*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có thể nói, 7 ngày này Văn Tinh Trạch trải qua nước sôi lửa bỏng.

Muốn đóng kịch, muốn ứng phó truyền thông thường xuyên đến cắm chốt, muốn nghiền ngẫm kịch bản, còn muốn ở chung hòa thuận với phụ huynh Huyết tộc ăn dấm bất cứ lúc nào không hay.

Quả như Lam nói, mỗi ngày Hộp linh hồn sẽ gửi một linh thể thân vương qua đây.

Sau Lam là Lilith và các thân vương khác, mỗi ngày 3 tiếng...!

Mặc dù tính cách mọi người đều không hề giống nhau, tỷ như Oss táo bạo, Solon và Lilith trầm ổn bình tĩnh, Isabel ôn nhu thận trọng, nhưng điểm chung duy nhất giữa bọn họ là rất thích ăn dấm.

Tuy nhiên, Văn Tinh Trạch không ghét cảm giác này

Bởi vì trước đó, cậu và phụ huynh Long tộc chỉ có thể tâm sự với nhau trên wechat sau 7h tối.

Dù biết rằng có rất nhiều quốc dân đang âm thầm đồng hành với mình, nhưng thực ra cậu chỉ sống một mình và Văn Tinh Trạch đã quen với việc đó.

Phụ huynh Huyết tộc đến mang tới sự thay đổi, họ dường như đã nhận ra điều gì đó.

Cho dù Văn Tinh Trạch chưa bao giờ đem sự cô độc nói ra.

Ngày mai địa điểm quay phim sẽ thay đổi, Hứa Thiến Thiến và Chúc Bác đã đi trước, Văn Tinh Trạch bởi vì vẫn còn có nhiệm vụ quay phim nên hôm nay chạng vạng 6h tối mới khởi hành vào núi.

Sau khi xong việc, Văn Tinh Trạch đến cửa hàng hoa chọn một bó hoa tươi rồi mới về phòng.

Quả nhiên rương hành lý đã được thu dọn xong, cẩn thận tỉ mỉ sắp xếp kem chống nắng, bình giữ nhiệt, kem chống côn trùng và kem chống nắng vào một túi nhỏ.

Oss làm ổ trên ghế salon, ôm tạp chí hoạt hình Văn Tinh Trạch mua cho, một đầu tóc mao đỏ được buộc chặt bằng vòng da, nghiêm mặt thối nói: "Rương hành lý không phải thần thu thập."

Văn Tinh Trạch: "..."

Trong bảy ngày qua, bắt đầu từ Lam, mỗi cái thân vương đến đều sẽ hỏi Vương thích ai hơn.

Tất nhiên Văn Tinh Trạch không thể trả lời là ta thích ngươi hơn, cậu chỉ có thể nói đều thích..

Như Solon Isabel thì không sao, thế nhưng như Lam và Oss tuổi tác tâm lý khá nhỏ, sẽ rất khó dụ.

May sao Văn Tinh Trạch đã biết nên làm như nào, cậu ngồi xổm xuống bên ba lô nhỏ lật qua lật lại bên trong: "Oss, lúc trước ta có mua một túi kẹo socola nhân rượu, ngươi biết nó ở đâu không?"

"Thần làm sao biết được" Oss hừ lạnh một tiếng "E rằng nó nằm trong túi trong suốt ẩn bên trái balo."

Văn Tinh Trạch liếc mắt nhìn hắn.

Oss đem tạp chí hoạt hình lạch cạch tát lên mặt mình một cái, giấu đầu lòi đuôi mạnh miệng:

"Túi thật sự không phải là thần thu thập, thần chỉ không thể đoán trước —— ngao."

Trong miệng bị nhét vào một viên sô cô la.

Vị rượu mơ, vị Oss thích nhất.

Linh thể tuy rằng không cần ăn cơm, thế nhưng vẫn có thể nếm thử mùi vị.

Văn Tinh Trạch không thích uống rượu, cho nên sô cô la này là mua riêng cho Oss, sau khi kết thúc công việc buổi sáng Văn Tinh Trạch chạy 2 con đường tìm cửa hàng này.

