Chuyện gì thế này? Đi đâu hết rồi? – Junsu vừa khó hiểu ngó nghiêng khắp toà lâu đài vừa không ngừng thắc mắc.

_ Có lẽ...có lẽ Vampire đi chơi hết rồi...vậy...ngươi mau thả ta về...

_ IM!

Một cái trừng mắt cùng tiếng quát to của Junsu khiến Hongki lập tức im bặt, ngoan ngoãn cúi đầu đi theo Vampire Vương đáng sợ ấy. Vốn dĩ tính Junsu đã chẳng dễ chịu gì, vậy mà còn gặp phải tên nhóc phù thuỷ rắc rối này. Nó đã nói đi nói lại rằng chỉ bắt thằng nhóc đến lâu đài Vampire để nhận mặt một người thôi. Thế mà thằng nhóc không biết tốt xấu ban đầu gật gù hiểu hiểu, sau đó thừa lúc nó không chú ý thì lẻn trốn mất. Tất nhiên là bị Junsu bắt lại, cơ mà dường như khát khao chạy trốn của Hongki quá mãnh liệt, nên mặc dù lúc Junsu tức giận nhe nanh dữ tợn trước mặt cậu ta, Hongki đã rất ăn năn hối lỗi, vậy mà chỉ cần có cơ hội, cậu ta sẽ lập tức chạy ngay!

Nghĩ đến đấy lại thấy nóng đầu, nếu không phải tên phù thuỷ này cứ năm lần bảy lượt bỏ chạy thì hai người đã đến lâu đài sớm hơn rất nhiều rồi. Và như vậy thì ngày được gặp lại tên nham nhở kia cũng mau đến. Đúng đấy! Junsu thừa nhận, nguyên nhân khiến nó sốt sắng kéo Hongki về lâu đài không chỉ vì muốn mau chóng vạch mặt Hunter Vương nếu kẻ đó đã thức dậy, mà còn để nhanh nhanh gặp lại Park Yoochun. Junsu thích gã, và nó cũng chỉ mới nhận ra điều đó thôi, vậy mà đã phải vướng vào chuyện này.

Junsu không thể làm lơ khi gặp một manh mối rất quan trọng về Hunter Vương như thế này được, nhưng cũng chẳng muốn rời xa Yoochun chút nào. Nó biết, trong mối quan hệ của mình với Yoochun luôn có một chữ “hối hận” đằng đẵng bám theo, chỉ cần một trong hai người quay đầu lại, e rằng sẽ không thể tiếp tục ở bên nhau nữa. Bởi vì nó là Vampire, còn Yoochun là Hunter. Gã không chịu nổi mỗi khi nó hút máu người, nó cũng vô cùng khó chịu khi gã luôn nâng niu khẩu súng bạc của mình. Giờ bên Yoochun chỉ còn mỗi Donghae, và gã cũng không tiếp tục liên lạc với những Hunter nơi khác. Junsu thì đã quyết định không ở trong lâu đài nữa mà đi theo Yoochun. Cả hai đều từ bỏ thân phận của mình để đến với nhau, việc đó chẳng dễ dàng gì, vậy nên Junsu mới lo sợ, nhỡ có một ngày Yoochun nghĩ lại, hay chính nó sẽ nghĩ lại...

Nó chưa bao giờ yêu, nên không biết được rằng liệu tình cảm của mình và Yoochun có thể sâu đậm giống như của Yunho hyung và búp bê của hyung ấy không? Bởi thế Junsu cần thật nhiều thật nhiều thời gian ở bên Yoochun để xác định điều đó, phải rời xa nhau như này Junsu rất sợ. Sợ rằng khi trở về sẽ không tìm thấy Yoochun, sợ rằng gã sẽ nghĩ lại và chọn cùng đồng đội sống dưới thân phận Hunter, chứ không phải cùng sống với nó như một người đàn ông bình thường.

Rắc rối và dài dòng quá! Nhưng mà mấy ngày nay nó chỉ có thể nghĩ đi nghĩ lại những chuyện này thôi! Tên Yoochun chết tiệt, không biết đã bỏ bùa mê gì khiến đầu óc nó trở nên lũ lẫn như vậy. Chẳng nhẽ khi yêu ai cũng phải đau đầu thế sao? Dù gì cũng không thể thoát ra, hiện giờ Junsu chỉ còn biết tự nhủ, lát nữa gặp Kibum nhất định sẽ khuyên thằng bé đừng có dại mà đâm đầu vào yêu đương mới được! (==”)

_ Ê, ngươi nhớ chồng hả? – Hongki đi cạnh thấy khuôn mặt Junsu biến đổi sắc thái liên tục, không khỏi thắc mắc hỏi bậy một câu.

