"Rống —— "

Một tiếng gầm rất lớn phát ra từ loa.

Bởi vì các ngươi là rồng cho nên không thể lộ ra dấu vết đúng không? Văn Tinh Trạch nghĩ, cậu thật khờ, sớm nên đoán được, mọi người trong khu bình luận đều là nhân tài.

Văn Tinh Trạch đã bắt đầu tập mãi thành quen với những tình huống bất ngờ như vậy, cậu nói: "Bọn họ khá thích xem điện ảnh kỳ huyễn khoa học viễn tưởng, đây là âm hiệu của phim."

Mọi người: "Ha ha, ra vậy, chúng tôi tin thật đó."

Văn Tinh Trạch: "..." Cảm giác âm dương quái khí?

2s sau, tiếng gầm gừ im bặt.

Sau đó truyền đến một trận xì xào bàn tán, đủ loại âm thanh, cứ việc nhóm cự long nỗ lực hạ thấp giọng thì vẫn có thể nghe được rõ ràng thông qua máy phóng đại:

"Không thể rít gào! Thằng nào làm!" "Bệ hạ sẽ có phiền phức đó" "Không phải đã sớm chuẩn bị từ vựng hả, nào ta trước, 3 2 — —— "

Tổ tiết mục: "..."

Văn Tinh Trạch: "......"

Bên kia ống kính tối quắc.

Mười mấy giây sau, rốt cục lần nữa có hình ảnh.

Bối cảnh vẫn là núi tuyết kéo dài không dứt, bên kia cũng là buổi tối, dưới chân núi là thành trấn đèn đuốc phồn hoa.

Biến thành hình người Astor đi tới trước màn ảnh, hắn hiển nhiên đang rất căng thẳng, không chỉ quay có một góc mà mồ hôi còn đổ đầy trán, trong lòng bàn rõ ràng còn cầm mảnh nhỏ tài liệu, hắn lắp bắp niệm:

"Du, du thuyền ảo tưởng, các nhân loại bình thường —— không, các vị khách quý, xin chào mọi người, chúng ta là bé...!là phụ huynh của tuyển thủ Văn Tinh Trạch!"

Hình người nhóm cự long cũng rất cao to, hình người Astor chiều cao vượt quá hai mét, tóc vàng mắt vàng, một anh đẹp trai, nhưng hành vi cử chỉ khá ngây ngốc.

Cái cảm giác lúng túng xấu hổ khi họp phụ huynh mầm non là đây.

Mọi người dấy lên nghi vấn: "Nhân loại bình thường?"

"Không không không, xin đừng hiểu lầm, ta, chúng tôi cũng là loài người" Astor ý thức được chính mình lỡ miệng, lập tức sửa lại "Thật 100% luôn, nhìn bề ngoài nhân loại này, tóc nhân loại này, tứ chi nhân loại này, sừng nhân loại này."

Mọi người: "..."

Văn Tinh Trạch che mắt: "Astor, nhân loại không có sừng."

Astor choáng váng.

2s sau, Astor đưa tay ấn cái sừng như sừng hươu về, cười gượng: "Thật không tiện, quên mất, ha ha."

Nhóm cự long ống kính bên đó hiển nhiên có chút hoảng loạn, lại thì thào: "Đuôi đâu?" "Không có đuôi! Có cánh nhỏ thì phải" "Các ngươi ngu sao, nhìn bé con liền biết, nhân loại cũng không có cánh" "A? Nhân loại thật yếu đuối".

Mọi người: "..."

Ý thức lý trí bắt đầu chạy đi.

Đừng nghĩ nhiều, đừng nghĩ nhiều, đừng nghĩ nhiều, đôi khi càng biết ít lại càng sống hạnh phúc.

Văn Tinh Trạch bỗng nhiên đổi ý: "Không đúng, tôi nhớ lộn, nhân loại hình như có sừng."

Astor: "?"

Mọi người: "???"

"A Trạch, chú đừng như thế" Chúc Bác tận tình khuyên nhủ "Các vị đang ngồi ở đây thật vất vả đem công năng suy nghĩ đại não che giấu, chú cứ lừa dối qua ải như vậy không tốt sao?"