"Lần sau ngươi trở lại, mời ngươi ăn vị khác " Văn Tinh Trạch sờ sờ tóc hắn, tuy rằng tay không chạm được vào linh thể, nhưng vẫn có cảm giác lông tơ bù xù "Đừng tức giận, hửm?"

Sau một khoảng lặng kỳ lạ.

Ban đầu Oss mặt không hề cảm xúc vô cảm, giống như một con robot bị mắc kẹt trong chương trình trung tâm, qua khoảng 5s, vành tai của hắn đỏ lên một chút.

Sau đó Oss bắt đầu lăn lộn trên ghế salon.

Sau đó Oss biến thành dơi nhỏ bay tán loạn trong phòng, đập đầu vào gối.

Cuối cùng Oss tàn bạo mà nhìn chằm chằm Văn Tinh Trạch nói: "Thần còn đang tức giận, thần không có cảm thấy cao hứng!...!Ngày mai Solon đến không được mua sô cô la cho hắn!"

Văn Tinh Trạch: "Được, ta không mua cho hắn."

Oss rốt cục hài lòng.

Lúc này thời hạn 3h của hộp linh hồn đã đến, ầm một tiếng, Oss biến mất ngay tại chỗ.

Văn Tinh Trạch mới chậm rãi nhỏ giọng bù đắp nửa câu sau: "Bởi vì Solon thích kẹo bông."

Một vũ trụ khác, đang dương dương tự đắc khoe khoang với các thân vương khác Oss: "..."

Các thân vương khác: "Ha ha."

Solon: "Ha ha."

- -----------------------------------------

7h rưỡi tối, trên đỉnh núi Tùng Sơn, ánh đèn sáng chiếu trời đêm như ban ngày.

Ngọn núi này chỉ có đoàn phim ( Ngộ Long Dạ), đoàn nghệ thuật đã lên núi sớm trước ba tháng, đã sớm hoàn thành công việc vào tuần trước.

Ở đây muốn quay là nội dung cao trào của ( Ngộ Long Dạ).

Hứa Thiến Thiến với Chúc Bác tối hôm qua đã đến, hiện tại chắc đang quay.

Văn Tinh Trạch còn tưởng rằng sẽ ở trong lều bạt, may mắn trên núi có nhà trọ của dân, tuy rằng điều kiện không sánh được với 4 sao nhưng tổng thể vẫn rất sạch sẽ thoải mái.

Văn Tinh Trạch thả hành lý xuống hơi thu dọn một chút, liền đi đến trường quay.

Còn chưa tới trường quay, Văn Tinh Trạch đã cảm nhận được mức độ nhân khí Trì Yến khủng bố đến mức nào rồi.

Bên ngoài phim trường, có một núi phóng viên cầm thiết bị micro để giải trí, người người nhốn nháo.

Tất cả các nhân viên và diễn viên trong đoàn phim ( Ngộ Long Dạ) đều đã đến và đang háo hức chờ đợi ở bên cạnh.

Có thể nói là hiện trường truy tinh cỡ lớn.

"A Trạch" trợ lý Hứa Thiến Thiến trên cổ mang theo giấy hành nghề, đang đợi cậu ở cửa ra vào "Bên này!"

Văn Tinh Trạch vất vả chen qua bức tường người, sau khi đi vào trường quay, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Sao lại nhiều người như vậy?" Văn Tinh Trạch không khỏi líu lưỡi.

Chúc Bác thịt tươi đang "hot", Hứa Thiến Thiến độ quốc dân không kém, nhưng lúc bọn họ đến thành phố điện ảnh quay phim cũng không thấy loại rầm rộ kiểu này, chưa kể đây là trên núi hoang nữa.

Chỉ có thể nói, không hổ là Trì Yến.

Trợ lý nhỏ khoát tay: "Ban ngày còn nhiều nữa, đây là một đám người đi ăn cơm còn dư lại...!A, tới rồi."

Trong trường quay, một đám thợ chụp ảnh gánh thiết bị, bên cạnh là các nhân viên khác với máy tính xách tay và hộp cơm.

Cho dù trong biển người tấp nập, Trì Yến cũng là người bắt mắt nhất.

