Ngoài cửa sổ, nhưng đám mấy to bay ngược chiều bay bay qua, hành khách đang ngồi bên trong, nam hài người Trung Quốc có một diện mạo cực kỳ dễ nhìn, rất kì quái, hắn hình như đi máy bay một mình.

【 có lầm hay không a? ! 】

Tuy rằng đã lên máy bay, nhưng Tiêu Luân vẫn không thể tin được những chuyện đã xảy ra chỉ trong hai ngày ngắn ngủn .

[ nhật kí]

Mụ mụ thật người đã sinh ra ngươi kỳ thật đã qua đời vào năm đó, mười sáu năm trước, ba ngươi là đại biểu Tếch-xat đến Trung Quốc làm đại sứ, ở Thâm Quyến gặp mẹ ngươi, mẹ ngươi là một nữ nhân dám làm dám chịu, biết ba nguơi đã có lão bà cùng một đứa con cư nhiên vẫn nguyện ý cùng ba ngươi một chỗ, cứ như vậy cho đến khi hai năm trú ngoại công tác chấm dứt, mẹ ngươi sinh ra ngươi, tên Tiêu Luân cũng là do mẹ ngươi đặt, ý nghĩa hy vọng các ngươi một nhà hưởng thụ thiên luân chi nhạc* (hạnh phúc gia đình). Nhưng không may, mẹ ngươi vì khó sinh mà qua đời, lúc hấp hối, bà khẩn cầu ba ngươi, cho ngươi sống ở Trung Quốc đến năm 16 tuổi mới đem ngươi về, bất đắc dĩ ba ngươi cũng đành đáp ứng, ba ngày nữa chính là sinh nhật ngươi, cho nên cũng đã đến lúc ngươi trở về với ba ngươi.

[/nhật kí ]

【 thực bất khả tư nghị •••,lão mẹ dưỡng ta 16 năm cư nhiên là bảo mẫu, bất quá từ nhỏ đến lớn thực có nhiều người nói ta cùng lão mẹ bộ dạng không giống•••】

【 bây giờ lại có chút nhớ nàng •••】(h.a: ta hok hiểu câu này lắm =.=)

【 không biết, lão ba là một người như thế nào,  xem ra hắn cũng là người trọng tình nghĩa, còn nhớ rõ chình mình cùng mẹ ta có ước định ••】

【 ta hình như còn có một ca ca cùng cha khác mẹ, không biết bọn họ sẽ đối xử với ta như thế nào •••】

Dọc đường đi, Tiêu Luân có rất nhiều suy nghĩ hỗn tạp.

Xuống phi cơ, liền thấy một nam nhân ngoại quốc cầm theo một bảng có tên Tiêu Luân đứng phía sau một chiếc xe đen sang trọng có rèm che.

【 oa, thật đúng là khá tốt nha! 】

Ngươi có phải là Tiêu Luân thiếu gia?

[ Nam nhân cao lớn kia cư nhiên nói tiếng Trung! còn gọi ta là thiếu gia? 】 Tiêu Luân đứng ngây ra.

Ân, chính là ta. Giọng thận trọng, có chút khó xử nói.

Ta là thư kí của tổng giám, George Roberts * (* 乔治 • 罗伯茨, ).Thỉnh lên xe!

Nga, Nhìn thấy nam nhân có bộ dạng nói năng thận trọng, Tiêu luân có điểm không quen, bất quá kia cũng được, bình thường nữ sinh đều đang vây quanh Tiêu Luân hắn gọi hắn thân thiết.

Kéo cửa, lên xe.

Ngồi tại ghế phó lái, Tiêu Luân khắc sâu cảm giác ngồi bên cạnh người này còn không bằng bên cạnh không có ai, cảm giác đúng hai chữ 【 nhàm chán! 】

Một giờ qua. . . . .

Hai giờ qua đi. . . . . .

[ Kháo! Đường nước Mĩ thế nào lại xa như vậy!~] Têu Luân có một loại cảm xúc nghẹn đến phát điên,

George, chúng ta khi nào mới đến nhà? Ba ta đâu? còn có, ngươi có thể giúp ta giới thiệu chút về gia đình ta không?

Tiêu Luân không nói thì thôi, chứ đã nói thì thật kinh ngươi, một hơi hỏi nhiều vấn đề như vậy cũng không sợ người khác nghe có hiểu hay không hiểu.

Ngồi tại vị trí lái, Kiều Trì (h.a: tên tiếng Hoa of a thư kí) mặt không đổi sắc đáp

Còn nữa giờ nửa tới nơi, Tổng giám đang họp, và trên pháp lí ngài còn có một mẫu thân là Oliva Shaw* (* 奥利维亚 • 萧), còn có một vị ca ca tên Leo Shaw* (* 里欧 • 萧). Nói xong lại đình chỉ như người máy.

[ Đơn giản như vậy! Nhưng người này chắc là như vậy ••••】Tiêu Luân bộ dáng nhụt chí.

【 Sao lạ có người vô vị như thế chứ?! Thật là nhàm chám chết đi đươc! 】

[ ai nha! Sẽ không, ba ba của ta, mẹ kế, còn có ca ca tính tình đều như thế này đi!? Kia không phải bức người ta điên lên sao!]

[ ai! lão mẹ ơi! ngươi như thế nào liền như vậy thích ba ba! vì cái gì muốn ta ở lại Trung Quốc! Để cho lão ba đem ta đến nước mĩ, cùng ở với bọn họ ít nhất sẽ không giống với bây giờ gặp mặt không biết nói cái gì cho phải!]

