Hoàn Ý Như rõ ràng cảm thấy con rối nhỏ cứng đờ một chút, một lát sau hắn nhẹ nhàng "ân" một tiếng, vòng lấy cổ của nàng càng thêm chặt chút.

Thật lâu sau con rối nhỏ mới buông lỏng nàng, Hoàn Ý như sợ hắn ngã xuống liền đem hắn ôm vào trong ngực.

Tâm tình của hắn dường như cực kỳ tốt, không hề bài xích nàng ôm chính mình, thưởng thức tóc đen trên vai nàng, mắt hẹp dài liếc nàng: "Nói đi, ngươi rốt cuộc có chuyện gì?"

Hoàn Ý Như có thiên ngôn vạn ngữ muốn hỏi, lời nói đến bên miệng lại không biết hỏi như thế nào, sợ linh hồn hắn rất nhanh sẽ biến mất, chỉ có thể nhặt những việc quan trong nhất hỏi: "Ngươi trải qua những việc đó, hẳn là biến sau này phát sinh biến cố gì, ta phải làm chút gì mới có thể sửa đổi vận mệnh của ngươi?"

"Kỳ thật ta cũng không biết trước những chuyện phát sinh sau này, bởi vì ngươi tồn tại làm nhiễu loạn thời không này, giống như một viên đá rơi vào nước, có thể nổi lên một đợt gợn sóng, thậm chí có thể nhấc lên sóng to gió lớn.

Hoàn Ý Như cắn cắn môi nói: "Vậy ngươi đưa ta tới đây có mục đích gì?"

Con rối nhỏ móc mặc huyền ngọc từ cổ áo của nàng ra: "Mục đích của ta đã đạt được, không cần nóng vội, trước mang ngươi đi một chỗ."

"Cái gì?" Hoàn Ý Như chưa kịp phản ứng đã bị hắn giơ tay che khuất mí mắt, tầm mắt chợt tối sầm, sau đó hôn mê.

"Ý Như, Ý Như, tỉnh tỉnh..."

Có người liên tục gọi tên của nàng, Hoàn Ý Như trong mông lung tỉnh táo lại, trợn mắt nhìn phía trước là một nơi tối tăm không có ánh sáng.

Lúc này nàng bị ôm trong lồng ngực không thể nói là quá nhiều ấm áp nhưng lịa thập phần làm người an tâm. Bên người một mảnh mơ hồ không rõ, chỉ có thể mơ hồ phân biệt được là hình dáng quen thuộc.

Bên tai là thanh âm trấn an của hắn: "Ta ở đây."

Hoàn Ý Như ngay tức khắc hiểu rõ, đây là Ngọc Vô Hà mười sáu năm sau, hắn như thế nào khôi phục nhân thân?

Ngọc Vô Hà ôm nàng bay lên trên không trung, tầm nhìn bốn phía sáng lên, có thể thấy được hắn một thân trường bào màu đen, tóc đen dài tới eo tản ra phiêu dật trong gió, phảng phất như tôn giả tới từ u minh Quỷ vực. Chỉ là khuôn mặt hắn quá mức tuấn mỹ không tỳ vết làm nhân thần phẫn nộ.

Lúc lên tới không trung, hắn thình lình buông lỏng vòng tay ôm nàng.

Cử động này làm Hoàn Ý Như nhảy dựng, hai chân hoảng loạn khua ở trên không trung, trừng mắt nhìn hắn, một hồi lâu sau mới phát hiện thân thể có thể tự do trôi nổi.

Ngọc Vô Hà chế nhạo mà cười ra tiếng, chỉ vào địa phương tỏa sáng ở phía trước: "Xem đó là cái gì?"

Hoàn Ý Như theo ngón tay hắn nhìn qua, thế nhưng xuyên thấu qua vách tường nửa trong suốt của hắc ngọc nhìn thấy chính mình đang nằm ở trên giường ngủ say, con rối nhỏ nằm ở trên bộ ngực mềm mại của nàng.

Nàng kinh ngạc hỏi: "Đây là nơi nào?"