Hình như mới vừa kết thúc một cảnh, mà còn là NG.

Trì Yến ngồi trên ghế đạo diễn, trên sống mũi đeo một cặp kính, thấu kính khúc xạ điểm sáng lạnh lẽo, lạnh lẽo lương bạc không có tình người.

Anh một tay nắm hờ kịch bản, ngồi sau máy quay.

Chúc Bác và Hứa Thiến Thiến đầu rũ rượi như 2 học sinh tiểu học bị phạt đứng đứng trước mặt Trì Yến, nghe Trì Yến giảng diễn.

Ngoài trường quay các nhân viên nỗ lực muốn chen vào trong, muốn xem thử Trì Yến trong truyền thuyết trông như thế nào, mà bên trong trường quay nhân viên công tác lại héo đầu héo não, đoán chừng là đã lãnh hội phong độ giáo viên chủ nhiệm của Trì Yến.

Văn Tinh Trạch: "..."

Vẫn chỉ có thể nói, không hổ là Trì Yến.

Lại qua 2p, Chúc Bác chán nản đi đến khu nghỉ ngơi, lưu lại Hứa Thiến Thiến tiếp tục nghe dạy bảo.

Văn Tinh Trạch đưa cho Chúc Bác một bình nước đá, Chúc Bác ngửa đầu uống nửa bình, sau đó lau mặt: "Hu hu hu."

Văn Tinh Trạch: "Anh?"

"Vào vòng 7 năm, ngày hôm nay mới phát hiện anh không thể diễn được" Chúc Bác mê man nói "Tại sao lại xảy ra chuyện này? Lần đầu gặp được Trì ảnh đế, lần đầu tiên Trì ảnh đế làm đạo diễn lâm thời.

Sự kết hợp của hai điều hạnh phúc vốn nên hạnh phúc nhân đôi nhưng sao lại thành ra thế này...!"

Hai chiều cũ*

* 老二次元了:điều này chủ yếu là do trong nhiều anime, câu đầu tiên nữ chính hoặc nhân vật phụ là nữ khi họ nhìn thấy vai chính luôn là "Này.....".

Nên họ biết đó là chiều không gian thứ hai cũ ngay khi họ nói.

Văn Tinh Trạch phát hiện Chúc Bác thật sự rất thích chơi còi cũ*, y như Hứa Thiến Thiến phùn tào.

*老梗: Stem là một thuật ngữ nói chuyện chéo, đề cập đến một điểm gây cười.

Còi cũ là một trò đùa xưa đã được N lần sử dụng, hay là một câu nói hay mà mọi người đã từng nghe qua, và những người khác đều đã biết.

Ngôn ngữ Internet là một dạng ngôn ngữ mới khác với các phương tiện báo in truyền thống với sự phát triển của Internet.

Nó đã được đa số cư dân mạng yêu thích ngay khi ra đời với hình thức súc tích, sinh động và phát triển nhanh chóng.

Ngôn ngữ mạng bao gồm bính âm hoặc viết tắt của các chữ cái tiếng Anh, các con số có nghĩa nhất định và các hình ảnh động, hình ảnh sinh động trên mạng.

Ban đầu, đây chủ yếu là một phương pháp được cư dân mạng áp dụng để nâng cao hiệu quả trò chuyện trực tuyến hoặc một nhu cầu cụ thể để hình thành một ngôn ngữ cụ thể.

Từ vựng mới xuất hiện trên Internet chủ yếu phụ thuộc vào sức sống của chính nó.(Theo Baidu dịch)

Văn Tinh Trạch: "Chuyện gì xảy ra?"

Chúc Bác thở dài một tiếng: "Là như thế này."

( Ngộ Long Dạ) không tập trung khắc hoạ ái tình, nhưng nam nữ chính vẫn có tuyến tình cảm.

Ai xem nguyên tác đều sẽ biết, tuyến tình cảm rất tuyệt diệu.

Bản thân nguyên tác giả cũng rất am hiểu khắc hoạ loại tình cảm nhẵn nhụi mà bình tĩnh kia, như tiên quân và Hành Chi, như nam nữ chính.

