm."

Có hai hoặc ba người nước ngoài đã bắt đầu nghĩ đến việc tín ngưỡng Phật giáo.

Văn Tinh Trạch: "..."

Văn Tinh Trạch không ngờ Thần Chú Đại Bi lại được hoan nghênh như vậy, trong lòng không khỏi có chút an tâm mà lắc đầu.

Văn Tinh Trạch ra hiệu với đạo diễn trên du thuyền, đạo diễn ngẩn người.

Một lát sau, Chúc Bác ôm một bao dài ngồi bè tới gần bọn họ, đưa hàng cho Văn Tinh Trạch.

Văn Tinh Trạch nhận hàng, lấy một nhạc cụ hình nón ra.

Đây là đồng bọn kiêm chức bán nghệ tốt nhất của Văn Tinh Trạch lúc vào nam ra bắc.

Trên bãi biển Tenerife thường có những nghệ nhân biểu diễn đường phố hoặc ban nhạc biểu diễn vào đêm khuya, hơn nữa đây là biển, cách xa khu dân cư nên bạn không cần lo làm phiền đến cư dân.

Tuy nhiên, ấn tượng của người nước ngoài về nhạc cụ Trung Quốc hầu hết chỉ dừng lại ở sáo trúc và đàn tranh.

Người nước ngoài: "Tôi biết cái này, cái này là...!Tiếng còi xe!"

Văn Tinh Trạch: "?"

Souna bị body shaming!

Văn Tinh Trạch thử t âm thanh, tất cả những người nước ngoài xung quanh đều lộ ra biểu tình bán tín bán nghi.

Cá heo có thực sự vui khi nghe âm thanh này không?

Lần này Văn Tinh Trạch không khoe kỹ năng của mình, xem như rất điệu thấp, vừa bắt đầu chỉ thổi Kanon cùng mùa hè của Kikujiro, đây đều là những bài hát rất nhẹ nhàng và tươi mới.

Mọi nốt đều sạch sẽ và gọn gàng, chuyển đổi portamento đẹp mắt, ngoài ra kỹ xảo cùng chuẩn âm của bản thân nhạc cụ cũng rất tốt.

* Mùa hè của Kikujiro: Một bộ phim của đạo diễn Nhật Bản Kitano Takeshi kể về câu chuyện một cậu bé đi tìm mẹ trong kỳ nghỉ hè.

Phần nhạc phim được sáng tác bởi Joe Hisaishi.

Bộ phim được trình chiếu ở liên hoan phim Cannes 1999.

Mà souna lưu manh ở chỗ là, về cơ bản, chỉ cần bạn mở miệng, sẽ không ai chú ý đến điều gì khác ngoài nó...!

Giây thứ nhất, người nước ngoài bán tín bán nghi.

Giây thứ hai, người nước ngoài bắt đầu run chân.

Giây thứ 3, những người nước ngoài đã đến trước, như tổ ánh sáng đoàn phim ( Ngộ Long Dạ), tổ ánh sáng đoàn làm phim tài liệu tự phát tìm gậy huỳnh quang phân phát cho mọi người.

Những con cá heo trên mặt nước còn bắt đầu lắc đầu theo nhịp điệu, nhảy ra và ngã về phía sau, thường xuyên vỗ theo nhịp bằng vây đuôi của chúng.

Từ e-kip du thuyền ảo tưởng đến đoàn quay phim tài liệu, người trên 2 chiếc thuyền bắt đầu đồng loạt nhảy disco...

Nhóm cameraman dồn dập thẳng thành quảng cáo nghề: "Đầu tiên, độ hóa Chú Đại Bi, sau đó suona đưa đi.

Thật là một dịch vụ hạng sang vip pro!"

Mấy phút sau.

Xa xa cảng biển Tenerife Tây Ban Nha, vang lên từng trận gầm reo hò khen hay, cũng như những tràng pháo tay vang dội.

Màn đêm trên biển đen kịt, phảng phất có giai điệu huyền bí cao vút, hùng vĩ từ phương Đông, trong bóng tối có một tia huyền bí nhấp nháy, đung đưa theo tiết tấu, giống như những bóng ma trong truyền thuyết dạo bước vào ban đêm.

Một số du khách Trung Quốc tình cờ đi ngang qua biển đã bị giọng nói quen thuộc này thu hút dừng lại tại chỗ để lắng nghe.

Giọng hát kia thực sự rất tẩy não và có lực xuyên thấu, cách xa như vậy cũng có thể nghe giai điệu cả bài hát.

Họ không nhịn được lấy điện thoại ra quay một đoạn video ngắn và bắt đầu chia sẻ với bạn bè:

"Thổi bài gì thế, mùa hè Kikujiro?"

"Kikujiro không thể vượt qua mùa hè."

"7 người đầu tiên Kikujiro."

"...!Chờ đã, khi nào thì disco cõi âm phát triển nghiệp vụ ở hải ngoại vậy?!"

- ------------.