Diệp Tư học xong khóa chiều, chậm rãi đi về phía cửa trường học, vừa ngồi trên xe, điện thoại của Diệp Mạnh Giác liền tới.

“Tan học rồi?”

“Dạ.”

“Vậy về nhà đi, tối nay không trở về nhà lớn ăn cơm, chú đã nói với bên kia rồi. Còn nữa, tắt nguồn điện thoại luôn nhé.”

Diệp Tư chần chờ hỏi: “Tắt điện thoại? Chú cãi nhau với bà sao?”

“Không có gì, bé cưng không cần phải để ý đến, ngoan, tắt điện thoại, có chuyện gì, cứ nói chú Tiểu Lý điện cho chú là được.”

“Dạ.”

Diệp Tư cúp điện thoại. Lập tức tắt máy di động ngay.

Cô đại khái cũng đoán ra, chú hẳn là không thống nhất ý kiến với bà, đoán chừng là sợ bà sẽ gọi điện thoại lại đây.

Thời gian còn sớm, lúc cô đi ngang qua góc đường, bỗng nhiên muốn ăn đồ ngọt trong ngõ nhỏ kia, nên bảo chú Tiểu Lý ngừng xe bên đường, tự mình đi đến tiệm bán thức ăn vặt trong ngõ.

Tiểu Lý ở trên xe nhìn đợi một lúc thật lâu cũng không thấy Diệp Tư trở về, anh vừa định gọi điện thoại cho cô, quay mặt lại, thấy điện thoại của cô đặt trên xe, thế này mới nhớ tới lúc ban nãy Diệp Mạnh Giác bảo cô tắt máy điện thoại. Lại đợi thêm một lát, anh kiềm nén không được, xuống xe tìm đến quán bán đồ ngọt trong ngõ.

Diệp Tư cũng không có ở bên trong. Tiểu Lý hỏi người phục vụ, miêu tả một chút, biết Diệp Tư có tới nơi này, tuy nhiên vừa mua xong liền đi. Anh đẩy cửa ra, nhìn chung quanh một lần, cách nhà bán đồ ngọt không xa có một ngõ nhỏ sâu hun hút, trên đất còn rơi rớt tán loạn một ít bánh ngọt và bánh mì.

Diệp Tư mất tích!

Lúc Diệp Mạnh Giác nghe tin Tiểu Lý nói, lập tức từ trên ghế đứng lên, bỗng dưng trời đất quay cuồng, anh đỡ lấy cái bàn, thế này mới ổn định thân hình.

“Cậu kiểm tra gần đó, xem có gắn camera hay thiết bị theo dõi gì đó không, sau đó hỏi thăm những người chung quanh thử, tôi sẽ lập tức đến ngay.” Diệp Mạnh Giác vừa đi ra ngoài vừa đơn giản chỉ dẫn vài câu với Tiểu Lý.

Lúc này đang là giờ tan tầm, Lý Phong thấy anh vội vã chạy ra ngoài, vội vàng hỏi: “Diệp tổng, làm sao vậy?”

“Cậu tới đây.” Diệp Mạnh Giác thấy anh ta, lập tức nói “Mau, Tiểu Tư mất tích, cậu tới lái xe cho tôi, tôi muốn gọi vài cuộc điện thoại.”

Lý Phong vội vàng theo anh vào thang máy, vừa nhấn nút, vừa hỏi thăm tình huống cụ thể. Diệp Mạnh Giác không kịp để ý đến anh ta, gọi điện thoại cho Tần Vi Khiêm cùng Trần Á.

Cúp điện thoại, xé mở caravat, mắt Diệp Mạnh Giác đỏ hồng nói: “Lý Lôi nói, trên đường đưa bé cưng về nhà thì xảy ra chuyện.”

“Giờ không báo cảnh sát sao?” Lý Phong hỏi.

“Đã báo. Tôi nói với Trần Á rồi, anh ấy sẽ xử lý giúp.”

Lúc Diệp Mạnh Giác đuổi tới hiện trường, Trần Á đã đến, anh ta vừa khéo ở gần đó nhận được điện thoại của Diệp Mạnh Giác liền chạy nhanh tới đây.

“Có lẽ là bị bắt cóc.” Trần Á nói, “Tôi xem trên đoạn video trong cửa hàng, phát hiện lúc cô bé đi ra ngoài vốn muốn trở lại trong xe, tuy nhiên lúc đó có người ở sau lưng cô bé gọi mấy tiếng, cho nên cô bé liền chuyển qua đi về phía ngõ nhỏ. Người này hẳn là người quen của cô bé, hoặc chí ít là biết rõ cô bé. Tuy nhiên đáng tiếc, không nhìn thấy người đứng trong ngõ, trên hình ảnh chỉ có mỗi Tiểu Tư.”