"Ở trong mặc huyền ngọc, ngươi tiện tại là ở trạng thái linh hồn." Ngọc Vô Hà vung tay áo, vách tường kia biến thành một hình ảnh khác, tiểu nữ anh đáng yêu khóc nháo ở trong nôi, một nam tử bên cạnh đưa nôi, hát tiểu khúc dỗ nàng ngủ yên.

Nam nhân trẻ tuổi này không phải chính là sư phụ sao, hay là tiểu nữ anh này là chính mình?

Chỉ trong chốc lát, cảnh tượng trên vách tường lại thay đổi.

Đầu đưởng ở trấn nhỏ Nam Cương, một cái nữ oa nhi nắm tay sư phụ, đôi tay phì nhỏ dường như sợ rơi gắt gao nắm một cây đường hồ lô đỏ rực, mở ra cái miệng nhỏ liếm một viên trên đó.

Sau đó là một đậu khấu thiếu nữ cầm một cái đao khắc gỗ, hướng một lão nhân hoa giáo thỉnh giáo kỹ xảo điêu khắc con rối, biểu tình chuyên chú lại nghiêm túc, khuôn mặt thanh thuần của nàng lại có vài phần động lòng người.

"Ta từng lơ lửng tổn tại ở nơi này, bên trong có mấy trăm, thậm chí một ngàn oan hồn uổng mạng, không cam lòng với nhân thế bị hút vào."

"Những hồn phách đó hiện tại ở nơi nào?"

"Oan hồn tiến vào nội tâm sẽ trở nên ô trọc, dựa vào ăn hồn để đạt được sức mạnh lớn hơn, ta muốn thoát khỏi nơi này, mà ta vừa không muốn bị ăn, chỉ có thể ngược lại cắn nuốt bọn họ."

"Sau khi ngươi đem bọn họ toàn bộ ăn xong liền thoát ra khỏi mặc huyền ngọc, sau đó đối ta..."

"Ta bị vây trong địa phương tối tăm như mặc huyền ngọc này, suốt mười sáu nắm." Ngọc Vô Hà duỗi tay đem nàng ôm vào lòng, thanh âm cực kỳ ôn nhu, " Nàng chính là ánh sáng duy nhất ta nhìn thấy, chính là nàng, Ý Như. Ta ảo tưởng qua vô số lần đụng vào nàng, ôm nàng, thậm chí chiếm hữu nàng. Ta ghen ghét với tình nghĩa sư phụ với nàng, chỉ muốn nàng vĩnh viễn chỉ có một mình ta, giống như ta cũng chỉ thuộc về nàng."

Hoàn Ý Như dựa vào ngực hắn, nhìn hình ảnh của chính mình, trong lòng hơi hơi xúc động: "Ngươi hiện tại vừa lòng chưa?"

Ngọc Vô Hà chăm chú nhìn nàng thật sâu, ánh mắt xa xưa lâu dài: "Còn lâu mới đủ."

Nàng thở dài nói: "Bị ngươi dây dưa không biết là hạnh phúc hay là bất hạnh."

Hắn càng ôm sát nàng: "Mặc kệ ý nguyện của nàng như thế nào, ta ở đây, vẫn luôn bồi bên cạnh nàng."

Mười sáu năm sau hắn nói những lời này, mười sáu năm trước hắn cũng từng nói qua những lời này. Hắn giống như không khí tồn tại bên người nàng, không có hắn nàng có lẽ không cách nào hô hấp, nàng thật sự khó có thể tưởng tượng những ngày không có hắn.

Hắn đặt một nụ hôn thật sâu trên trán nàng, ôn nhu lưu luyến nói: "Trở về đi."

Trước mặt Hoàn Ý Như hiện lên một kích bạch quang, mở mắt ra phát hiện mình đã trở lại phòng ngủ, con rối nhỏ vẫn là không nhúc nhích nằm ở trong lòng ngực nàng, hồn phách của hắn đại khái là lại trở về đi.

Nàng chọc chọc khuôn mặt của con rối nhỏ, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.

"Gia hỏa đê tiện..."