Bút Kí Huyền Môn

Chương 16: Ta đã là chân nhân

-Vậy còn huyết sích quỷ vương?

Câu hỏi này của sư thái khiến Đằng Thanh phải trầm ngâm một hồi, phải, nếu như sư công đã đi luân hồi chẳng lẽ đã diệt được huyết sích quỷ vương? còn nếu không thì hắn đã đi đâu?...nhưng cả hai người đã đánh tới địa phủ chẳng lẽ thực sự sư công đã làm quỷ vương thương thế tới mức phải chạy tới huyết thuỷ hà? Điều này thực sự là không thể....

Hai người cứ im lặng với những suy nghĩ, những điều này thực sự là có quá nhiều điểm vô lí 

-sư phụ, lão Vương nói chúng ta thiếu lão tiền tám cân gạo, sư phụ đưa con tiền mua gạo đi

Dương Vũ ton ton chạy vào đại điện chỗ sư thái và Đằng Thanh đang đứng 

-sư thái đang tịnh thiền nghe tới những lời như vậy thì chút nữa phun ra một búng máu nói:

-chẳng phải ta đã đưa tiền cho ngươi đi mua gạo rồi sao, sao giờ lại đòi nữa?

-sư phụ không phải người không biết, trước đây chỉ có người và sư huynh ăn cơm, giờ có cả con nữa dĩ nhiên phải tốn kém hơn hắc hắc

Dương Vũ cười nham hiểm, sư thái thấy vậy thì cũng tám phần đoán ra nói:

-cái tên khốn kiếp ngươi, lại lấy tiền mua gạo để mua bánh nướng ăn, qua đây, qua đây để ta tét đít ngươi.

Nói rồi đứng dậy tay cầm phất trần đuổi theo Dương Vũ, luôn miệng kêu hắn đứng lại, tên nham nhở kia thấy vậy thì vội núp sau lưng Đằng Thanh mà nhìn ra lè lưỡi cười cười, tình cảnh này nếu như ai không biết cứ ngỡ đó là một gia đình, thật là hết nói.

Sáng sớm hôm sau khi Dương Vũ còn đang ngáy khò khò thì Đằng Thanh đã lôi hắn dậy nói:

-dậy mau, lười biếng thì không thành người được 

Thấy Dương Vũ không có phản ứng thì vỗ cho một cái vào mông đau điếng thì lập tức hắn nhảy cẫng lên, ôm mông lồm cồm bò dậy nói:

-sư huynh, lại học đạo thuật sao, mệt lắm đệ không học đâu đệ muốn đi ngủ.

Nói song thì cả người chuẩn bị ngã lại xuống giường thì bị Đằng Thanh nhéo tai lại phải bật dậy kéo đi ra ngoài

Sau một hồi vệ sinh cá nhân, Đằng Thanh nhét vào miệng hắn hai cái màn thầu rồi kéo hắn ra sau núi tới một bãi đá bên cạnh đó là một hồ nước trong veo, cảnh tượng thật sự là hữu tình, Đằng Thanh hít thở một hơi thật sâu rồi nói: 

-Lúc trước ta đã dạy đệ liên hoa tụ thuỷ, giờ thi triển cho ta xem 

Liên hoa tụ thuỷ cũng chỉ là kéo một dòng nước lên khỏi mặt nước, chỉ là một pháp môn cấp thấp nhưng với thực lực của Dương Vũ hiện thời thì việc thi triển thành công cũng đã là mĩ mãn, Dương Vũ nuốt vội cái màn thầu còn lại rồi đi đến cạnh bờ sông, lấy trong túi linh phù mới chợt nhớ ra là đã quên ở trong phòng, Đằng Thanh cũng chẳng còn cách nào lại phải đi về lấy cho hắn, thế nhưng khi về tới đạo quán thì chẳng còn lá phù vàng nào liền quay lại bãi đá ban nãy nói với Dương Vũ:

-ta không tìm thấy phù cho tiểu đồng, vậy ta dậy đệ cái khác

-Tại sao ta, sư huynh và sư phụ lại dùng bùa khác nhau? 

