Hôm nay quả là một ngày đi học tồi tệ với Lăng Lạc Tuyết...

Rõ ràng cô không cố ý làm Sở Tư Tiêu bị ngã mà sao mọi người lại không tin cô chứ???

Đã thế hôm nay ca ca lại biến mất đột xuất, hình như lại đi làm chuyện thần bí gì đó như mấy hôm trước rồi. (Xem lại chap 2) Chính ba nuôi bảo với cô như thế, hơn nữa dù rất tò mò nhưng cô cũng chẳng dám hỏi nhiều. Mà quan trọng hơn, ca ca không có nhà khiến tâm trạng cô càng thêm buồn bực.

Cô đã bị mọi người trong trường ghét mất rồi, làm sao đây??? Cô cảm giác hôm sau mà tiếp tục đi học ở cái học viện Lưu Ly đó thì chẳng khác nào đi ra pháp trường. Hoá ra đi học ở trường dành cho quý tộc chẳng sung sướng gì. Có lẽ cô và những con người đó không cùng chung một thế giới. Nhưng ca ca, ba nuôi, mẹ nuôi đâu có đối xử với cô như thế đâu.

Haizz, ước gì có ca ca ở đây để cô có thể trút hết toàn bộ nỗi ấm ức của mình.

Bây giờ, cô chẳng biết làm gì ngoài việc đấm loạn xạ vào chiếc gối mềm mại cho hả giận.

............................

Ở nửa kia của Trái Đất...

"Hình như Tuyết Tuyết đang không vui thì phải?", Lăng Triết Hàn vừa nói vừa nhìn chăm chú vào thân ảnh nhỏ bé đang đập gối trên màn hình máy tính.

Lâm Hạo Phong vừa ngắm nghía một khẩu súng mới lạ vừa hỏi một cách tò mò:

"Hàn, chúng ta đang ở Mĩ, làm sao cậu biết được con bé đó đang cảm thấy thế nào chứ"

Cùng lúc đó, Dương Minh Thiếu cũng ngóc đầu vào nhìn màn hình máy tính:

"Hàn, mình không ngờ đấy, cậu đối với Tuyết Nhi lại hao tổn tâm tư đến thế, còn lắp đặt cả camera trong phòng của em ấy nữa, ba mẹ cậu có biết cậu làm việc này không đó?"

Hạo Phong dừng luôn công việc ngắm súng, chuyển thành ngắm màn hình máy tính, anh tiến về phía Hàn và để khẩu súng mới lạ đó xuống bên cạnh

"Không, nhưng nếu cậu có em gái mình nghĩ cậu cũng sẽ như vậy thôi", Triết Hàn lạnh tanh đáp một câu

Nụ cười bỡn cợt của Minh Thiếu lại hiện lên, ánh mắt nửa hồ nghi nửa chọc tức, anh nói:

"Thật sao? Sao mình lại thấy không giống vậy nhỉ? Cậu giải thích là cậu động tâm với Tuyết Nhi rồi thì mình còn tin"

Triết Hàn nghe xong, mặt tối sầm lại, vớ luôn khẩu súng để bên cạnh và mở chốt an toàn của khẩu súng một cách nhanh chóng, vẻ mặt âm u chĩa hẳn súng vào mi tâm thằng bạn không biết trời cao đất dày là gì:

"Thiếu, liệu cái miệng của cậu, súng không có mắt đâu"

"Ấy đừng nóng, hiếm khi chúng ta mới cùng nhau làm nhiêm vụ thế này, phải phát huy tinh thần đoàn kết chứ", Minh Thiếu vội vàng nói. Trong đầu không ngừng rủa thầm, đấy là súng do chính anh chế tạo ra mà, làm ơn hãy tôn trọng người đã làm ra nó đi chứ~~~

Triết Hàn thu súng lại, mắt lại tiếp tục dõi theo màn hình, nhưng thân ảnh nhỏ bé đó đã biến mất, chắc Tuyết Tuyết của anh đã ta khỏi phòng rồi.

Lâm Hạo Phong từ đầu đến cuối vẫn quan sát Triết Hàn, anh không nói nhưng đã đoán chắc tình cảm thằng bạn mình dành cho em gái rồi, nghĩ vậy, môi anh nhếh lên trên khuôn mặt cuồng ngạo

Triết Hàn nhìn thấy Phong như vậy, nhíu mi hỏi:

"Cười gì thế?"

Phong chỉ nhún nhún vai và đáp:

"Không có gì"

Lâm Hạo Phong nghĩ anh và Hàn thật giống nhau, đều đang yêu đơn phương. Chỉ có một khác biệt lớn là Hàn thì có thể thấy người con gái mình yêu mỗi ngày, còn anh không những yêu đơn phương mà còn yêu... xa nữa. Tính ra thì, cũng đã năm năm rồi, anh chưa gặp lại người con gái với đôi mắt xanh thẳm tựa bầu trời ấy, thậm chí một chút tung tích về cô anh cũng không rõ. Liệu cô có trở về nữa không đây?( muốn biết về chuyện tình của Lâm Hạo Phong, hãy đọc 'Mãi mãi bên nhau' của Lili)