"Có thật mà." Văn Tinh Trạch thái độ khác thường, chấp nhất nói.

Không chỉ các thành viên mà ngay cả nhân viên cũng bàng hoàng, sao lần này không theo lẽ thường xuất bài? Lẽ nào Văn Tinh Trạch thật sự triệt để từ bỏ chủ nghĩa duy vật?

Cũng là vào lúc này.

Bỗng nhiên một trận gió vô danh thổi qua, thổi tắt những ngọn nến.

Đôi mắt không thể thích ứng với sự thay đổi ánh sáng đột ngột, hầu hết mọi người đều chớp chớp nháy nháy mắt, trong nửa giây im ắng ngắn ngủi như thế, họ nghe thấy tiếng búng tay giòn giã.

Theo âm thanh nhìn lại.

...!Một ngọn lửa.

Giữa bàn tròn, Văn Tinh Trạch ngồi dựa trên ghế, thân hình thon dài, ánh mắt sáng hơn màu cam, một loại vàng nhạt trong suốt bóng bẩy.

Giữ cử chỉ búng tay, đầu ngón tay dấy lên ngọn lửa lập loè, chiếu một tia sáng mờ ảo lên nước da trắng nõn.

Văn Tinh Trạch uốn cong ngón trỏ, ngọn lửa từ đầu ngón tay bay lên không trung, rọi sáng ——

"Nhìn nè." Văn Tinh Trạch chỉ vào cặp sừng trên đầu, vẻ mặt nghiêm túc thành khẩn "Tôi cũng có."

Mọi người: "..."

Mọi người: "????????"

Đậu xanh!!!

Thế mé nào lại có.

Tinh xảo hơn sừng hươu, sừng màu bạc nhạt, phân nhánh, đỉnh tròn tròn.

Mọc trên thái dương Văn Tinh Trạch, gạt ít tóc mái lên, hai mắt hơi mở tròn, rất hài hòa.

Còn có mấy phần đáng yêu chết tiệt.

Chỉ đại khái qua 3, 4 giây, ngọn lửa kia triệt để tắt, nến lần nữa sáng lên, tất cả đã khôi phục như thường.

Không có sừng Văn Tinh Trạch hướng mọi người nghiêng mình:

"Đây là màn ảo thuật chúng tôi đem tới, cảm ơn mọi người rất nhiều."

Không phải yêu cầu gọi video rồi biểu diễn tài nghệ với nhau sao, Văn Tinh Trạch cứ vậy mà tùy cơ ứng biến.

Astor đầu kia ngẩn người, rồi nhanh chóng phản ứng lại:

"Đúng đúng đúng, ảo thuật!" Hắn đem sừng biến ra rồi ấn về, như đập chuột chũi "Ảo thuật chính là như vậy, mọi người xem."

Mọi người: "..."

Luôn cảm giác có người nhân danh ảo thuật mà làm phép.

Nhưng nhìn Văn Tinh Trạch quá mức đáng yêu nên thôi vậy.

Đạo diễn nói: "Chờ lát sau khi kết thúc cậu giảng giải cho tôi tí nguyên lý ảo thuật với nha, nếu không chương trình không thể phát sóng được, haha."

Văn Tinh Trạch: "?!" Đáng ghét, sập bẫy rồi.

Mạo hiểm của Văn Tinh Trạch đã hoàn thành, đến phiên số 5 nói thật lòng, sau đó lại tới Văn Tinh Trạch ——

Thẻ bài e-kip chuẩn bị đều rất khó, bọn họ rất kiên cường từng người sống quá hai vòng, tình hình trận chiến tiếp cận gay cấn tột độ.

Cuối cùng số 5 thua ở một tấm mạo hiểm, trên đó viết Bikini Dance.

Số 5 chính là vì trốn khỏi màn vũ đạo bikini nóng bỏng mới làm ra nhiều chuyện như thế ai ngờ lại bị e-kip chơi một vố, đê tiện!