Dương Vũ thắc mắc

Đằng Thanh nghe hắn nói như vậy thì cười cười nói:

-Ta học quỷ thuật, sẽ dùng ngọc phù hoặc là hắc quang phù, còn pháp thuật nhân gian chia ra làm vàng, lục,lam, tím, tương ứng với đạo đồng, phương sĩ, chân nhân, thiên sư 

Nhìn Dương Vũ có vẻ háo hức lại nói:

-Bài vị càng cao thì có thể thi triển càng nhiều pháp thuật cường đại, bây giờ với đệ thì chỉ có thể dùng bùa vàng thôi

Dương Vũ nghe vậy thì cười cười ngây thơ nói:

-Vậy đệ sẽ trở thành thiên sư, hàng yêu trừ ma giống như sư phụ vậy.

-trở thành thiên sư nhân gian cũng không phải dễ, có những đạo sĩ cả một đời cũng chẳng vượt qua nổi bài vị chân nhân, nhưng sư phụ đã thu nhận đệ tất có nguyên do, ta nghĩ chắc chắn đệ sẽ làm thành đại nghiệp.

Đằng Thanh cười cười nhìn Dương vũ nói

-bây giờ ta sẽ dậy đệ một pháp môn khác không cần dùng phù, nhìn kĩ đây

Lập tức nhắm mắt hai tay kết ấn, cố sức làm chậm nhất để cho Dương Vũ có thể nhìn thấy,một hồi sau mở mắt nói với Dương Vũ:

-Đệ nhìn kĩ chưa?

-đệ thấy kĩ, nhưng đây là pháp thuật gì, xem chừng chẳng có gì sảy ra cả?

Dương Vũ thắc mắc hỏi

Nghe Dương Vũ hỏi vậy thì liếc mắt ra hiệu hắn quay về phía sau, Dương Vũ nhìn theo thì lập tức hai mắt sáng lên, mấy viên sỏi nhỏ bên cạnh hắn đang lơ lửng giữa không trung, có vài viên đang nứt ra từ vết nứt lấp ló đôi cánh của hồ điệp, chưa đầy một tuần nhang chỗ sỏi đá kia đã biến thành một bầy hồ điệp cực kì ảo diệu, tính đưa tay sờ thử nhưng Đằng Thanh lại nói:

-Đây là thạch phi lộ điệp, cái đệ thấy chỉ là ảo giác do huynh tạo ra, thật chất đá cũng chỉ là đá không thể thành hồ điệp được 

Nói rồi nhắc Dương Vũ làm theo từng bước, việc này suy cho cùng cũng đã thành thói quen vì căn cơ của Dương Vũ đúng là không có, học mãi vẫn chưa có được thành tựu 

thế nhưng lần này thủ ấn kết rất nhanh, chỉ cần một lần lập tức tạo ra một ảo ảnh rợp trời hồ điệp, Đằng Thanh thấy một màn này thì lập tức sửng sốt, đây chỉ là pháp môn hạ đẳng, thế nhưng tuỳ thuộc vào tu vi mạnh yếu của người thi triển để tạo ra ảo ảnh che mắt người khác, với một người không có căn cơ như Dương Vũ quả thật việc này là bất khả thi....