_ Tên oắt này, ngươi muốn chết lắm phải không? – Junsu mặt đỏ tưng bừng giơ nanh vuốt tấn công Hongki.

_ Á Á, ta đâu nói sai...

_ Jun...su...

Tiếng thều thào yếu ớt từ phía sau vang lên khiến cả Junsu lẫn Hongki đang ồn ào phải giật mình quay đầu nhìn.

_ Ngươi? Hankyung? – Junsu vội buông Hongki ra mà lao về phía anh, kịp thời đỡ lấy cơ thể đang sụp xuống của anh, ánh mắt lại vô tình lướt lên trên cổ Hankyung – Cái gì thế này?

Vết thâm chói mắt in rõ hình những ngón tay trên cổ Hankyung khiến Junsu phẫn nộ quát lên. Đây là ai chứ? Búp bê của Heechul hyung mà cũng dám động vào hả?

_ Hankyung, có kẻ muốn giết ngươi sao?

Sắc mặt nhợt nhạt và cơ thể mềm nhũn của anh có thể khiến Junsu dễ dàng hiểu ra, nếu không phải năm đó người này có uống máu Heechul, e rằng hiện giờ đã chết vì bị siết cổ rồi.

Kẻ uống máu của Heechul chỉ có thể bị chết bởi hai cách, đó là chặt đầu và hoả thiêu. Có lẽ tên muốn giết Hankyung không biết điều này nên mới dùng cách siết cổ để hại anh.

_ Mau...mau đến khu nghĩa trang... - Hankyung không trả lời câu hỏi của Junsu, ngược lại chỉ khó nhọc nói một câu.

_ Đến đó làm gì?

Khu đất ấy Vampire chỉ dùng khi có một sự kiện lớn gì đó thôi. Mà theo Junsu biết thì thời điểm này lâu đài làm gì có hoạt động ngoài trời đặc sắc nào đâu?

_ Hunter Vương...đã thực sự xuất hiện rồi...

_ HẢ?

Kẻ uống máu Huyết Vương chỉ có thể bị chết bởi hai cách, đó là chặt đầu và hoả thiêu...

Heechul bặm môi hết nhìn hai người trên dàn hoả thiêu lại nhìn đến tên Vampire đang run run cầm bó đuốc làm nhiệm vụ châm lửa trong tay. Rõ ràng lúc ra lệnh thuộc hạ chuẩn bị dàn hoả thiêu thì hùng hổ như thế, quyết tâm như thế, cơ mà dàn hoả thiêu càng hoàn thành thì sự kiên định đó lại càng xìu xuống. Để rồi đến khi cần một tiếng hô châm lửa, y lại nghẹn họng không thể nói được gì. Đứng ở trên đó không chỉ có em trai y, còn có cháu y nữa, đứa cháu vẫn chưa ra đời...

_ Huyết Vương...

Vampire thuộc hạ cầm bó đuốc khổ sở gọi y cầu cứu. Chả ai muốn lãnh nhiệm vụ châm lửa thiêu Chúa tể cả, đùn đẩy một hồi cuối cùng Heechul đành chỉ bừa một tên, kẻ mà hiện giờ đang đứng run cầm cập bên dàn hoả thiêu đây.

_ Hai người các ngươi... - Heechul hắng giọng ngẩng đầu nhìn lên, cố lấy lại phong thái uy nghiêm của một Vampire Vương mà dõng dạc nói – Còn lời cuối nào muốn nói không?

_ Umh... - Cuối cùng cũng đến lúc rồi sao? Jaejoong nhắm mắt siết chặt tay hắn – Yunho...

_ Sao?

Dường như lúc này hắn là người bình tĩnh nhất, không run rẩy như những Vampire thuộc hạ đứng xem, không có đôi mày nhăn tít giống như Huyết Vương, cũng chẳng cảm thấy khó thở như cậu.

_ Em...em yêu anh...

Khuôn mặt Jaejoong hơi đỏ lên sau khi nói mấy từ ấy, đầu hơi cúi xuống. Biểu hiện đó hình như không thích hợp lắm trong trường hợp này, nhưng mà lời cuối cùng cậu muốn nói...chỉ có vậy thôi...

