Không biết qua bao nhiêu lần lên đỉnh, Diệp Mạnh Giác mới dừng lại, bé cưng dưới thân đã sớm không chịu nổi mà xụi lơ rồi, cả người ướt đẫm mồ hôi, dưới thảm cũng có một mảnh ướt át.

Diệp Mạnh Giác cảm giác lần này mình có chút tàn nhẫn, vội vàng cẩn thận kiểm tra hết một lượt. Chỗ thịt non của cô đã sưng đỏ, ánh nước dấp dính sáng lấp lánh xung quanh, còn có một dòng chảy xuống, hòa lẫn chất lỏng của anh, trợt xuống trên thảm trải sàn.

Cho dù là vừa mới ân ái xong, nhưng Diệp Mạnh Giác nhìn như vậy cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cả người lại bắt đầu khô nóng hừng hực. Anh nhanh chóng dời tầm mắt, nhìn lên gương mặt nhỏ đáng thương, cô đã mệt mỏi mất sức mà nhắm mắt lại, có vẻ như ngay cả hô hấp cũng phải dùng hết sức lực. Hiển nhiên là không thể tiếp tục giao triền nữa.

Diệp Mạnh Giác ôm cô vào phòng tắm, mở nước điều chỉnh cho ấm, rồi cứ ôm cô như vậy mà tắm rửa sạch sẽ.

“Bé cưng, bà nói gì với bé cưng vậy?” Diệp Mạnh Giác ôm Diệp Tư nằm trên giường, cô nãy giờ vẫn không lên tiếng, nhưng anh biết cô chưa ngủ.

“Chú.” cô nhỏ giọng hô, “Chú, chú không phải là chú ruột của bé cưng, đúng không?”

“Bé cưng.” Diệp Mạnh Giác nghĩ nghĩ, nói, “Bé cưng, cho dù thế nào, bé cưng vẫn là bé cưng của chú. Chú sẽ yêu thương bé cưng trước sau như một. À mà không, chú sẽ yêu bé cưng nhiều hơn trước, cho nên bé cưng đừng đau lòng, được không?”

“Bởi vậy nên ông mới không thích bé cưng, phải không? Bởi vậy nên ông mới đuổi ba đi, phải không?”

“Không, “ Diệp Mạnh Giác nói, “Không, bé cưng, ông chỉ nhất thời nghĩ không thông, giờ ông cũng hối hận lắm đó.”

“Không phải, nhất định là ông không thích bé cưng.” Diệp Tư ở trong lòng anh lắc lư đầu, “Mỗi lần ông nhìn đến bé cưng đều hung dữ như vậy.”

Diệp Mạnh Giác cúi đầu hôn lên trán của cô, nói: “Bé cưng, không phải ông hung dữ với bé cưng đâu, mà là ông áy náy, không biết phải đối mặt với bé cưng thế nào. Trước giờ ông vẫn là người cố chấp, bé cưng không nhớ lúc bé cưng còn nhỏ à, ông còn thường xuyên muốn đánh chú đó nhớ không?”

Diệp Tư nghe vậy mới cười thành tiếng, “Chú, làm gì có? Lần nào ông cũng chỉ hù dọa chú thôi.”

“Đúng vậy, lần nào ông cũng nói là muốn đánh chú, mà chẳng bao giờ xuống tay. Chỉ cần ba của bé cưng cản lại, ông liền lập tức xoay người đi. Bé cưng cũng thấy rồi đó, ông chính là người như vậy.” Diệp Mạnh Giác nói, “Cho nên, bé cưng à, không phải là ông không thích bé cưng, ông chỉ không biết nên đối mặt với bé cưng thế nào mà thôi.”

“Thật vậy sao?” Diệp Tư bò từ trong lòng anh ra, đôi con ngươi lóe sáng nhìn anh, đôi mắt to đen trắng rõ ràng tràn đầy nỗi ước vọng…

Như để chứng minh lời anh nói hoàn toàn chân thật, Diệp Mạnh Giác gật mạnh đầu, nói: “Ừ, thật mà. Bé cưng phải tin tưởng chú, được không?”

Diệp Tư cong môi nho nhỏ lên, “Dạ, bé cưng tin tưởng chú.”

