Bạch Thiên ngã lên giường, giương mắt nhìn trần nhà, trong lòng rối bời không rõ. Anh nên giải thích với Bạch Hạo ra sao, nhưng không phải sẽ bại lộ việc anh xem trộm chuyện của em trai sao, hơn nữa làm sao dám mở miệng nói chuyện này, lẽ nào phải nói thẳng? Anh không muốn bản thân mình ảnh hưởng tới cuộc sống của em ấy, hơn nữa anh sợ nhắc tới thì em trai sẽ không vui.

Đến cùng là nên làm như thế nào, bọn họ cũng đâu phải đang diễn kịch giáo dục trong gia đình.

Tâm tình của Bạch Thiên hiện tại đang cực kì phức tạp, trong lòng xoắn xuýt đến nhức đầu, sau đó nghe Bạch Hạo ở bên ngoài gọi anh: “Ca, anh đang làm gì thế?”

Anh sợ hết hồn, lập tức từ trên giường ngồi dậy, đầu tóc bị ép rối thành tổ quạ. Phản ứng theo bản năng hô trước một câu: “Chuyện gì?”

“Ca, đi ra đây một lúc.”

Bạch Thiên nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.

Sự việc đã bại lộ rồi sao? Nhanh như vậy, anh còn chưa chuẩn bị xong cái gì cả… Bình tĩnh, phải bình tĩnh. Bạch Thiên xoa ngực, miệng hít sâu một ngụm lớn. Không có chuyện gì, chỉ cần anh biểu hiện không có việc gì, trong lòng mình không quỷ, anh tất có thể ứng phó.

Bạch Thiên làm xong cho mình một tầng tâm lí vững vàng. Động tác cứng ngắc đi tới cạnh cửa, cẩn thận đem cửa phòng mở ra một cái khe, nhòm ngó bên ngoài.

Bạch Hạo đem cái hộp đang nắm trong tay đặt trên bàn, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Thiên, kỳ quái hỏi: “Ca, anh đang làm gì thế?”

Bạch Thiên dừng một chút. Động tác mở cửa rất chậm, sau đó đi ra. Bạch Hạo cúi đầu xách một cái hộp khác lên, hắn đứng đối diện Bạch Thiên, hai tay xốc nắp hộp một cách cực kì ảo diệu.

“Ca, xem cái này đi”.

Bạch Thiên không hề phòng bị làm theo sắp đặt của hắn, đó là… bánh gatô nhân ô mai!

Lấy kinh nghiệm nhiều năm thưởng thức đồ ngọt của Bạch Thiên, cái bánh này nhìn bên ngoài cũng biết là cực phẩm. Trắng như bơ tuyết, ô mai tươi mới, còn có lớp đường màu xanh bên ngoài, thấy làm sao cũng biết là mỹ vị.

Ân oán gì đó trước tiên cứ để ở một bên đã. Bạch Thiên vô cùng tự giác đi tới bên cạnh bàn, rồi ngồi xuống.

Bạch Hạo cắt ra một khối cho anh, đặt ở trong đĩa. Thời điểm hắn đưa cho anh, Bạch Thiên nhìn khối bánh gatô, lý trí hơi do dự một chút. Bạch Hạo thân thiết hỏi: “Ca làm sao vậy?”

So với bình thường, em trai tựa hồ cũng không có khác biệt gì lớn. Nghĩ tới đây, Bạch Thiên thở phào nhẹ nhõm. Hắn không hề vì sự kiện kia mà chán ghét anh, hai người bọn họ vẫn giống như trước đây, hắn không xa lánh anh. Lo lắng trong lòng thả xuống hơn nửa.

Bạch Hạo nhìn ca ca hắn buông bỏ đề phòng bắt đầu ăn bánh, khẽ mỉm cười, xoay người đi vào bếp pha trà cho ca ca.

Chí ít ca ca không còn chạy trốn hắn, xem ra trình độ tiếp thu của ca ca so với suy đoán của hắn còn cao hơn. Nhìn phản ứng của anh, hắn chỉ cần ở bên điều hướng thêm một chút là được. Hắn đã dùng phương pháp đơn giản để ca ca mở cửa cho hắn, vừa nghĩ tới việc ca ca suýt chút nữa đã bị người khác cướp đoạt, trong lòng hắn vẫn còn rất sợ hãi.