_ Umh... - Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi hắn, nhưng cũng chỉ có thế.

_...

Ơ...Jaejoong tròn mắt nhìn, hắn không định nói gì đáp lại lời yêu của cậu sao?

_ Bắt đầu đi! - Hắn làm như không thấy vẻ mặt nhăn nhó phụng phịu của cậu mà liếc nhìn Heechul, dứt khoát ra lệnh.

_ Yunho...

Tình hình đột nhiên đảo lộn hết cả. Y, người đã ra lệnh chuẩn bị dàn hoả thiêu này lại trở nên do dự và níu kéo, còn hắn, người sắp bị thiêu cháy đến nơi lại vô cùng ung dung và thoải mái, thậm chí còn ra lệnh cho người ta mau mau châm lửa.

_ Chuyện...chuyện này...

Bàn tay đang cầm đuốc của Vampire tội nghiệp nọ càng run tợn, phải châm lửa thiêu Chúa tể vĩ đại, Vampire nào có thể làm được đây?

Vụt!

Phừng!

Nhận thấy không ai trong những kẻ đứng phía dưới có ý định châm lửa, hắn nhíu mày không hài lòng một chút, sau đó bàn tay tự vung lên, điều khiển cho ngọn đuốc trên tay Vampire kia bay vào cái bục gỗ đã được tưới đầy dầu hoả, bên dưới nơi hắn và cậu đang đứng. Ngay lập tức, ngọn lửa mãnh liệt cháy bùng lên, còn vì dầu hoả xung quanh mà mau chóng lan rộng ra, tham lam bắt cháy tất cả những gì có thể. Chỉ trong chốc lát, dàn hoả thiêu có hắn cùng cậu đứng bên trong đã bị lửa đỏ bao trọn.

_ Jaejoong, chịu khổ một chút...

Hắn dang rộng vòng tay từ phía sau ôm cậu vào lòng, để ngọn lửa đỏ dữ dội bên ngoài chỉ có thể liếm vào người hắn mà không thể chạm tới cậu.

_ Yunho... - Jaejoong đưa cả hai tay lên nắm cánh tay hắn, thở mạnh một cái – Em không sợ!

Cho dù có phải đối mặt với ngọn lửa đáng sợ thế này, cho dù sắp phải mất mạng vì một lý do từ trên trời rơi xuống, nhưng chỉ cần có hắn ở bên, cậu sẽ vô cùng thanh thản mà đón nhận tất cả.

_ Đúng rồi Jaejoong...em chỉ an toàn, khi ở bên ta mà thôi...

Khi những đốm lửa vướng lên vạt áo hắn và bắt đầu bốc cháy, đôi mắt Yunho thậm chí còn đỏ hơn cả màu lửa. Jaejoong có thể cảm nhận được sức nóng kinh khủng từ mọi phía, đặc biệt là phía sau lưng. Nhiệt độ nơi lưng cậu áp vào, ngực hắn, đang tăng nhanh một cách đáng sợ. Sống mũi Jaejoong lập tức cay xè khi nghĩ rằng, cơ thể hắn nóng lên như vậy là vì hắn phải che chắn cho cậu và một mình hứng chịu hết ngọn lửa đó. Hắn đang bốc cháy!

_ Đừng Yunho! Để em cháy cùng anh...để em cùng đi với anh... - Jaejoong đột nhiên quay người lại ôm chầm lấy hắn, để mặc cả cơ thể chìm hẳn trong cái nóng đến rát người kia mà ôm chặt hắn gào to. Tại sao lại bảo vệ cậu khỏi ngọn lửa đấy? Chẳng phải cuối cùng cả hai vẫn sẽ bị thiêu chết sao? Nếu cứ như thế này hắn sẽ cháy trước cậu mất. Nhỡ như Jaejoong không thể đuổi kịp hắn thì sao? – CHO EM CHÁY CÙNG ANH!

_ ĐỒ NGỐC!

Hắn gầm lên một tiếng rồi cúi xuống áp mạnh vào đôi môi cậu. Hắn cứ thế trao cho cậu một nụ hôn cuồng nhiệt còn nóng hơn cả không khí lúc bấy giờ. Ngọn lửa lan ra toàn thân hắn, bén lên tóc, quần áo, tất cả mọi thứ, và cuối cùng là bao trùm lên cả cậu.

_ KHÔNGGGGG!