Lập tức quay qua nói với Dương Vũ 

-đệ hãy nhìn cho kĩ

Lập tức hai tay Đằng Thanh bắt ấn miệng hô to chú ngữ:

" thiên địa huyền không

Chu diệt yêu tà

Sát"

Lập tức tay phải hoá chưởng đánh ra một đạo thanh quang rồi quay sang nói với Dương Vũ

-đây là diệt tà chú của bổn môn, đệ thử khai triển xem

Dương Vũ nghe vậy liền đứng thủ thế giống cách Đằng Thanh vừa đứng, hai tay bắt ấn miệng đọc chú ngữ, tay phải đánh ra một chưởng lực bạch quang.... thật không ngờ đứa trẻ này lại học nhanh như vậy, chẳng lẽ lần trước khi cầm vào long uyên phất trần đã sảy ra dị biến, suy nghĩ một hồi thấy đây cũng là một việc tốt vậy nên Đằng Thanh đã dành cả ngày dậy dỗ tên tiểu tử Dương Vũ pháp môn, kết quả thực ngoài mong đợi, pháp lực của hắn cũng chẳng kém bài vị chân nhân là bao 

Chiều hôm đó sư thái mới trở về đạo quan, vừa vào tới cửa thì từ bên trong một nhân ảnh lao ra, trong tay cầm đào mộc kiếm lăng không bay tới, sư thái thấy tên này bay đến thì cũng thủ thế suy sét, nhưng lại cảm thấy khí tức không đến mức cường đại liền nhếch môi nhẹ một cái rồi trở lại bộ dáng tiên phong đạo cốt, nhân ảnh kia vừa lăng không vừa liên tục ném ra sáu lá lam phù vào người sư thái, hai tay kết ấn lập tức sáu lá bùa xoay tròn tạo thành lục hợp chân phù, một trương linh phù bậc trung trong đạo pháp, thấy sáu lá phù bay tới nhưng sư thái cũng chẳng nao núng, tay trái vận chuyển cương khí lên phất trần đánh một đòn, lập tức sáu tấm linh phù kia cháy dữ dội, kình lực còn va chạm vào nhân ảnh kia, chỉ thấy hắn lập tức rơi xuống đất kêu oai oái

-sư phụ...người thật tàn nhẫn hức hức

Là Dương Vũ, nghe thấy giọng hắn thì sư thái mới cười cười tiến lại đỡ hắn dậy, lại nhìn về sáu lá phù đang cháy thì có chút sửng sốt 

-ngươi có thể dùng tới lam phù?

-đúng rồi, sư huynh dạy con đó

Dương vũ ngây thơ trả lời, nghe một câu này sư thái như muốn mừng dựng đứng lên, cuối cùng hắn cũng không phụ sự mong đợi của mình, liền lấy từ áo ra một lá tử sắc phù đưa cho hắn nói:

-ngươi thử làm phép với lá bùa này xem

Dương Vũ nhìn lá bùa một hồi rồi nói:

-chẳng phải đây là phù của thiên sư sao, nếu con thi triển được thì có thể làm thiên sư không?

-sao ngươi hỏi nhiều quá vậy, ta bảo ngươi thử thì ngươi cứ thử đi.

Sư thái gắt nhẹ 

Thấy vậy thì Dương Vũ cũng làm theo, kẹp lá bùa vào giữa ngón trỏ và ngón giữa niệm chú, lá phù chỉ sáng lên một chút rồi vội tắt, chứng tỏ pháp lực của hắn vẫn chưa đủ 

Lúc này mới quay qua sư thái 

-sư phụ, thất bại rồi 

Sư thái ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng không nói gì, dù sao hắn mới chỉ có năm tuổi, nếu đã đạt được pháp lực của chân nhân đã là quá khủng bố, nếu như có thể lên tới bài vị thiên sư thì chỉ có thể là nghịch thiên 

Thấy sư phụ không nói gì, tưởng đang giận mình nên Dương Vũ hỏi:

-sáng giờ người đi đâu vậy?

-hừ, nhắc tới lại thấy bực mình, ta phải đi khai quang cho người ta để lấy tiền mua gạo cho nhà ngươi, đúng là khốn kiếp.

Sư thái hậm hực nói

Nghe sư thái nói vậy thì tên trơ trẽn kia cũng chỉ biết cười cười cho qua truyện