Qua một đoạn đường xóc nảy, chiếc xe rốt cục cũng dừng lại ở một biệt thự phong cách Baroque Locker .

Đưa Tiêu Luân đến nơi, Kiều Trì rất không trách nhiệm mà lái xe đi mất.

【 thiết! 】 hít sâu một hơi, Tiêu Luân kéo hành lý đến ấn chuông cửa.

Đinh –

Cửa mở.

Mở cửa chính là một phụ nữ ngoại quốc xinh đẹp, tóc vàng mắt xanh, tuy rằng ngoài bốn mươi, nhưng dáng người vẫn đẹp tươi cười cũng coi như ngọt ngào.

【 bước đầu xem xét, người này chính là Oliva ]

Ngươi chính là Tiêu Luân sao? Mau vào. Đứa nhỏ đáng yêu của ta. Nhiệt tình tiếp đón khiến Tiêu Luân cảm thấy ngượng ngùng.

Ách •• đúng vậy, nhĩ hảo.

Tiêu Luân ngẩng đầu tươi cười sáng lạn với Oliva, điện lực đủ giết chết một đám nữ sinh.

【 ta cười vui vẻ với bà ấy như vậy để làm làm chi!] Tiêu Luân nói thầm.

đi vào biệt thự, Oliva liền cẩn thận giới thiệu với Tiêu Luân.

Đây là phòng của con, đây là phòng khách, phòng bếp

Oliva hẳn là mẫu thân tốt đi, nghe về chuyện của Tiêu Luân từ Tiêu Quý Phong, vì tính rộng lượng nên nàng cũng không trách hắn, ngược lại đau lòng cho đứa nhỏ từ bé đã không có cha mẹ quan tâm yêu thương* (* nói thật thì bà sao rộng lượng quá vậy =.=ll)

【 có lẽ ••• nàng làm mụ mụ của ta, không phải là chuyện xấu •••】

Tiêu Luân, hiện tại mới buổi chiều cho nên Quý Phong cùng Leo chưa có về, đến dùng chút bánh đi ! Cầm bánh quy Oliva dùng tiếng Trung thân thiết nói.

Ân! Tốt.

Sau giờ ngọ ánh nắng tươi sáng, một phu nhân mái tóc vàng cùng một thiếu niên 16 tuổi ở trên cây lan tử la được bện thành đu hưởng thụ bánh trà, thật là một bức tranh tuyệt đẹp.

Mới một buổi chiều, giỏi về giao tiếp nên Tiêu Luân đã làm quen xong tình cảnh của  gia đình giàu có này.

Tiêu Quý Phong, Tổng giám nông trường ban Tếch xát, đã không cần giới thiệu

Oliva, mẫu thân ôn nhu xinh đẹp quốc tịch pháp.

Leo, học sinh thành tích ưu tú ở trung học đặc biệt Carlo.

Bất giác đã đến chạng vạng, chỉ còn thiếu ba ba cùng ca ca chưa có về nhà , Tiêu Luân giúp đỡ Oliva làm bữa tối.

Nga! Nguyên lai con biết nấu ăn nha! Oliva hướng Tiêu Luân vươn ngón tay cái.

Ân, trước kia ở nhà con cũng giúp mụ mụ, không, là bảo mẫu nấu ăn.

【 hiện tại phải đổi thành gọi bảo mẫu, thật đúng là có chút. . . .không quen]

Đinh —— chuông cửa vang nga! Nhất định là Leo đã về, Tiểu Luân, giúp ta mở cửa nha?

Ân!

Vừa dứt lời, Tiêu Luân liền mặc miếng tạp dề mà Oliva đưa đăng đăng chạy ra khỏi phòng bếp.

Ánh vào mắt chính là mái tóc mượt mà màu đen, mắt xanh như bảo thạch trong suốt, mũi cao ngất cân xứng, đôi môi hồng nhạt tươi cười không hề khinh nhờn.

【 hắn chính là Leo?! Nam sinh tản ra khí chất quý tộc này?!]

Tiêu Luân khinh ngạc nhìn hắn, [ hắn chính là ca ca của ta nha. . . . ]

Nhĩ hảo! Gọi ta là Lý Âu (h.a: tên tiếng Hoa of Leo – ta nghĩ để tên tiếng Trung hay hơn a~). Ngươi chính là đệ đệ cùng cha khác mẹ của ta đi! Lý Âu vương tay nhẹ nhàng vuốt đầu Tiêu Luân

【 cả thanh âm cũng có từ tính •••】

Ách! hành động kế tiếp của Leo thực doạ Tiêu Luân rồi. Lấy tay ôm thắt lưng Tiêu Luân, một tay bắt hắn ôm vào trong ngực, tuy rằng chỉ hôn lên mặt, nhưng cũng khiến hắn hoảng sợ. Oanh một cái hắn cảm thấy huyết áp cả người đều dồn ở trên mặt.

[ Này. . là lễ tiết của người nước ngoài bọn họ. . . ]

Tuy rằng trong lòng không ngừng an ủi chính mình như vậy, nhưng mà  hắn vẫn cảm thấy trong đầu một mảnh nổ vang.

Tiểu Luân ~~ giúp ta mở tủ lạnh một chút? Trong phòng bếp truyền ra tiếng gọi của Oliva.

Nga! con đến đây!  mạnh đi qua, Tiêu Luân như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, nhanh chân hướng phòng bếp chạy tới.

Ha hả ••

Trước cửa.

Lý Âu dùng ngón trỏ ấn lên môi mình, bộ dáng ra vẻ nguyện vọng vẫn chưa thành【 làn da rất non đi ••】(h.a: thú tính đã xuất hiện *hắc hắc*)