Heechul đứng sững người từ lúc hắn tự châm lửa, trơ mắt nhìn ngọn lửa từng chút một phủ lên hắn và cậu. Để rồi đến lúc cả hai thân hình kia bị ngọn lửa nuốt sạch, y mới sực tỉnh mà gào lên.

_ Huyết Vương, đừng! Lửa cháy quá lớn!

Không nói đến tiến vào, ngay cả việc tới gần ngọn lửa khổng lồ nóng rực đó đã là không thể rồi. Tất cả Vampire đều cay đắng lắc đầu, sau đó từng người từng người một, quỳ gối trước bó đuốc đang hừng hực cháy trước mặt.

Cảnh tượng thật là đẹp...

Kẻ duy nhất không quỳ xuống trước cột lửa đang bốc cao kia, trái ngược hẳn với tâm trạng đau khổ của mọi người, hiện giờ đang rất mãn nguyện. Hunter Vương đã đứng ở góc này quan sát nãy giờ và không thể giấu nổi nụ cười vui sướng, khi tận mắt thấy Chúa tể Vampire bị thiêu chết như vậy. Thật tội nghiệp, đến lúc chết vẫn cố ôm lấy con búp bê kia, đúng là một kẻ si tình ngu ngốc! Hunter Vương lắc đầu cười khẩy, đang định quay người bước đi thì đột nhiên có một tiếng gào to khiến ngài giật mình.

_ CÁC NGƯƠI ĐANG LÀM CÁI GÌ THẾ NÀY?

Junsu trợn mắt nhìn cảnh tượng toàn bộ Vampire thê lương quỳ sụp xuống, còn có một ngọn lửa khổng lồ đang bốc cháy dữ dội phía chính giữa.

_ Không...dừng lại... - Hankyung kinh hoàng lao ra, sắc mặt trắng bệch nhìn ngọn lửa đỏ đó mà không ngừng kêu lên -...dập lửa, mau dập lửa...

_ Hankyung! – Heechul thấy anh định xông vào lửa thì sốt sắng chạy ra ngăn cản - Đừng tới gần...

_ Chulie... - Anh vội nắm chặt vào cánh tay Heechul, khẩn trương lắp bắp - Đừng thiêu Jaejoong...cậu ấy...không phải Hunter Vương...

_ Sao cơ? – Heechul nhăn mặt hỏi, đôi mắt đảo nhanh một hồi, cuối cùng dừng lại ở những vết bầm trên cổ anh – Hannie, kẻ nào...

_ Chulie...Kibum...Kibum mới là Hunter Vương, không phải Jaejoong...chính là cậu ta... - Hankyung vừa gấp gáp nói vừa đưa mắt tìm kiếm, vừa bắt được hình ảnh Kibum đang đứng ngẩn người gần đó liền lập tức giơ tay lên chỉ - CẬU TA CHÍNH LÀ HUNTER VƯƠNG!

_ Cái gì?

_ Kibum?

_ Hannie?

Heechul trợn to mắt nhìn Kibum, rồi lại quay ra nhìn khuôn mặt nghiêm trọng của anh. Nếu kẻ khác nói điều này, chưa chắc y đã tin. Nhưng đây là Hankyung nói, người mà sẽ không bao giờ lừa dối y nói.

_ Áaaa...

Trong khi tất cả Vampire còn đang sững sờ nhìn Hankyung và Kibum thì đột nhiên có một tiếng hét hoảng sợ vang lên. Đó chính là từ thằng nhóc vừa đến cùng Dã Vương.

_ Chính hắn ta... - Hongki run rẩy chỉ tay vào Kibum, khuôn mặt vì sợ hãi mà méo mó đến đáng thương – Chính hắn ta đã giết quỷ nữ...hắn cầm một thanh gươm...và bổ đôi ả ra...a a a...

Junsu ngây người nhìn Hongki đang run rẩy trốn sau lưng mình. Tên nhóc phù thuỷ này cũng hoảng sợ như vậy mỗi lần nó gạ hỏi về Hunter Vương. Junsu ngẩng đầu nhìn Kibum, vậy chẳng lẽ...

_ Hừ...