Diệp Mạnh Giác nhìn bánh mì và bánh ngọt rơi rớt trên đường, gân xanh trên trán co giật không ngừng, anh xiết chặt tay, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Tôi cũng muốn xem băng ghi hình.”

Tần Vi Khiêm và cảnh sát cùng nhau đến hiện trường.

Đội trưởng đội điều tra hỏi kỹ càng một vài vấn đề.

Diệp Mạnh Giác chau mày lại nghĩ một chút, gần đây cũng không có chuyện gì bất thường.

“Tình huống của nạn nhân trước khi mất tích anh có rõ ràng không?”

Diệp Mạnh Giác nhìn về phía Trần Á, không đợi anh mở miệng, Trần Á đã nói: “Lưu đội trưởng, xin chờ một chút, tôi đã gọi cho em gái tới, các cô ấy là bạn học, có thể cung cấp tình hình Diệp Tư lúc ở trường.”

Kiều Hoa Hoa rất nhanh đã bị dẫn đến nơi này. Nghe nói Diệp Tư mất tích, cô ta sợ tới mức sắc mặt cũng thay đổi, rốt cuộc vẫn là một nữ sinh nhỏ bé, bình thường kiêu ngạo thế nào cũng chỉ là giả vờ bên ngoài mà thôi.

Lưu đội trưởng cũng biết trình độ nặng nhẹ của vụ án này như thế nào, đừng nói là Trần Á gọi anh ta tới đây, dù là do Diệp Mạnh Giác gọi tới, anh ta cũng biết rõ mình cần phải làm gì. Anh ta vô cùng cẩn thận hỏi qua một lượt tình huống của Diệp Tư, một chút khả nghi cũng không bỏ qua.

Sau khi hỏi xong, anh ta cẩn thận nói với Diệp Mạnh Giác: “Trước mắt vẫn chưa thể kết luận gì được. Tuy nhiên, bước đầu tôi đoán chắc, có lẽ có liên quan đến bản tin trên BBS, cũng có thể là liên quan đến tiên sinh. Chúng tôi còn phải điều tra kỹ một chút. Tuy nhiên ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực điều tra rõ ràng vụ án này.”

Tần Vi Khiêm đột nhiên chen vào nói: “Diệp Mạnh Giác, có khi nào Vương Khải …”

Vương Khải! Diệp Mạnh Giác cũng đột nhiên nghĩ đến ông ta, anh xanh mặt, cắn chặt hàm răng, nếu thật sự là Vương Khải, anh quyết định sẽ không bỏ qua cho ông ta, nhất định phải khiến cho ông biết thế nào là địa ngục trần gian.

Lưu đội trưởng dẫn theo một đám anh em đi quanh gần đó hỏi một ít tình huống, sau đó thu đội trở về cục cảnh sát.

Sắc mặt Kiều Hoa Hoa tái nhợt dè dặt cẩn trọng đứng sau lưng Trần Á nhìn Diệp Mạnh Giác. Nếu thật sự vì nguyên nhân cô mở topic ở trên BBS, cô chết cũng khó chối tội này. Trần Á xoa xoa đầu cô nói: “Đừng sợ, anh sẽ xử lý chuyện này.”

Cô kinh sợ nhìn về phía anh, đây là lần đầu tiên cô lộ vẻ tội nghiệp mà nhìn anh như vậy, cô năn nỉ nói: “Anh. Anh nhất định phải cứu Diệp Tư nhé.”

“Được rồi, anh hứa với em.” Trần Á hiếm khi dịu dàng như thế, anh yên lặng nhìn về phía cô nói, “Không cần tự trách, biết không? Chuyện không liên quan đến em, có nghe chưa? Anh sẽ không để Diệp Tư gặp chuyện không may, anh nhất định sẽ đem cô bé hoàn hảo không tổn hao gì trở về.”

Diệp Mạnh Giác vẫn ngây ngốc nhìn nơi bánh mì bị vương vãi đầy trên mặt đất. Cho tới bây giờ, anh cũng không tình nguyện tiếp nhận sự thật này, bé cưng của anh, bỗng nhiên bị bắt cóc. Anh hi vọng, có lẽ anh nên về nhà một lần, bé cưng có khi đang ngồi ở phòng khách, ôm HELLO KITTY mà xem tivi.

Nghĩ đến đây, anh xoay người đi ra ngoài.

Tần Vi Khiêm đi theo phía sau anh hỏi: “Đi đâu thế?”

“Về nhà, có lẽ Tiểu Tư ở nhà chờ tôi.”