Lúc nãy quay, chính là bước chuyển ngoặt tình cảm của nam nữ chính, nữ chính thầm mến nam chính nhiều năm, chú ý giấu kín không để lộ ra, tĩnh thủy lưu thâm.

Mà trước đây Hứa Thiến Thiến diễn quá nhiều phim thần tượng, cô biết cách biểu đạt yêu thương nồng nhiệt, lại không am hiểu tình cảm mịt mờ.

Nếu là đạo diễn Trịnh có thể đã cho qua phần này, nhưng cố tình Trì Yến là người nghiêm khắc nhất trong tất cả đạo diễn.

Văn Tinh Trạch kỳ thực cũng có chút giật mình, bởi vì tất cả các bộ điện ảnh của Trì Yến đều không tập trung vào những cảnh tình cảm, cơ hồ đều là tình cảm gia đình quốc gia thiên hạ này đó.

Không nghĩ tới anh đối với cảnh diễn tình cảm yêu cầu cũng cao như vậy, thật sự rất khó để Văn Tinh Trạch đem Trì Yến gắn với tình yêu.

"Mọi người NG mấy lần?" Văn Tinh Trạch nhìn thân thể phảng phất như bị móc sạch của Chúc Bác, không khỏi nhớ lại nỗi sợ hãi bị Trì Yến Chi Diêm chi phối.

Chúc Bác: "Phá vỡ kỷ lục đỉnh cao của đạo diễn Trịnh, đại khái 19 lần? Nhớ không rõ nữa."

Văn Tinh Trạch: "..."

Hai người biểu tình đau xót ngồi trong khu nghỉ ngơi, không nói gì.

Sau đó không lâu, giảng diễn bên kia tựa hồ đã đến cuối cùng.

Hứa Thiến Thiến thất hồn lạc phách nhìn về khu nghỉ ngơi bên này, Văn Tinh Trạch và Chúc Bác lập tức vẫy tay cổ vũ cô, đôi mắt Hứa Thiến Thiến trở nên thần thái hơn một chút.

Bỗng nhiên.

Trì Yến dường như phát hiện Hứa Thiến Thiến thất thần, dừng một chút, thuận theo tầm mắt cô hướng đến khu nghỉ ngơi.

Chúc Bác với Văn Tinh Trạch dường như rất thân quen, nói chuyện phiếm đều vừa nói vừa cười.

Chúc Bác cấp tốc thu tay về, nhìn về nơi khác hờ hững huýt sáo như không có chuyện gì xảy ra, Văn Tinh Trạch chậm một bước: "..." Đáng ghét!

Văn Tinh Trạch đột nhiên không kịp chuẩn bị đối mắt với Trì Yến.

Đôi mắt Trì Yến rất đen như hắc diệu thạch, thời điểm nghiêm túc khiến người ta không đoán ra được tâm tình của anh.

Anh yên lặng nhìn Văn Tinh Trạch.

Văn Tinh Trạch lúng túng giơ tay, vẫy cũng không được mà thả cũng không xong.

Cuối cùng không thể làm gì khác hơn cậu chậm rì rì duỗi bàn tay còn lại của mình ra đặt nó lại với nhau, làm thành một hình trái tim.

Hứa Thiến Thiến: "..."

Trì Yến: "..."

Trì Yến siết chặt kịch bản trong tay, khóe giấy gấp khúc, nhưng anh nhanh chóng nhận ra, nhanh chóng thả ra.

Thật là đáng yêu, Hứa Thiến Thiến và các nhân viên công tác xung quanh đều bị bạo kích, đưa tay che tim.

Không có ai có thể từ chối trái tim của Văn Tinh Trạch.

Hứa Thiến Thiến liếc nhìn biểu tình thờ ơ không động lòng không gợn sóng chút nào của Trì Yến, vô cùng khiếp sợ phân chia Trì Yến ra phạm vi ngoài Nhân loại.

Trì Yến thu tầm mắt lại, ra hiệu.

"A Trạch, đạo diễn Trì gọi cậu qua." Phó đạo diễn lau mồ hôi chạy tới.

Văn Tinh Trạch đưa ngón tay chỉ mình: "Tôi?"