Hunter Vương nhếch mép cười một cái, sau đó từ từ bước lên phía trước. Lộ thì lộ, đằng nào Chúa tể Vampire lúc này hẳn là đã bị cháy đến tận xương tuỷ rồi. Cho dù bọn chúng có xông ra cứu cũng chẳng còn kịp nữa. Nhưng ngài không hài lòng lắm, vì đáng lẽ ra ngài phải uy nghiêm đứng lên tự tiết lộ thân phận mình mới đúng, chứ không phải bị đến tận hai kẻ vạch mặt thế kia. Thằng nhóc lạ hoắc nọ thì ngài không biết, nhưng Hankyung, nhẽ ra lúc ấy nên dứt khoát xuống tay mới phải. Ngài đương nhiên biết tên đó đã uống máu Huyết Vương, đương nhiên biết chỉ có chặt đầu hay đốt cháy mới giết được. Nhưng Hunter Vương lại chỉ đơn giản siết cổ cho đến khi Hankyung ngừng thở thôi. Bởi ngài nghĩ không cần phải giết, chỉ cần tạm thời ngất đi đừng cản trở kế hoạch của ngài là được rồi...

Tuy nhiên việc đó giờ chẳng còn quan trọng nữa...

_ Kibum...thì ra...ngươi chính là Hunter Vương? – Đôi mắt Junsu long lên, vừa kinh ngạc vừa giận dữ mà rống to.

_ Đừng gọi ta là Kibum...thằng nhóc đó đã sớm chẳng còn tồn tại nữa...

Hunter Vương khẽ giơ cánh tay phải lên, lập tức một đốm lửa đỏ rực bay đến đáp xuống tay ngài. Đó chính là gươm bạc.

Vốn dĩ gươm bạc bị Vampire đặt vào dàn hoả thiêu để cùng đốt cháy với hai kẻ kia, vậy nên hiện giờ nó cũng đang bốc cháy. Bàn tay Hunter Vương nhẹ nhàng nắm vào chuôi gươm bạc, dùng phép để xua tan ngọn lửa bao quanh vũ khí bảo bối của mình.

_ Ngươi...ngươi... - Heechul há mồm lắp bắp, sau đó thì giật nảy mình chạy về phía dàn thiêu – YUNHO! JAEJOONG!

_ Ha ha ha...giờ này e rằng bọn chúng đã cháy sạch rồi... - Hunter Vương nhìn ngọn lửa rực sáng cao ngút trời kia mà sảng khoái cười to.

_ Kibum... - Một thân hình nhỏ bé từ trong đám Vampire đang đứng hoá đá bước ra, nhìn Kibum nở nụ cười – Chúng ta hãy cùng cố gắng nhé...

_ Cái gì? – Hunter Vương khó hiểu nhướn mày nhìn Changmin, thằng nhóc ấy...vừa nói gì?

ẦM ẦM ẦMMMMMMMM!

Mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội, kèm theo đó là những tiếng động to đến nhức óc liên tiếp nổ ra, khiến cho tất cả trở nên vô cùng nhốn nháo.

_ Chuyện gì vậy?

_ Nhìn kìa!

Một Vampire bất ngờ thét lên, khiếp đảm chỉ tay về phía dàn hoả thiêu nọ, nơi mà mặt đất hai bên đã tách ra tạo nên những vết nứt sâu hoắm.

Tách tách tách!

Lúc này gươm bạc trong tay Hunter Vương, vốn dĩ đã được ngài dập tắt lửa, lại bùng cháy dữ dội.

_ Cái gì?

Hunter Vương ngẩn người nhìn thanh gươm đang bốc cháy trong tay mình, nếu là lửa bình thường, hẳn là ngài có thể dứt điểm dập tắt!

PHỪNGGG!

_ LỬA ĐỊA NGỤC?

Toàn bộ những Vampire có mặt trong khu nghĩa địa lúc đó đã không khống chế nổi sự kinh hoàng mà đồng thanh hét lên. Ấy là khi từ vết nứt dài xung quanh dàn hoả thiêu bắn lên những tia lửa đỏ rực màu máu, chưa đầy một giây sau đã bao trùm lên toàn bộ phần lửa trên dàn thiêu trước đó. Và ngay lúc tất cả còn há hốc mồm kinh ngạc, ngọn lửa địa ngục đang cháy điên cuồng ấy lại từ từ tách thành hai, để lộ ra một thân hình quen thuộc bên trong.

_ CHÚA TỂ?

_ YUNHO...

Những âm thanh kinh ngạc cùng sửng sốt đồng loạt vang lên khi hình ảnh hắn hoàn toàn nguyên vẹn và đang đứng sừng sững ngay giữa dàn hoả thiêu dần hiện rõ. Ngọn lửa đỏ bao quanh người hắn chỉ giống như một lớp áo khoác ngoài kiêu ngạo, không những chẳng hề làm hắn bị tổn thương mà còn tăng thêm uy phong cho vị Chúa tể vĩ đại này.