"Đạo diễn, e-kip" số 5 nắm chặt nắm đấm "Mấy người ghét tôi đúng không."

Đạo diễn cười ha ha, ngữ khí tang thương: "Cậu hiểu chưa? Đây chính là nhân sinh."

Văn Tinh Trạch: "Các anh em đã đưa những giọt nước mắt của họ lên màn hình công cộng."

Các thành viên khác: "...!Rớt nước mắt!"

Lần battle này Văn Tinh Trạch thắng, Jean kiếm về một cái mạng nhỏ, các anh nam cũng tạm thời bảo vệ được tôn nghiêm thân nam nhân.

Vị cứu tinh Văn Tinh Trạch chiếm được trận mưa ca ngợi từ toàn thể các anh nam, nếu không phải Văn Tinh Trạch nghiêm túc từ chối, các anh sẽ một bên hoan hô một bên đem Văn Tinh Trạch tung lên cao hát vang hallelujah...!

"Được rồi, nghỉ chút nhé, 8h30 bắt đầu hoạt động ban đêm." Đạo diễn nhìn đồng hồ, nhóm camera thu máy, chuẩn bị di chuyển "Vẫn còn 30p, nghỉ ngơi một chút đi, sau đó chúng ta về —— "

"Rống ——!!!"

Tiếng gầm thét lại vang từ chiếc loa chưa tắt kia, còn uy lực uy nghiêm hơn lần trước, cả bàn tròn đều rung rung.

Có người khiếp sợ nhìn về phía loa.

Văn Tinh Trạch bước chân cứng lại.

Âm thanh này là..

Điện thoại đang mở loa, video chưa tắt!

Văn Tinh Trạch phản xạ có điều kiện nhìn về phía màn hình, vẫn là mảnh núi tuyết ở chủ tinh Long tộc, một bóng đen mờ mờ xuất hiện ở phía chân trời, nhanh chóng đến gần —— vảy đen tuyền, con ngươi dựng thẳng màu vàng, đôi cánh che kín bầu trời, móng vuốt sắc bén đủ để xé nát bất cứ kẻ địch nào...!Là Reich! Reich cuối cùng cũng đã kết thúc thời kì phản nghịch rồi sao?

Tuy rằng rất vui, nhưng để bị tổ tiết mục thấy thì không tốt lắm.

Sao nãy giờ lại quên tắt máy chiếu chứ? Văn Tinh Trạch nghĩ mãi không ra, vội vàng đi tìm điện thoại, lại bị ——

"A Trạch, này này đây là cái gì" mới vừa bị âm thanh hấp dẫn lực chú ý nhân viên công tác kinh nghi bất định nhìn Văn Tinh Trạch "Vậy, cũng là ảo thuật sao?"

"..." Văn Tinh Trạch quyết định thật nhanh, bắt đầu ngâm xướng "Chuyện này giải thích tương đối phức tạp nhưng thực tế là như này.

Một nhà tư tưởng chủ nghĩa duy vật nổi tiếng từng nói tấm ván quan tài của Newton có nhiều trạng thái như trạng thái lượng tử cho nên chúng ta nhất định phải quán triệt chứng thực đại biểu tư tưởng Đảng..."

Ánh mắt nhân viên dần trở nên mê man: "???"

Công kích ngâm xướng tẩy não tạm thời thành công.

Tại thời điểm này.

Phần lớn người còn chưa kịp nhìn về phía màn hình, lực chú ý liền bị nơi khác hấp dẫn.

Bao quát cả đạo diễn, tất cả đều nhìn về cách đó không xa ——

Lối vào nhà hàng lộ thiên, một chiếc Rolls-Royce Phantom đang đậu.

Cửa xe hạ xuống, nam nhân ngồi ở ghế lái ngẩng đầu nhìn lại đây, gọng kính vàng gác trên sống mũi thẳng tắp, khúc xạ ánh sáng lạnh lẽo.

Đây là gương mặt không ai có thể nhầm lẫn được.