Phó đạo diễn gật gật đầu.

Giống như bị giáo viên chủ nhiệm bắt khi đang nghịch điện thoại vào buổi tối tự học, rồi gọi đứng lên phát biểu.

Chúc Bác trìu mến lấy khăn tay nhỏ ra tống biệt Văn Tinh Trạch, Văn Tinh Trạch lưu luyến mỗi bước đi.

Trì Yến đang xem đoạn chiếu lại cảnh NG kia, thợ ánh sáng, thợ chụp ảnh và Hứa Thiến Thiến đều ở bên cạnh nghe dạy bảo.

Văn Tinh Trạch không biết mình bị gọi tới làm gì, vì vậy đi theo Hứa Thiến Thiến đứng bên cạnh, xem cảnh chiếu lại.

"...!42s nơi này để ánh sang lệch về phía phải 15 độ." Trì Yến nói, thợ ánh sáng ở bên cạnh đang ghi chép lại.

Nói xong câu này, anh hướng Hứa Thiến Thiến nói: "Cảm xúc vẫn chưa tốt, ánh mắt nên hàm súc hơn."

Trì Yến lời là nói với Hứa Thiến Thiến nhưng ánh mắt lại nhìn Văn Tinh Trạch.

Văn Tinh Trạch: "?"

Hứa Thiến Thiến với Chúc Bác 2 thân thể phảng phất như bị móc sạch như nhau, nói: "Đạo diễn Trì, tôi thật sự không biết ý của ngài Độ là cái gì, không bằng ngài cho tôi một ví dụ? Những đoạn phim kinh điển, để tôi thử tìm hiểu xem."

Trì Yến trầm tư chốc lát, nói: "Được rồi." Anh tháo kính xuống xoa xoa huyệt thái dương, một bên nói với Hứa Thiến Thiến "Nhìn kỹ."

Văn Tinh Trạch: "A? Vậy tôi đi lấy máy tính bảng...!Nào —— "

Trì Yến ngăn cậu lại, gật đầu ra hiệu bảo Văn Tinh Trạch lại đây.

Văn Tinh Trạch cầm điện thoại, mờ mịt quay đầu lại.

Thợ ánh sáng lúc này đã điều chỉnh ánh sáng, ánh đèn trường quay trở nên mờ nhạt, tiếng gió thổi xa.

Có lẽ bởi vì tia sáng đối diện có chút chói mắt, Văn Tinh Trạch chậm rãi chớp mắt nhẹ, mi mắt thiếu niên dài mềm mại, độ cong đơn giản khiến người tâm động.

Trì Yến đưa tay cầm điện thoại Văn Tinh Trạch, vươn tay che lại tầm nhìn của cậu.

Sau đó, Trì Yến rũ mắt xuống, tay còn lại vuốt ve má Văn Tinh Trạch, cúi người.

Hứa Thiến Thiến trong vài giây cô nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một nụ hôn.

Mà trên thực tế Trì Yến chỉ là rũ mắt xuống, cùng hô hấp Văn Tinh Trạch đan xen trong nháy mắt, sau đó đầu ngón tay xẹt qua bên tai Văn Tinh Trạch, đem cổ áo hơi lệch vào trong kéo ra ngoài, sửa sang lại.

Trì Yến luôn nhập diễn rất nhanh, thậm chí không cần tìm kiếm trạng thái.

Ánh mắt anh, khiến Hứa Thiến Thiến nhớ tới người phí công ở trong nước vớt mặt trăng, rất gần nhưng lại không có cách nào chân chính đến được khoảng cách ấy.

Ánh đèn lay động, tinh hà lật tàu.

Và anh ấy hiểu điều này.

Tầm mắt Trì Yến rơi trên môi Văn Tinh Trạch, ngón tay cái xoa xoa khóe môi cậu, chỉ 2s ngắn ngủi, liền khắc chế mà buông tay ra.

Cuối cùng anh đưa tay xoa xoa tóc Văn Tinh Trạch: "Được rồi."

Văn Tinh Trạch: "A? Mới vừa xảy ra chuyện gì sao?...!Chị Thiến Thiến sao chị chảy máu mũi vậy?"

"..."

"..."

Các nhân viên công tác xung quanh và Hứa Thiến Thiến thần sắc dại ra giống nhau như đúc.

Một hồi lâu sau.

"No rồi" Hứa Thiến Thiến cúi đầu thật sâu với Văn Tinh Trạch và Trì Yến "Đa tạ 2 vị đã mời."

Điên rồi điên rồi điên rồi!

Văn Tinh Trạch: "?"

Trì Yến đã ngồi lại ghế đạo diễn, tháo 2 cúc áo, lạnh nhạt ừ một tiếng.

Hứa Thiến Thiến cầm giấy ăn chặn mũi, ồm ồm nói: "Đạo diễn Trì, tôi hiện tại đã hoàn toàn hiểu rõ, tôi bảo đảm sẽ có thể vượt qua."

Văn Tinh Trạch: "???"

Hứa Thiến Thiến nói ra tất làm, sau đó trạng thái cô ấy tốt đến không ngờ, không chỉ vượt qua một lần, giống như hít thuốc lắc, thế như chẻ tre trong 1h liền vượt qua 3 cái, đem những cảnh diễn tình cảm khó khăn nhất toàn bộ đều giải quyết.

Trì Yến thực sự có thể dễ dàng làm những điều mà người khác không thể, mọi người đều nghĩ vậy.

Tối hôm đó, theo thuyết pháp Đạo diễn Trì nghiệp vụ trình độ vững vàng trong nội bộ đoàn phim điên cuồng lưu truyền ra, thì có một cái CP làm mọi người ai cũng phải đoán già đoán non ra đời...!

- --------------------------------------

【 Người dùng 17652: A a a a không muốn bé con yêu đâu!!! 】

【 Bất Tri Hạ: Lễ tiết làm mẫu mà thôi, làm sao có thể nói chuyện yêu đương, không nhìn thấy bệ hạ hoàn toàn không get được à 】

【 Gả cho phân đội nhỏ của bệ hạ: Thế nhưng người chung quanh rõ ràng get được, lẽ nào đây là mục tiêu của anh ta QAQ? 】

【 Bánh pudding dâu tây: Vậy tại sao lại có Trì Yến trong số những người tham gia nhiệm vụ PK!! 】

【 Huyết ngữ cấp 10: Cảm ơn đã mời, người ở chủ tinh Huyết tộc, mới vừa được chứng kiến thân vương Oss thân vương Lilith tay không bóp nát trụ pháo đài cổ La Mã 】

- ----------------------------

9h tối, Văn Tinh Trạch trở lại nhà trọ tắm rửa.

Cậu ngồi trên bệ cửa sổ nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, thuận tiện mang theo tai nghe cùng phụ huynh Long tộc tán gẫu.

Từ khi Huyết tộc đem hộp linh hồn gửi qua đây, phụ huynh Long tộc ăn dấm càng nhiều.

Tuy rằng bọn họ không giống Huyết tộc vạn vật đều có thể ăn dấm, nhưng thử hỏi ai không muốn mỗi ngày ở bên người vương chứ?

Vậy là cuộc điện thoại hàng đêm trước khi đi ngủ cũng bắt đầu.

"Bệ hạ, ngài cách xa cái cái Trì kia kia kia ra một chút " ngân long Will thở phì phò nói lắp "Thần hoài, hoài nghi anh ta không có ý tốt, anh ta muốn mang người tha đi!"

Astor: "Tán thành."

Phỉ Thúy: "Tán thành."

Cái long khác: "Tán thành!!!"

Chủ tinh Long tộc bên kia cũng đã vào đêm, tuy rằng quanh năm tuyết đọng, nhưng mùa này cũng không quá lạnh, tiếng gió sau lưng đều thổi rất nhẹ.

Văn Tinh Trạch có thể tưởng tượng đến nhóm cự long chen chút chung một chỗ, vây quanh lửa trại, toàn bộ đều giơ móng vuốt ngắn lên nói Tán thành.

Văn Tinh Trạch bị ẩn dụ của bọn họ chọc cười, vừa định nói Trì Yến là nhân loại làm sao sẽ đem cậu tha đi.