Khuôn mặt tươi cười của cô tuy vẫn chưa nở rộ hết mức nhưng cũng vô cùng chói mắt, Diệp Mạnh Giác nhịn không được nâng mặt cô lên, hôn mạnh xuống. Cô bé này, anh đã mộng tưởng vài năm, rốt cục bây giờ đã có thể muốn làm gì thì làm, giống như hồ nước đã bị chặn dòng thật lâu nên khi vừa mở miệng cống thì hồng thủy liền lập tức ào ào tuôn ra hoàn toàn không thể khống chế nổi. Vừa mới rong ruổi trên thân thể cô xong mà hiện tại cô chỉ cười một nụ là đã có thể khiến anh lại bị dục hỏa đốt người. Anh cũng không hiểu, mấy năm trước đây, sao anh lại có thể nhẫn nhịn được.

“Chú!” Diệp Tư đẩy anh ra, nửa làm nũng nửa thở phì phì nói, “Chú, chú đừng như vậy mà, người ta còn đau.”

Diệp Mạnh Giác nghĩ đến nơi đó của cô sưng đỏ, biết là không thể bắt nạt cô lần nữa nên đành phải từ bỏ ý định, chỉ ôm cô hôn nửa ngày mới buông ra.

Diệp Tư nằm trong lòng anh, bắt được ngón tay anh đang làm loạn trên người cô.

“Chú.” cô bứt rứt một lúc cuối cùng mới thốt ra, “Chú, khi nào thì chú thích người ta? Ý người ta là cái loại ‘Thích’ kia kìa…”

Diệp Mạnh Giác nghĩ một chút, nói: “Vậy còn bé cưng thì sao?”

“Người ta hỏi chú trước mà!” Diệp Tư làm nũng kêu lên, “Chú nói trước đi!”

Diệp Mạnh Giác cúi đầu cười, lồng ngực của Diệp Tư đang ép sát vào anh cũng rung theo. Diệp Tư nhẹ nhàng cào anh, anh lập tức cầu xin tha thứ: “Được rồi, được rồi, chú nói, ngoan nào, không làm khó nữa.”

Lại ngừng một chút mới lên tiếng: “Chú mà nói, bé cưng không được trách móc chú là cầm thú nhé!”

“Ha ha ha.” Diệp Tư ngây ngốc cười, “Không trách đâu! Ha ha ha.”

“Ừm, có lẽ là bắt đầu từ năm thứ ba chúng ta sống chung với nhau, lúc đó bé cưng còn nhỏ. Khi chú hiểu ra thì đã giật nảy mình, nên chú vẫn trốn tránh mãi. Khi đó, chú vừa nghĩ là phải trốn tránh bé cưng thì trong lòng liền khổ sở cực điểm. Rõ ràng là vấn đề của bản thân chú, thế mà lại muốn bỏ bé cưng ở nhà một mình. Lúc đó chú thống hận bản thân mình ghê gớm. Nhưng chú lại không dám trở về sống cùng bé cưng, chú sợ vừa nhìn thấy bé cưng thì sẽ nhịn không được, sẽ bổ nhào vào bé cưng giống như bây giờ.”

“Đầu năm thứ ba?” Diệp Tư giật mình ngẩng lên nhìn anh.

“Ừ.” Diệp Mạnh Giác hơi ngượng, “Bởi vậy chú mới nói, bé cưng đừng trách chú là cầm thú.”

“Không,” Diệp Tư lắc đầu liên tục, “Chú, chú không biết, chú không biết, người ta khi nào thì thích chú nha.”

Diệp Mạnh Giác nhìn cô, chần chờ hỏi: “Không lẽ cũng là đầu năm thứ ba?”

“Đúng.” cô nhỏ giọng nói, “Đúng là đầu năm thứ ba.”

Hai người không nói chuyện tiếp nữa mà chỉ im lặng nhìn nhau. Những năm đã qua đó, những năm tháng yêu thương sâu sắc và lặng câm một mình ôm mối tương tư đó, hóa ra hai người đều đã yêu lẫn nhau. Nhưng vì ai cũng khư khư chôn chặt bí mật của riêng mình, yêu mà luôn lo sợ bất an, luôn dè dặt cẩn trọng trong đau xót. Nhưng cho dù là vậy, bây giờ khi cả hai cùng nhìn lại, tất cả đều đáng giá, dù có phải chịu đau đớn cùng đau lòng nhiều hơn nữa cũng không so được với hạnh phúc được chung sống một chỗ của hai người hôm nay!

Diệp Mạnh Giác thở dài thật sâu, ôm cô thật chặt vào lòng, nụ hôn rơi xuống trên trán cô dày đặc. Anh không có cách nào biểu đạt được xúc động trong lòng mình, chỉ cảm thấy không thể không hôn cô. Trong sáu năm qua, đã bao lần anh trằn trọc không yên, trắng đêm khó ngủ, thì cô cũng bấy nhiêu lần khó đi vào giấc mộng, thậm chí có khả năng còn nhiều hơn anh, ít nhất, không có ai lúc nào cũng chăm chăm thu xếp tìm bạn trai cho cô!

Nghĩ đến đây, anh hỏi: “Bé cưng, chú có làm bé cưng đau lòng không? Chuyện chú cùng với Dư Chi ấy?”

Diệp Tư chôn trong lòng anh không nói lời nào.

“Chú biết, bé cưng nhất định rất khổ sở. Bé cưng, thật xin lỗi, đó là lỗi của chú. Chú chỉ muốn để cô ấy giúp chú, kềm chế không cho chú sinh ra ý tưởng cầm thú đối với bé cưng! Chú và cô ấy không có làm gì hết, cả hôn cũng không có. Thật đó!”

“Chú mà có làm gì khác,” Diệp Tư nhíu lại cái mũi, ngẩng đầu chui từ trong lòng anh ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu chú có làm gì khác với dì ấy, người ta… người ta sẽ không cho chú hôn nữa!”

Diệp Mạnh Giác vội vàng nói: “Không có, ngoan nào, không có thật mà! Không tin, bé cưng hỏi dì Dư Chi đi!”

“Vậy những người khác thì sao? Những người khác cũng không có sao?” Diệp Tư nhất quyết không tha mà hỏi tới.

Trên mặt Diệp Mạnh Giác không khỏi nổi lên ba vạch đen, biết ngay là bảo bối nhà anh sẽ nhân cơ hội để chất vấn anh mà.

“Không có, đều không có. Không phải chú đã nói rồi đó sao? Chỉ có đối với bé cưng chú mới có ý tưởng cầm thú, ai khác cũng không thể! Chỉ đối với bé cưng chú mới như vậy, ngoan.”

“Thật chứ?”

“Thật!”

Diệp Tư cũng biết chú của cô khát vọng cô đến thế nào, thật sự giống như Kiều Hoa Hoa đã nói vậy. Nhịn lâu như vậy, mai kia khi đạt được ước nguyện thì sẽ muốn đem dồn nén mấy năm qua ra mà thanh toán sạch sẽ…

Tuy nhiên, cô lại đảo ánh mắt, hỏi: “Chú, lần đó… cũng là lần đầu tiên của chú sao?”

Hỏi xong, mặt cô đỏ hồng, dường như là ngượng quá nên lại bổ sung: “Chú cũng đã lớn như thế, nhất định là đã từng rồi, Kiều Hoa Hoa nói…”

Cô vừa nói, vừa âm thầm sám hối trong lòng, ‘Kiều Hoa Hoa, thật xin lỗi, mượn tên cậu một chút nhé, tuy nhiên, chính cậu cũng tự nhận cậu là nữ lưu manh đó thôi, thêm một cái tội danh nữa cũng không đáng gì đâu nhỉ.’

Diệp Mạnh Giác không khỏi bật cười điểm điểm mũi cô, “Bà quản gia nhỏ! Cái gì cũng muốn hỏi.”

Nói xong, anh đặt cằm trên đầu cô, nói: “Bé cưng, chuyện gì gần đây của chú bé cưng cũng đều biết, nhưng những chuyện trước kia của chú, bé cưng không biết. Bé cưng, chú kể cho bé cưng nghe chuyện của chú lúc tuổi còn trẻ, có được không?”

“Dạ.”

“Lúc chú học đại học có một người bạn gái, lúc đó cô ấy ở trong nước, quen biết nhau trước khi chú xuất ngoại. Cô ấy có dáng người rất xinh đẹp, cũng thật dịu dàng, khí chất rất giống chị dâu. Cho nên, chú vừa thấy được cô ấy thì thích cô ấy ngay, bởi vì chú luôn luôn hy vọng có thể có được một tình yêu giống như của anh hai và chị dâu, cho nên bất giác lấy họ làm khuôn mẫu để noi theo.”