Mặc đồng* thâm thúy, môi mỏng, không mang theo bất kỳ tâm tình gì thì sẽ hiện ra vẻ hờ hững quá mức.

* mặc đồng: đồng trong đồng tử, mặc trong màu mực: con ngươi màu đen

"Văn Tinh Trạch của mọi người" Trì Yến nâng cằm hướng Văn Tinh Trạch, thần sắc lạnh nhạt "Cho tôi mượn một chút."

"..."

Một hồi im lặng.

Lạch cạch.

Clapboard trong tay đạo diễn, lần nữa rớt.

- -------------------------

Truyện chỉ đăng ở w.a.t.t Tira_Tira và truyenhd

- -------------------------

10p sau, bãi biển.

Will: "Bệ hạ, thần thần thần định nhắc người videocall còn chưa chưa tắt, nhưng lại bị Phỉ Thúy dẫn dẫn đầu ồn ào nói muốn nhìn nhiều người thêm một chút..." Call có thể thấy rõ bé con hơn so với góc nhìn thượng đế của game.

Phỉ Thúy: "Không phải thần, là Astor nói."

Lưng đội nồi Astor: "???"

Hắc Long Reich thu cánh, nghiêm mặt thối đứng bên cạnh, không chịu thừa nhận sự thật y đã suýt gây rắc rối.

Y cũng không cùng giao lưu với những cự long khác, cũng cố ý không nhìn tới Văn Tinh Trạch trong video.

"Không sao" Văn Tinh Trạch nói "Thầy Trì đã cứu tràng giúp ta."

Văn Tinh Trạch vừa cùng nhóm cự long nói chuyện, vừa tranh thủ lúc rảnh rỗi nhìn Trì Yến.

Sao thầy Trì luôn cứu đúng lúc thế? Nhắc mới nhớ, tại sao anh ấy không hề ngạc nhiên trước những điều siêu nhiên này nhỉ?

Trì Yến lắc đầu, ra hiệu Văn Tinh Trạch không cần suy nghĩ nhiều, cứ tiếp tục nói chuyện điện thoại.

Nhưng Văn Tinh Trạch lại không muốn nói nữa, việc kì phản nghịch của Reich, nói qua video vĩnh viễn không thể lý giải nỗi.

Cậu muốn đi gặp bọn họ.

"Một cái là đủ rồi" Văn Tinh Trạch nhìn đồng hồ "Hiện tại có thể gửi không?"

Astor đưa móng vuốt vỗ ngực, tự hào: "Trên lý thuyết thì không thể, nhưng chúng thần đã bắt được một nhược điểm của Quang Tháp, cho nên không thành vấn đề!"

"...!Toàn thân Quang Tháp này làm sao lắm nhược điểm thế?" Văn Tinh Trạch nghĩ thầm, không chỉ có nhiều sơ hở, còn có lòng tham tiền, đây chính là cẩu kế hoạch nhân gian đời thực sao?

Rất nhanh, điện thoại nhận được tin nhắn quen thuộc:

"【Hậu cần Quang Tháp】 Văn tiên sinh, chào ngài! Núi tuyết mà các phụ huynh Long tộc gửi cho ngài đã được chuyển đến.

Vì thể tích quá mức khổng lồ, đã tự động đặt vào giới tử không gian của ngài, xin chú ý kiểm tra và nhận..."

Lúc trước nhân ngư tộc dựa vào việc gửi hải dương đạt được chìa khóa lui tới không gian, lần này gởi núi tuyết, e rằng Long tộc cũng có thể.

Văn Tinh Trạch nghĩ nghĩ.

Văn Tinh Trạch cùng Astor thương lượng mấy câu rồi cúp, nói với Trì Yến: "Thầy Trì, bây giờ tôi muốn đến một không gian khác, đi cùng nhé?"

Đêm nay Văn Tinh Trạch vốn định ngả hết bài với Trì Yến—— từ game, đến sự tồn tại các phụ huynh, đến lăng kính, nếu không không thể giải thích sao mình lại cắn anh ấy, đồng thời sau này còn muốn tiếp tục cắn cắn.

"..."