Bỗng nhiên cậu liếc mắt nhìn ngày trên lịch, nhớ ra điều gì đó: "Bên kia các ngươi, hôm nay là ngày mấy?"

Nhóm cự long không nói.

Sau một lúc, Astor hắng giọng một cái, sốt sắng mà nhỏ giọng nói: "Ngày 27 tháng 8, năm 243 kỷ nguyên ngân hà."

Văn Tinh Trạch a một tiếng: "Hóa ra là ngày 27 tháng 8 à."

Văn Tinh Trạch dường như chỉ là thuận miệng vừa hỏi, nhóm cự long hơi có chút mất mát, thế nhưng cũng không có ủ rũ.

Sau đó Astor: "Khụ, thật ra là..."

Văn Tinh Trạch: "Chờ."

Nhóm cự long không thể nhìn rõ chuyển động của bệ hạ từ màn hình, chúng tất gấp gáp, sau đó chúng nhìn thấy ——

Một bó hoa.

Có những quả chuông nhỏ treo như hoa sen tuyết, màu trắng tinh xảo, cánh hoa dưới ánh trăng càng rực rỡ.

Văn Tinh Trạch ôm bó hoa như ôm một đám mây.

Hoa ngữ của Leucojum vernum là Cuộc sống mới.

Rất nhiều năm trước, ngày 27 tháng 8 theo lịch ngân hà đây là ngày đầu tiên Văn Tinh Trạch đến chủ tinh Long tộc.

Sau đó ngày này được Long tộc quyết định chọn làm ngày sinh nhật tinh cầu, ngày giành được cuộc sống mới.

Ngày này hàng năm, nếu như Văn Tinh Trạch đến chủ tinh Long tộc, họ sẽ đốt pháo sáng suốt đêm.

Văn Tinh Trạch nở nụ cười: "Các ngươi cho rằng ta quên mất sao? Lại lớn thêm một tuổi rồi, nói trước đã, không được khóc nhè nè."

Năm nay tuy rằng không thể vào game nhưng Văn Tinh Trạch không bao giờ quên nó.

Khi Từng ở trong ( Hoang vu), ngày này mỗi năm vũ trụ, cậu đều sẽ gửi một bó hoa đến chủ tinh Long tộc.

Nhóm cự long rất muốn khóc, nhưng lại cố gắng kiềm nước mắt lại, cuối cùng liền biến thành một tiếng kinh thiên động địa: "Hức." (tiếng nấc cụt)

Văn Tinh Trạch: "..."

Tại sao quốc dân nhà cậu đều đáng yêu như thế, bọn họ là ăn đáng yêu mà lớn lên sao?

Astor hắt hơi một cái, ngượng ngùng nói: "Kỳ thực chúng thần cũng chuẩn bị lễ vật cho người, sắp đến rồi ạ."

Hậu cần Quang Tháp mỗi tuần có thể chuyển phát nhanh một lần, lần trước bị Huyết tộc giành trước,may sao lần này bọn họ cướp được.

Đáng lẽ ra phải mở lúc 9h sáng mai nhưng bọn họ dùng một chút thủ đoạn nhỏ, đến sớm vào đêm nay.

Quả nhiên vừa dứt lời, đã có người gõ của phòng Văn Tinh Trạch.

Văn Tinh Trạch có chút lo lắng lẻ nào lại máy bay tư nhân hay hải đảo gì đó, may mắn chỉ là một hộp quà nhỏ, cậu hỏi nhóm cự long: "Đây là cái gì?"

Phỉ Thúy trả lời: "Sách tiên tri."

Nói là Sách nhưng thực bên trong chỉ có một trang giấy, tờ giấy hơi ố vàng, bên cạnh có một nhánh bút lông chim.

Long tộc yêu thích sưu tầm các loại kỳ trân dị bảo.

Một trong những sở thích lớn nhất của họ là tìm kiếm bảo tàng từ khắp mọi nơi chất đống bên ngoài cung điện ở chủ tinh.

Trong những năm qua, Văn Tinh Trạch đã nhận được rất nhiều lễ vật, những trân bảo quý hiếm thế nhân khó có thể tưởng tượng, chẳng hạn như máy bay phản lực tư nhân và thậm chí cả áo len đan tay.

Bọn họ hiến tặng tất cả những gì họ sở hữu cho Văn Tinh Trạch.

"Lễ vật năm nay, chúng thần muốn cho chính người quyết định." Astor gãi đầu một cái, nói.

Sách tiên trị, toàn bộ vũ trụ chỉ có một tấm này.

Văn Tinh Trạch từng nghĩ đây là một truyền thuyết.

Chỉ cần dùng bút lông chim viết xuống trên giấy những gì bạn muốn, là có thể tâm tưởng sự thành.

Bản đồ kho báu giám bên trong giải thích như vậy.

Nếu như Văn Tinh Trạch muốn, cậu thậm chí có thể thông qua tờ giấy này, ôm tài phú vô tận, quyền lực, danh dự, tuổi thọ, nắm giữ tất cả mọi thứ cả đời người bình thường cũng không có cách nào với tới.

Văn Tinh Trạch chỉ tốn 3 giây để quyết định mình muốn viết cái gì, cậu chen chữ mình lại không để những người khác thấy, rất nhanh viết xuống một hàng chữ.

Góc viền tờ giấy bị hỏa diễm không xác định thiêu đốt cuốn lên, toàn bộ tờ giấy bị nhấn chìm ngay lập tức.

Nhóm cự long rất muốn cào tâm nạo phổi để biết Văn Tinh Trạch đã viết những gì, tất cả những cái đầu to đều nghi hoặc tiến tới túm nụm chen chen nhốn nháo về phía trước màn hình.

Sau đó, Văn Tinh Trạch đột nhiên vươn tay tắt ngọn đèn duy nhất trong phòng, nói: "Xuỵt, nhắm mắt lại."

Nhóm cự long nghe lời nhắm mắt.

Ngay sau đó.

Xèo —— ầm!

Pháo hoa rực rỡ xán lạn nở rộ trong màn đêm, núi tuyết ngàn năm và sông băng tĩnh lặng phản chiếu trận pháo hoa, sáng quắc chiếu vào trong mắt bọn họ.

Nhóm cự long từ từ mở to hai mắt.

Như một trận mưa rào bén lửa quang giáng lâm xuống nhân gian, như sao băng tản ra đầy trời, cuối cùng bắn tung toé lần rơi vào đại địa một lần nữa.

Sau đó, một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai họ, mang theo chút ý cười:

"Sinh nhật vui vẻ."

Đây là thứ Văn Tinh Trạch viết xuống trên giấy.

Cậu không muốn tài phú, không muốn quyền thế ngập trời, không muốn tất cả mọi người chạy theo danh vọng, cũng không muốn sống lâu trăm tuổi.

Cậu chỉ muốn gửi cho nhóm cự long ngốc manh của cậu một trận pháo hoa mà thôi.

"..."

Tối hôm đó.

Mỗi ngày 3h liên lạc đã kết thúc, nhóm cự long vây quanh bên đống lửa, ngắm bầu trời đêm đầy sao sau trận pháo hoa.

Không thể thành công khiến bé con nói ra Ta thích các ngươi rất nhiều.

Nhiệm vụ PK lần thứ nhất, phụ huynh Long tộc khiêu chiến thất bại.

Tất nhiên, đây là kiểu thất bại khiến họ cảm thấy hạnh phúc.

Pháo hoa này mãi đến nhiều năm sau vẫn thường được Long tộc lấy ra để khoe với các chủng tộc khác.

"Ta thích ngài ấy rất nhiều."

"Hu hu hu hu hu!!! Ngài ấy không chỉ nhớ tới, còn mua hoa, còn cố ý đốt pháo hoa cho chúng ta xem."

"Thế nhưng nhiệm vụ...!Thôi quên đi, biến mọe cái nhiệm vụ gì đi."

"Vương nhà chúng ta là thiên hạ đệ nhất tốt."

"Tán thành!!!"

Nhóm cự long ngửa bụng lên trời, dồn dập giơ móng vuốt ngắn lên..