Hiện thân của quỷ dữ, bước ra từ lửa địa ngục...

_ Sao rồi?

Hắn nhếch mép coi thường, liếc mắt nhìn kẻ thù truyền kiếp chết sững đằng xa một cái, sau đó cúi đầu dịu dàng nhìn vợ yêu đang thút thít trong lòng mình.

_ Anh dám lừa em...anh muốn em chết vì đau tim đây mà...

Hắn dám làm cậu nghĩ rằng hắn sẽ chết, dám làm cậu nghĩ rằng cả hai sẽ chết, dám làm cậu nghĩ rằng hắn, cậu và bé con sẽ cùng chết. Thật sự là quá đáng! Nghĩ đến đây lại càng thêm ấm ức, Jaejoong mặt ướt nhẹp ngẩng đầu lườm hắn.

_ Không phải đã nói rồi sao, lát nữa sẽ giải thích rõ ràng cho em...

_ Yunho! Em có sao không? – Heechul vừa mừng vừa sợ đến gần dàn hoả thiêu gào to lên.

_ Hừ... - Hắn không trả lời, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng.

Dàn hoả thiêu gồm những bục gỗ cao dần dần vì không chịu nổi sức cháy quá mãnh liệt của ngọn lửa hắn đang chi phối mà dần dần sụp xuống. Hắn ôm cậu đáp xuống đất, để lại phía sau là cảnh dàn hoả thiêu vừa bốc cháy dữ dội vừa đổ ập xuống. Những vết nứt trên mặt đất vẫn không ngừng phát ra tia lửa đỏ, mà hắn cũng vẫn thản nhiên đứng giữa biển lửa, đôi mắt sắc lạnh găm thẳng về phía kẻ thù.

_ Được lắm...

Hunter Vương nghiến răng căm tức khi thấy hắn không những không có chút thương tổn nào, ngược lại còn gọi được lửa địa ngục lên toan tính muốn hạ ngài.

Muốn thiêu chết ngài, vậy chắc chắc cũng phải thiêu chết cả thân xác lẫn linh hồn của Kibum. Hunter Vương có chút tự tin rằng, Chúa tể Vampire sẽ không trực tiếp dùng thứ lửa đáng sợ được hình thành từ oán hận của những thây ma sâu trong lòng đất đấy để đối phó với ngài, hay ít nhất là khi ngài vẫn còn ở trong thân thể Kibum. Dùng loại lửa nguy hiểm này làm vũ khí tấn công có thể gây tổn hại không ít cho người sử dụng. Nếu Hunter Vương có thực sự bị thứ lửa đó bao quanh thì Kibum sẽ là kẻ chịu đau đớn đầu tiên, mà khi ấy thì sức mạnh của Yunho cũng bị ảnh hưởng rồi.

Bởi vậy, chỉ cần Hunter Vương còn núp trong lớp vỏ bọc hoàn hảo mang tên Kibum mà ngài luôn tâm đắc, thì Chúa tể Vampire, đừng hòng đánh bại được ngài!

Vụt ~

Hunter Vương quắc mắt cầm gươm bạc lao thẳng về phía hắn, quyết tâm dùng thanh gươm mang theo lửa địa ngục đâm thẳng vào tim hắn, và lần này chắc chắn sẽ không có chuyện hắn chỉ ngủ thôi đâu.

_ A...Yunho...

Jaejoong hoảng hốt khi thấy thanh gươm đáng sợ đó chĩa thẳng về phía hai người, vậy mà hắn vẫn đứng im, chẳng có vẻ gì là muốn tránh ra hay phản kháng lại.

_ Nguy hiểm! - Cả Junsu và Heechul đều đồng thanh kêu lên, cố sức chạy đến ngăn cản Hunter Vương, dù biết rằng cũng chẳng kịp nữa.

Mũi gươm sáng loé, mang theo sự căm hận truyền kiếp mạnh mẽ phóng lên phía trước.

_ KHÔNG!

Jaejoong hét to lên một tiếng, sau đó quay người ôm chầm lấy hắn, giơ lưng ra đỡ.

Phập!

Máu đỏ tí tách rơi xuống...

Gươm trắng đổi màu, thê lương nhiễm hồng...

_ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA