Chuyện ăn uống không phải vấn đề quá lớn đối với cả hai người.

Đế Thiết Thành luôn đưa menu cho Cát Diệp cầm trước tiên và hỏi cô muốn ăn gì.

Cát Diệp như mọi lần, trả lời:

"Em ăn gì cũng được."

Nhưng cô không lòng vòng khó hiểu như bao người phụ nữ khác.

Cô ăn gì cũng được thật.

Bởi Cát Diệp chẳng hề kén ăn, trước kia, cô đã không ít lần bị cha ruột và mẹ kế bỏ đói, nhịn bữa sáng, ăn trưa bằng bánh mì hoặc ăn tối bằng đồ thừa của khách trong những quán mà cô làm phục vụ.

Bất cứ thứ gì Đế Thiết Thành gọi, cô đều hấp thụ được hết, kể cả phần ăn của anh.

Nói thế không có nghĩa là Cát Diệp mắc tật giành ăn với người khác, cô chỉ là muốn nếm thử xem món kia có vị gì, nếm rồi thấy ngon quá, lấy luôn.

Đế Thiết Thành từng nghe cha dạy rằng: "Con đường ngắn nhất dẫn đến tình yêu là đi qua dạ dày", nên anh lúc nào cũng cố gắng dụ dỗ cô búp bê bằng đủ món ngon.

Anh cắt bít tết không phải để ăn, mà để lát cô có cướp đĩa của mình cũng đỡ phải cất công.

"Em hay thật đấy, tôi bồi bổ nhiều như vậy cũng chẳng làm em mập hơn bao nhiêu." vừa ngắm nhìn đôi má đang phồng lên nhai kia, anh vừa cười nói.

Cát Diệp tự nhìn xuống đôi cổ tay mỏng manh, đồng tình:

"Phải ha, hình như em chỉ đầy thịt hơn được mỗi một chút."

"Một chút, nhưng cơ thể em rất biết cách chọn nơi để tích thịt."

Vừa dứt lời, Đế Thiết Thành mới giật mình vì vừa lỡ miệng nhanh hơn não.

Cô đâu biết mỗi lúc cô ngủ chung giường với anh, anh liền hóa thành cáo già, vờ như mệt mỏi để lấy cớ được vùi mặt vào đôi gò bồng.

Chúng nảy nở lên bao nhiêu so với ngày đầu gặp mặt, Đế Thiết Thành biết cả.

"Sao Đế thiếu nắm rõ chuyện này thế?" Cát Diệp nghi hoặc tra hỏi.

"Ờ...tôi, tôi, đoán bừa." anh thất bại toàn tập trong việc che dấu tội danh.

Ăn xong, anh đưa cô về căn hộ của mình tại Paris, mồ hôi tay đầm đìa vô lăng.

Cát Diệp đang giữ một ánh nhìn xa lánh như thể nghĩ anh là tên biến thái.

Anh biết mình có chút cầm thú thật nên đành bất lực chấp nhận.

"Ở đây có hai phòng ngủ phải không ạ?"

"Ngày trước tôi sống một mình nên chỉ có một giường thôi."

Đế Thiết Thành biết Cát Diệp có ý không thèm ngủ chung với anh nữa.

Nhưng đúng là anh không có hai phòng ngủ.

"Vậy đêm nay em mượn ghế sô pha nhé."

Đồng hồ đã điểm mười giờ tối.

Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân và thiếp đi ngay trong phòng khách.

Đợi Cát Diệp ngủ say, Đế Thiết Thành lặng lẽ bế cô lên giường mình rồi đắp chăn ấm cẩn thận.

Anh lủi thủi tự xách gối ra sô pha để sinh tồn qua một đêm không có hơi cô.

Tuy nhiên chính anh cũng không hay rằng nửa đêm, Cát Diệp lại lật đật ôm chăn ra nằm chen chúc cùng anh trên chiếc ghế mềm mại.

Sao có thể cưỡng lại sự đáng thương trong cảnh một mỹ nam nằm co ro đơn độc?

Dính chặt vào tấm thân trầm ấm của Đế Thiết Thành, Cát Diệp tạm nhẹ dạ tha thứ cho thói xấu nghiện sắc dục.

