Bạch Hạo mãi đến tận ngày hôm sau lúc đã ngồi vào ghế học sinh của nhà trường mà tâm tình vẫn hoảng hốt.

Tối ngày hôm qua Bạch Thiên hỏi hắn vấn đề kia, Bạch Hạo sửng sốt một chút. Bạch Thiên liền hỏi hắn tiếp: “Nếu như có một nam đột nhiên tỏ tình với em, em sẽ làm gì?”

Ngay lúc đó Bạch Hạo vẫn còn chưa từ trong kinh ngạc thoát ra, trong đầu đều là đang suy nghĩ ca ca hắn là có ý gì, dùng vài câu không ý nghĩa gì lấp liếm cho qua.

Bạch Hạo thích nhất chính là ca ca. Một khi biết loại này yêu thích có thể phát triển hơn theo chiều hướng khác, Bạch Hạo đột nhiên cảm thấy quan hệ trước đây của bọn họ lại như chậm chạp không phát triển, hắn sâu sắc cảm nhận như vậy không đủ, thật sự không đủ.

Loại cảm giác đó, thật giống như lúc trước đi đọc sách vừa vặn có người đối với mình có một độ thiện cảm cao, có một ngày đột nhiên không kịp chuẩn bị hướng mình bày tỏ. Thế nhưng bản thân đột nhiên hiểu rõ cảm giác này là gì, như vậy tình yêu chính là vô sự tự thông, thiên thời địa lợi nhân hoà. Yêu thích chính là yêu thích, đây là một loại cảm giác mà những người khác đều không có, chỉ thuộc về Bạch Thiên.

Hắn muốn Bạch Thiên, muốn đem cậu ôm chặt đến mức cả hai hòa thành một thể, cả người ca ca đều là của hắn.

Hắn thật ngốc a! Tối ngày hôm qua tại sao không nghĩ tới tiến thêm một bước luôn nhỉ?!! Bạch Hạo vô cùng ảo não, bây giờ nghĩ lại thật hận không thể cho mình mấy bạt tay. Không xong rồi, phải gọi điện thoại hỏi cậu ngay lập tức.

Người bên cạnh lấy cùi chỏ đâm hắn: “Cậu làm sao vậy? Đọc sách mà có thể cười đến vui vẻ như vậy?”

Hắn chính là không nhịn được muốn nhếch lên khóe miệng, xuất phát từ nội tâm muốn cười. Bạch Hạo bắt lấy thời điểm trường ca ca tan học, gọi điện thoại cho cậu.

“Ca?” 

“Ừm.”

Vừa nghe thấy giọng Bạch Thiên, Bạch Hạo trong lòng càng khẩn trương. Hắn cẩn thận mà nói: “Ca, em muốn nói với anh về chuyện hôm qua một chút.”

“Ồ… Làm sao a?” Giọng Bạch Thiên truyền tới rất bình thường.

“Chính là, không phải nói có một người…tỏ tình với anh sao” Tuy rằng liều mạng để cho giọng của mình thật trấn định, Bạch Hạo hoài nghi đầu dây bên kia có thể nghe thấy nhịp tim hỗn loạn của hắn.

“Hắn thật sự, ừm…, yêu thích anh sao?” Bàn tay vô thức nắm chặt lại móng tay đâm vào da thịt, trong lòng như có một cái gì đó siết chặt lại.

Bạch Thiên nhớ tới ngày đó Lý Nhất Xuyên có vẻ tức giận, buồn rầu nói: “Là yêu thích.” Bên kia điện thoại cả người Bạch Hạo đều thanh tĩnh lại. Cậu cảm thấy hiện tại không khí xung quanh mình đều là ngọt ngào. Bạch Thiên hỏi hắn: “Làm sao?”

Làm sao? Bạch Hạo hiện tại siêu hài lòng a, cả người hắn như muốn phát sáng. Bạch Hạo hối hận chính mình không tìm từ cẩn thận hơn một chút, nếu có thể để Bạch Thiên cũng biết tâm ý của chính mình thì tốt rồi.

Tại sao không được? Hắn là người hiểu rõcùng thích ca ca hắn nhất trên thế giới, hắn hoàn toàn yêu thích Bạch Thiên, cực kỳ yêu thích, sau đó cũng sẽ liên tục không ngừng mà yêu thích.

“Đúng rồi, ngày mai làm Zeeland để vào hộp cơm cho anh ăn.” Bên kia điện thoại Bạch Thiên thấy hắn không nói lời nào, bắt đầu ra yêu cầu về bữa trưa của mình.

Bạch Hạo tâm tình vô cùng vui vẻ. Hắn cùng ca ca hắn quen thuộc nhiều năm như vậy, hắn đáng lẽ phải ở lúc lần đầu tiên gặp Bạch Thiên, hắn phải luôn ở bên người Bạch Thiên mới đúng. Tại sao phải nhường tương lai ca ca hắn cho một người xa lạ cướp đi? Bọn họ mới là thích hợp nhất, ca ca hắn chỉ có thể để hắn tới chăm sóc.

Bạch Hạo hô hấp cũng trở nên dồn dập, phấn khởi mà lại cẩn thận từng li từng tí một nghe điện thoại: “Ừm, ngày mai ăn”.

“Ngày hôm nay thịt gà ăn không ngon.”

Cảm giác như là đứng trên đám mây, hắn không thể chờ đợi được nữa – muốn hiện tại liền bay đến trước mặt ca ca hắn. Bạch Hạo thay đổi tay cầm điện thoại, nói: “Sau này sẽ không như vậy nữa”.

“Được, vậy anh cúp đây.”

“Anh…” Bạch Hạo suy nghĩ một chút “Được, bye bye.”