Trì Yến hơi nhướng mày.

Cá nhân anh cảm thấy anh không quá thích hợp để đi.

Trì Yến cân nhắc một chút, nói: "Không đi đâu."

Văn Tinh Trạch đã tìm được cửa vào, trước mặt liền xuất hiện một cánh cửa, quay đầu lại: "Hả? Không làm lỡ thời gian đâu, mười mấy hai mươi phút thôi."

"Đến đây đi" Văn Tinh Trạch nở nụ cười, lộ ra răng nanh nhỏ "Nán lại biển đã lâu, mang anh đi xem núi tuyết nè."

Trì Yến nhìn răng khểnh Văn Tinh Trạch, ánh mắt ngưng đọng, không từ chối nữa.

"Đi nào."

Văn Tinh Trạch nắm chặt tay Trì Yến, đẩy cửa gỗ, bước chân chắc chắn tiến vào, sau đó ——

"Vù —— "

Một cước đạp không.

Dưới chân là cánh đồng tuyết sơn mạch bất tận, từ trên trời nhìn xuống, ngay cả hình thể cực kỳ khổng lồ của nhóm cự long cũng đều chỉ nhỏ như móng tay.

Nhóm cự long mộng bức hoảng loạn nhìn quanh tìm Văn Tinh Trạch, không hề biết Văn Tinh Trạch đang ở trên đỉnh đầu mình 30.000m.

Trì Yến: "..."

Văn Tinh Trạch: "......"

Là người bình thường 100%, Văn Tinh Trạch không hề có kinh nghiệm nhảy dù.

Cảm giác không trọng lượng mạnh mẽ xuất hiện, gió rít qua tai, màng nhĩ có chút đau đớn, vạt áo bị cuốn ngược lên cao, trong không khí khuếch đại vô hạn tiếng tim đập và hô hấp.

"Thầy Trì, xin nhỗiiiiii!!!!" Văn Tinh Trạch ở giữa không trung như bạch tuộc quấn lấy Trì Yến, quả thực muốn tìm một cái lổ để chui vào "Đây là giới tử không gian của tôi, lúc trước tôi mở cửa đều là trực tiếp tiến vào trong nước biển, không nghĩ tới —— "

Đây chính là điểm mù tư duy của Văn Tinh Trạch, trước đó cậu mở ra đều là hải dương, phụ huynh nhân ngư tộc đã chuẩn bị kỹ càng tất cả từ lâu, cũng không tồn tại vấn đề nước biển trên không lục địa gì.

Mà lần này truyền tống đến một đầu khác núi tuyết, cửa liên thông hai không thế mà lại ở trên trời.

Không kịp chuẩn bị mà bắt đầu một trận nhảy dù căng thẳng kích thích! Mà còn là loại không có dù!

Văn Tinh Trạch rút lại lời lúc trước, Quang Tháp quá chó!

"Xong" mặc dù nói chuyện trên không rất đau cổ họng, nhưng Văn Tinh Trạch không nhịn được "Sớm biết thế nhất định nhìn hoàng lịch trước khi ra cửa, lại thổi thêm một khúc souna..."

Văn Tinh Trạch triệt để mở ra hình thức không quản được miệng, mau khóc thành tiếng: "Thầy Trì, nếu có kiếp sau, hi vọng anh còn có thể dạy diễn xuất cho tôi, tuy anh là thầy giáo ma quỷ."

Bởi vì rơi tự do, mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ mịt trong mắt Văn Tinh Trạch, toàn bộ thế giới tinh khiết không tỳ vết, tuyết sắc xa xôi, chỉ có Trì Yến tương đồng tốc độ là rõ ràng.

Bọn họ rơi xuống thế giới.

Sau đó.

Văn Tinh Trạch nhìn thấy Trì Yến nở nụ cười.

——Đó là một nụ cười rất nông, khóe môi hơi cong lên, cả mặt mày như hàn đàm cũng trở nên sinh động xán lạn, như tuyết ngày xuân một đêm tan thành dòng suối, chiếu sáng quắc thiên quang.