Diệp Mạnh Giác cũng không quay đầu lại lạnh lùng trả lời một câu. Để lại Tần Vi Khiêm cùng Trần Á đối mặt nhìn nhau, Diệp Tư mất tích ngược lại thật sự là đả kích Diệp Mạnh Giác, lần này Diệp Mạnh Giác đúng là không còn bình tĩnh để suy tư như ngày thường nữa.

Diệp Mạnh Giác vô cùng lo lắng trở về nhà, xuống xe, chạy nhanh vào trong nhà, Tiểu Suất đang di chuyển quanh sân, thấy anh trở về vội vàng ngoắt ngoắt cái đuôi đi tới nghênh đón, theo phía sau anh chạy vào trong nhà.

“Bé cưng, bé cưng!”

Diệp Mạnh Giác vừa gọi, vừa mở cửa, dì Lưu từ phong phòng của cô đi ra hỏi: “Tiên sinh, sao thế ạ? Tiểu thư không có nhà. Không phải nói hôm nay qua nhà lớn ăn cơm sao?”

Trong phòng lạnh lẽo, Diệp Mạnh Giác giày cũng không thay, trực tiếp lên lầu hai. Phòng của nhóc con đã quét tước qua, chăn mền đều được sắp xếp cẩn thận ở trên giường, anh đi đến tủ đầu giường, hai tay ôm mặt, ngồi dưới đất.

Trên tủ đầu giường là bức ảnh anh và Diệp Tư chụp chung, trong ảnh chụp, hai người bọn họ rúc vào nhau, bé con cười đến vô tâm. Đây là tấm hình bé cưng thích nhất, khi đó cô mới mười hai tuổi, chụp lúc sinh nhật. Anh cầm tấm ảnh chụp trong tay, khủng hoảng trong lòng càng lúc càng khuếch đại, anh thông qua lớp kính thủy tinh vuốt mặt cô, không trơn bóng non mềm ấm áp như bình thường, mà là lạnh lẽo, lạnh lẽo như vậy, làm lòng anh không ngừng lạnh lẽo hẳn lên.

Anh cầm lấy điện thoại, bấm số của Tần Vi Khiêm.

“Tần Vi Khiêm, giúp tôi hẹn gặp Tam ca. Tôi muốn tự mình đến gặp ông ấy.”

Tam ca tên đầy đủ là Đổng Bình An, là ông chủ của một công ty xây dựng, bất quá thân phận thật sự của ông ta, chính là lão đại của Thanh Sư bang. Ông ta làm việc cẩn thận, thủ đoạn lại cực kỳ độc ác, thủ hạ huynh đệ mặc dù không nhiều lắm, nhưng phần lớn đều là tử sĩ liều mạng trung thành, hiệu suất làm việc cũng cực cao, một người có thể hạ vài chục người. Diệp Mạnh Giác lúc trước chưa từng tiếp xúc qua với ông ta, vẫn luôn thông qua Tần Vi Khiêm.

“Ngọn gió nào thổi Diệp tổng tới đây vậy?” Tam ca bỏ xì gà trong tay xuống, đứng lên chào đón.

Diệp Mạnh Giác tự tay xốc lên mành thủy tinh chói lọi bước vào, hướng về phía ông ta chắp tay chào, nói: “Tam ca, tôi đây là có chuyện muốn nhờ ngài nên mới tới. Tam ca tin tức linh thông, đoán chắc đã biết thừa chuyện xảy ra ở nhà tôi.”

“Ừ, trước đó Tần tổng có nói với tôi.” Tam ca vội vàng trả lời, nói: “Tôi đã phái các huynh đệ đi tìm hiểu. Diệp tổng ngài yên tâm, việc này cứ giao cho người của lão tam tôi đây xử lý. Tôi nhất định điều động các huynh đệ tìm cho ra tiểu công chúa của cậu.”

Diệp Mạnh Giác nói, “Vậy không cần khách sáo nữa, hạng mục chính lần này, tôi sẽ để cho Tam ca. Về sau có nơi nào anh em cần dùng đến, mong anh cứ nói!”

Diệp Mạnh Giác thảo luận xong với Tam ca, sau đó đi ra khỏi biệt thự của ông ta, Tần Vi Khiêm theo sau anh.

“Bây giờ phải làm sao?”

“Cho người của cậu toàn bộ xuất động, dù là lật đổ toàn bộ thành phố, tôi cũng phải tìm cho ra bé cưng.” Diệp Mạnh Giác nói, “Một chút dấu vết để lại cũng không được bỏ qua. Đêm nay tôi nhất định phải nhìn thấy bé cưng!”