Sớm hôm sau thức dậy, Đế Thiết Thành cười không ngớt.

Anh không thể chịu đựng được sự đáng yêu quá mức của cô búp bê này.

"Mỗi lần bảo bối giận dỗi, tôi lại càng thấy em mê người.

Nhưng dù sao tôi cũng biết lỗi rồi thưa em, hứa lần sau vẫn sẽ mắc lỗi."

Cát Diệp nhéo tay anh một cái, chẳng còn tâm trạng đôi co với tên cáo này.

Cô chỉ mong bữa sáng trôi qua thật nhanh để được đi chơi tiếp mà thôi.

"Đế thiếu, em nghe nói ở tỉnh Touraine đang tổ chức trò vui lắm!"

Đế Thiết Thành không có lý do gì để từ chối lời rủ rê, và nếu có thì anh cũng không thể từ chối một cô gái dễ thương như Cát Diệp được.

Anh chuẩn bị sẵn đồ ăn thức uống trong túi phòng khi cô đói bụng giữa chừng, đạp ga tới Touraine.

Điểm đến cho ngày hôm nay: mê cung thực vật lớn nhất thế giới - Reignac-sur-Indre.

Có diện tích tới 40000 m² và được tạo thành bởi các giống cây rau quả được chăm sóc và gieo trồng bởi các phương pháp hiện đại, mê cung này khiến cô búp bê ham vui thích thú.

Cô cười tít mắt, kéo anh chạy đến nơi đang phổ biến luật chơi:

Cuộc đua ba chân.

Đối tượng bao gồm các cặp bạn bè, tình nhân, người nhà,...!trên 18 tuổi.

Cứ hai người sẽ tạo thành một đội, nép sát lại và buộc hai chân vào với nhau.

Đồng thời hai cánh tay kề cạnh cũng bị thắt bằng sợi ruy băng đỏ, ruy băng rất trơn, nếu cử động quá mạnh sẽ bị tuột ra.

Khi đó đội chơi chính thức bị loại.

Trong thời gian bốn tiếng đồng hồ, đội chơi nào đến được trung tâm mê cung và giành lấy trái táo vàng trong tủ kính sẽ là đội chiến thắng.

Mê cung có bốn cửa chính để tiến vào, nhưng mỗi cửa chỉ giới hạn mười đội.

May mắn thay, cô và anh đến kịp suất tham gia cuối cùng tại cửa phía đông.

Cả hai làm theo luật, chân tay được khóa chặt lại với nhau.

Đế Thiết Thành sợ cô không thuận nên nhường cho cô đứng bên phải, còn anh sẽ vận động bằng tay trái và chân trái.

Hiện đã là chín giờ ba mươi sáng, tiếng còi phát động vang khắp một miền đất mênh mông.

Lần lượt từng đội chơi bước vào, mỗi cặp chia một ngả.

Thời gian đầu mọi chuyện vẫn vô cùng êm đẹp.

Những tưởng chỉ cần thong thả tản bộ giữa những hàng rào xanh mát, lựa chọn bừa một trong vô vàn ngã rẽ khác nhau, rồi tùy hứng vừa đi vừa trò chuyện là thể nào cũng về đích, nhưng thật ra mọi chuyện không hề dễ dàng như thế.

Nếu không có sự đồng điệu trong từng bước chân, từng cái đánh tay, tốc độ, chắc chắn sẽ sớm gây ra xích mích và nản lòng.

Thoạt đầu, Cát Diệp và Đế Thiết Thành phải chật vật làm quen với sự ràng buộc khắt khe này, nhưng chỉ sau gần một tiếng, cả hai người đã biến thành hình với bóng, giống nhau tới từng cử chỉ.

Cô cố gắng bước đi chậm lại, anh tập cách thu hẹp sải chân, tay đan tay, nhịp thở đều đều, nhìn sao cũng thấy ăn khớp hoàn hảo.

"Khi nào mỏi chân thì em cứ nói để tôi dừng lại." Đế Thiết Thành dặn dò.

Đương nhiên Cát Diệp ưỡn ngực khẳng định ngay:

"Còn lâu nhé, em sung sức lắm."

"Phải phải, đi chơi thì sức em thừa, lên giường em thành thương binh."