Trời đất dịu dàng như vậy, thời gian từng giây chậm lại, Văn Tinh Trạch nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ thuộc về Trì Yến.

Bức tranh này phản chiếu trong võng mạc Văn Tinh Trạch, trở thành thứ rõ ràng duy nhất trong thế giới của cậu.

Văn Tinh Trạch mở to hai mắt.

Do ảnh hưởng gia tốc của trọng lực, tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, Văn Tinh Trạch thấy rõ môi Trì Yến mở ra đóng lại, dường như muốn nói gì đó, nhưng cậu chỉ nghe được:

"Không dạy."

Văn Tinh Trạch: "???"

Sắp chết rồi mà còn bị từ chối, đồ quỷ sứ!

Văn Tinh Trạch bắt đầu não bổ cậu và Trì Yến bịch một cái xuống mặt đất, biến thành từng mảnh từng mảnh vục...!Qua vài giây, cậu cảm thấy không nên nghĩ tới nữa.

"Nếu quả thật sắp kết thúc" Trì Yến ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng hỏi "Cậu muốn nói gì?"

Văn Tinh Trạch: "Thầy Trì! Tôi rất thích diễn xuất của anh, đương nhiên cũng rất yêu thích anh, hi vọng anh không phải biến thành từng mảnh, ặc..."

"Tôi muốn trở thành vua hải tặc!"

Trì Yến: "?"

"Không không không, nói sai" Văn Tinh Trạch tâm tư hỗn loạn "Lại một lần nữa, tôi thích nhất mọi người đế chế Muse, kiếp sau hi vọng còn có thể làm vương và bé con của bọn họ, còn có..."

"Reich —— cứuuuuuuu ——!!!"

Ngay đó.

Cự long màu đen ngửa mặt lên trời thét dài, long dực mạnh mẽ to rộng mở ra.

Như diễn luyện vô số lần, Cự Long xé gió mà đến, xác định chính xác vị trí Văn Tinh Trạch trong không gian rộng lớn vô biên.

Y vững vàng đỡ được Văn Tinh Trạch và Trì Yến, hai cánh nhấc lên gió sóng khí.

"Rống —— "

Tiếng rồng gầm nặng nề vang lên bên tai, mang theo phẫn nộ, cũng mang theo vui sướng cửu biệt gặp lại, phá tan núi cao, xuyên thấu vòm trời ——

Như rất lâu về trước.

Văn Tinh Trạch là một quốc vương bệ hạ mơ mơ màng màng.

Cậu luôn đặt mình vào tình huống nguy hiểm, ngã xuống từ trên đỉnh núi nhiệm vụ thăm dò biên cảnh, lao ra tiền tuyến trong các trận chiến, thậm chí leo lên đỉnh cung điện chỉ để ngắm cảnh, rất nhiều rất nhiều lần từ trời cao rơi xuống...

Mà Reich mỗi lần đều sẽ tiếp được cậu.

Mấy trăm mét, mấy ngàn mét, hơn chục nghìn mét, thậm chí hơn triệu năm ánh sáng.

Vô luận bao xa, đều sẽ tới đón cậu.

Sau đó Phỉ Thúy sẽ đau lòng quở trách cậu không cẩn thận, Astor và Will khóc chít chít nâng thảo dược bôi thuốc cho cậu, lúc đó Reich trưng mặt thối nghiêm mặt đứng bên cạnh, chẳng hề cùng Văn Tinh Trạch nói chuyện, hoặc là nói một câu Giảo hoạt vương.

Nói lại nhớ, đã lâu rồi không bị Reich mắng.

"..."

Đại địa cánh đồng tuyết bao la từ từ phóng đại, tới gần.

Hắc Long gập cánh, trượt bay một đoạn, chân trước giẫm lên lớp đất tuyết kiên cố.

Y đem một bên cánh chấm đất, để Văn Tinh Trạch Trì Yến thuận cánh trượt xuống.

Lần nữa đạp đất, bước chân vẫn còn lơ mơ, Trì Yến đỡ Văn Tinh Trạch một chút, liền đi tới bên cạnh lặng im.