Trong bóng tối, đôi mắt anh thoáng hiện qua một loại ánh sáng thô bạo, tựa như lang sói, “Sau khi tìm được, ném kẻ bắt cóc bé cưng xuống biển cho tôi!”

“Đã dặn dò xong.” Tần Vi Khiêm nói, “Bên kia Trần Á cũng đã sử dụng hết khả năng, cậu yên tâm, rất nhanh sẽ có tin tức.”

Cách thời gian Diệp Tư mất tích, đã qua vài giờ, trong gạt tàn trên bàn chất đầy tàn thuốc. Diệp Mạnh Giác cầm điếu thuốc, phiền chán đi tới đi lui trong phòng. Tần Vi Khiêm cũng đang hút một điếu thuốc, sương khói lượn lờ, anh an ủi: “Đừng nóng vội, chút nữa sẽ có tin tức.”

Giọng còn chưa dứt, di động của anh trên bàn liền vang lên.

Diệp Tư bị trói cách trường đại học N không xa lắm, chỉ cách một khu dân cư. Lúc bọn người của Diệp Mạnh Giác đuổi tới, tên bắt cóc đã chạy mất. Diệp Tư đang tựa vào lòng một cô gái khóc nỉ non, thấy Diệp Mạnh Giác tiến vào càng khóc đến lợi hại, từ trong lòng cô kia lui ra, liền nhào vào lòng Diệp Mạnh Giác.

Cô vừa khóc vừa nói đứt quãng: “Chú… Chú, thật đáng sợ.”

Diệp Mạnh Giác ôm chặt cô trong ngực, miệng thì thào nói: “Đừng sợ, đừng sợ, có chú ở đây. Bé cưng đừng sợ, sau này chú sẽ không để những chuyện như vậy xảy ra.”

“Chú, chú…”

“Bé cưng ngoan, chú ở đây, ở chỗ này, bé cưng đừng sợ.”

“Về nhà, chú, bé cưng không muốn, không muốn ở chỗ này nữa đâu.” Diệp Tư thút tha thút thít nói.

“Được.” Diệp Mạnh Giác hai tay dùng sức, bế cô lên, “Bé cưng, ôm cổ chú, ngoan!”

Diệp Tư nghe lời vươn cánh tay, ôm cổ anh, vùi đầu vào trước ngực anh, dùng sức cọ sát vào bên trong.

“Tần Vi Khiêm, chuyện còn lại cậu giúp tôi giải quyết!”

Diệp Mạnh Giác nói xong, ôm Diệp Tư đi ra ngoài ngay. Nơi này là tòa nhà cũ, không có thang máy, Diệp Mạnh Giác ôm Diệp Tư từ tầng năm, thùng thùng thùng đi xuống. Ra khỏi căn nhà kia, anh hơi thở hổn hển, không phải vì mệt, mà là vì trái tim anh cho đến lúc này mới trở lại vị trí cũ, anh thế này mới dám hít vào một hơi thật mạnh.

Diệp Tư trải qua một buổi tối bị hoảng sợ nên sức khỏe không tốt, cô co rút vào trong lòng Diệp Mạnh Giác, chậm rãi không khóc nữa, chỉ còn thỉnh thoảng nức nở một chút.

Diệp Mạnh Giác ôm cô ngồi ở ghế sau, trên đường về nhà, anh cứ mãi ôm cô, xiết chặt lấy cô, không buông tay.

Lúc về đến nhà thì cô đã ngủ. Diệp Mạnh Giác đặt cô trên giường, nhìn gương mặt tràn đầy nước mắt của cô, đời này, anh tuyệt sẽ không để cho bất luận kẻ nào lại xúc phạm tới bé cưng của anh. Anh vừa nghĩ, dưới tay vừa dùng sức, nắm giữ bàn tay nhỏ bé của cô thật chặt. Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ buông tay nữa, giao cô cho bất luận kẻ nào anh cũng không yên tâm, chỉ có anh, chỉ có anh mới có thể dốc hết toàn lực bảo hộ cô.

Nghĩ đến đây, tay anh mang theo chút run run lại kiên quyết vuốt lên khuôn mặt nhỏ của cô. Gò má của cô, ánh mắt cô, mũi của cô, miệng của cô. Dưới đầu ngón tay anh, là đôi môi đào mềm mại, thật sâu mê hoặc anh, anh chậm rãi dời ngón tay, nghiêng người tiến lên, run rẩy in môi xuống.

Lúc chạm đến cánh môi phấn non mềm kia, anh không khỏi thở dài một tiếng thật sâu, đôi môi mịn màng này, là mộng tưởng nhiều năm của anh, hôm nay, rốt cục giấc mộng trở thành sự thật.