“Chú thích mẹ của người ta sao?”

“Thích lắm, nhưng không phải loại thích đặc biệt giữa nam và nữ, mà đúng là kính nể, thưởng thức nhiều hơn. Cô gái kia là bạn gái đầu tiên của chú, nếu không tính bé cưng, thì cô ấy là bạn gái duy nhất của chú.”

“Chú…”

“Ừ?”

“Chú… Người ta là bạn gái của chú hả?”

“Bé cưng ngốc, bé cưng không phải bạn gái chú thì là gì? Bộ muốn ăn quịt hả?”

“Ha ha ha.” Diệp Tư trong lòng anh ngây ngô cười, bạn gái, bạn gái, hai chữ kia thật thần kỳ.

“Bé cưng ngốc, bé cưng ngốc của chú, sao bé cưng lại thay đổi nhanh đến chóng mặt thế nhỉ, chú nên làm sao với bé cưng mới được đây?”

Diệp Tư ngây ngô nên vội vàng vui vẻ với chuyện này mà hoàn toàn quên mất chuyện chất vấn Diệp Mạnh Giác lúc nãy.

Lý Hoa Quyên tất nhiên biết, một khi Diệp Mạnh Giác đã nhận định chuyện gì thì không cách nào thay đổi được. Hiện tại, nếu anh đã biết thừa chân tướng sự thật thì chắc chắn sẽ không tách ra với Diệp Tư nữa. Cho nên, sau vài ngày suy tư, bà tìm Diệp Tư để kể hết sự thật cho cô nghe. Bà muốn Diệp Tư hiểu rằng có thể công khai bí mật này, bà không thể trơ mắt nhìn Diệp Mạnh Giác vì muốn bảo hộ cô mà phải mang trên lưng thanh danh loạn luân.

Đúng như bà định liệu, sau khi Diệp Tư biết chuyện, Diệp Mạnh Giác liền thản nhiên công khai nắm tay cô, mười ngón tay của hai người quấn vào nhau xuất hiện tại Diệp gia dưới thân phận là người yêu. Diệp Tư có vẻ như còn có chút lo lắng, nhưng Diệp Mạnh Giác thì chả kiêng nể gì, ánh mắt anh luôn dịu dàng đặt trên thân thể cô, một lát cũng không dời đi được.

Lý Hoa Quyên cũng không biết là nên chúc phúc hay nên phản đối, sắc mặt bất định nhìn nhìn bọn họ, thôi vậy, cứ tuân theo tự nhiên đi. Lúc Diệp Quân từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Diệp Mạnh Giác đang cầm một xiên trái cây đút cho Diệp Tư, thoáng nhíu mày rồi lại không nói thêm gì, xoay người đi tới thư phòng.

Quan hệ giữa Diệp Tư và Diệp Mạnh Giác xem ra đã được chân chính xác nhận ở Diệp gia.

Tần Vi Khiêm đem tất cả các chứng cứ điều tra về Vương Khải đến văn phòng của Diệp Mạnh Giác.

Vừa vào cửa, Diệp Mạnh Giác đang đứng trước tủ sách, đưa lưng về phía anh.

Anh hỏi: “Giờ muốn đem tài liệu giao cho cơ quan công an à?”

“Đúng.”

“Không phải nói đang đợi người phía sau màn sao?”

Diệp Mạnh Giác xoay người, lắc đầu, “Chả có động tĩnh gì sất, tôi cũng không có khả năng lúc nào cũng ngồi yên mà rình chờ. Một ngày không giải quyết ông ta, tôi cứ cảm thấy như nghẹn ở cổ họng, vô cùng bứt rứt.”

“Vậy trực tiếp tìm người lặng lẽ xử lý ông ta được rồi, còn khởi tố cái gì?”

“Không, tôi nhất định phải để cho cơ quan tư pháp trừng trị ông ta, đem mọi chuyện của anh tôi đưa ra ánh sáng, công khai minh bạch, trả lại sự trong sạch cho anh tôi. Coi như là cho Tiểu Tư một câu trả lời thỏa đáng.” Diệp Mạnh Giác nói, “Về phần giải quyết ông ta, còn nhiều biện pháp khác.”