Đây là thời gian để cho Văn Tinh Trạch cùng Reich.

Văn Tinh Trạch đi tới trước mặt cự long, Reich lại đem đầu to hất sang một bên, chỉ biệt nữu cúi thấp đầu trước người Văn Tinh Trạch, kim đồng nhìn chăm chú vào chỗ khác.

Văn Tinh Trạch nhón chân, sờ sờ mũi Reich, nói: "Hoan nghênh trở về, Reich."

"Chơi đẹp lắm" Reich hơi thở nặng nề, phun ra một đoàn lại một đoàn hỏa "Thiếu chút nữa té chết, giảo hoạt vương."

Văn Tinh Trạch: "..." Vẫn là phong vị độc miệng quen thuộc, xem ra tâm tình Reich không tệ.

"Là ta sai rồi" Văn Tinh Trạch vươn tay ôm lấy đầu Reich, cọ má vào chóp mũi rồng "Đừng giận ta mà, cộng sự tốt nhất của ta."

Văn Tinh Trạch tuy rằng rất am hiểu hống hống cún lớn, lời lúc này quả thật là thật lòng.

Cậu rất thích Reich, cũng rất thích Astor, Will, Lilith, Solon, Bất Tri Hạ...!Mỗi một người, bởi vì thích bọn họ, cho nên muốn bọn họ có thể được tự do, hạnh phúc sinh hoạt.

Đi ăn chơi đàn đúm, hưởng thụ cuộc sống, đi trải nghiệm mọi thứ không thể trải qua trong chiến tranh.

Nhưng cậu cũng chỉ mới biết, e rằng bọn họ rất không thích những thứ đó.

Cho nên Văn Tinh Trạch quyết định đồng hành cùng bọn họ cực cực lâu.

Bởi vì cậu là vương duy nhất của bọn họ.

Móng vuốt Hắc Long nắm chặt liền buông ra, để lại trên mặt tuyết vài dấu móng tay sâu, mỗi một hô hấp đều rất nặng nề, gấp gáp.

Kim đồng mở rất lớn, một lát sau khép lại.

"Rống —— "

Hắc Long ngửa đầu, phát ra tiếng hùng hồn ngâm nga từ sâu cổ họng, xuyên thấu qua cổ gió mạnh.

"..."

Qua không biết bao lâu, Astor và những người khác vội vã chạy đến, Reich mới vừa vặn đình chỉ rít gào.

Reich tựa hồ còn muốn nói cái gì đó, Văn Tinh Trạch kiên nhẫn đứng chờ bên cạnh.

Trên thân rồng đen mang theo một cái túi nhỏ, Reich duỗi móng vuốt lục túi, một lát sau rốt cuộc tìm được một tấm nho nhỏ, thẻ ngân hàng vũ trụ.

Tất cả tiền tiết kiệm và tiền gửi của Hắc Long đều nằm trong đó, tích góp từ các cuộc chiến trước đây, còn có tiền làm công trong suốt hơn một năm du lịch.

Bởi vì hạn chế chủng tộc, những công việc Reich có thể làm rất có hạn, vác gạch tại công trường, làm linh vật bán thú bông tại công viên trò chơi, còn từng chở tinh hạm du lịch trong vũ trụ bay bay...

Ý tưởng ban đầu là giận hờn vương, muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, chờ sau khi vương trở về làm cho ngài ấy lóe mắt.

Không nghĩ tới có thể có tác dụng khác.

Trước khi về chủ tinh, Reich cố ý chạy tới vũ trụ ngân hàng.

Hắc Long chậm rì rì đẩy tấm thẻ mờ trên mặt giao cho vương, sau đó nhìn người, chấp nhất hỏi: "Thần muốn gặp người một trăm triệu lần, số tiền này đủ chưa, còn giảm giá không?"

Văn Tinh Trạch: "A?"

Mới vừa chạy tới Astor: "..."

Astor vỗ vỗ móng vuốt, hát lên: "Giấc mơ từng bước từng bước bay ra cửa sổ mái nhà...".