Bước ra khỏi khách sạn, Đế Thiết Thành dìu Khắc Cát Diệp vào trong xe.

Chưa từng một lần được đứng gần chiếc xe đắt tiền như vậy, Khắc Cát Diêp liền ngơ ngác ngước mắt ngược xuôi, không khỏi trầm trồ trước từng chi tiết bóng loáng được thiết kế tinh xảo.

"Em đã ngồi lên rồi thì nó cũng là của em."

Đế Thiết Thành vừa cẩn thận thắt dây an toàn cho cô vừa nói.

Rồi anh lợi dụng khoảng cách sát gần này mà hôn chụt lên má Khắc Cát Diệp.

"Xin lỗi ngài, hiện tại em không có đủ tiền.

Liệu em có thể trả trong vòng hai năm được không ạ?"

Cô mở lời đàm phán, dáng vẻ nghiêm túc làm Đế Thiết Thành không khỏi bật cười.

Anh bắt đầu đánh lái.

"Được.

Hai năm làm người phụ nữ của tôi, đó là nghĩa vụ duy nhất để em trả nợ."

Đế Thiết Thành chưa từng yêu đương, cũng không có ý định yêu đương, nhưng cảm giác này thật không tệ.

Mặc cho nó có là tình yêu hay hứng thú nhất thời, anh vẫn muốn thử trải nghiệm một chút.

Mặt trời đã lên cao, chiếc xe dừng bánh ở sảnh chính một nhà hàng sang trọng.

Đôi trai gái cùng sánh bước vào trong giữa cơ man lời bàn tán của thực khách.

"Em muốn ăn gì?"

Đế Thiết Thành hỏi.

Khắc Cát Diệp lưỡng lự một hồi, đáp:

"Có hơi đòi hỏi nhưng em có thể xin ngài một đĩa...mì ý được không?"

Câu trả lời của cô khiến anh có chút bất ngờ.

Một món đơn giản hết sức như vậy mà cũng có thể nói là đòi hỏi sao? Khắc Cát Diệp thấy anh không nói gì, vội lúng túng:

"Xin lỗi...Ngài chỉ cần cho em cơm và rau là đủ."

Quan sát nữ nhân mảnh mai trước mắt, Đế Thiết Thành ngầm hiểu được phần nào lý do vì sao khi bế cô lại thấy nhẹ bẫng đến vậy.

"Tất cả, mỗi món một suất."

Anh phẩy tay với bồi bàn.

Chẳng bao lâu sau, cả chục thứ cao lương mĩ vị lần lượt được dọn ra.

Khắc Cát Diệp tròn mắt ngạc nhiên.

Từ trước tới nay, gia đình cô chỉ thuộc tầng lớp hạ lưu, lại còn là đứa con bị cha và mẹ kế bỏ mặc, Cát Diệp cũng chỉ có thể ăn uống đơn giản cho qua ngày.

Có buổi đêm nọ, cô đi rửa bát thuê để kiếm tiền trang trải học phí, lúc trở về đã là tối muộn.

Cả một ngày chưa có gì vào bụng ngoài hai ổ bánh mì khô khốc, Khắc Cát Diệp tay chân rã rời, đói lả đi ngay giữa đường.

Ông chủ tiệm mì ý gần đó thấy tội nghiệp quá, bèn thương tình tặng cô một suất ăn miễn phí.

Đó chính là món ngon nhất mà Khắc Cát Diệp từng được nếm thử.

Giờ đây, ngay trước mắt cô là vô vàn của ngon vật lạ còn đắt tiền hơn thế nữa.

Khắc Cát Diệp nuốt nước bọt ừng ực, không nghĩ mình lại được phép thưởng thức.

"Đổ chúng vào dạ dày hoặc thùng rác, tôi cho em lựa chọn."

Đế Thiết Thành đưa cặp mắt xám lạnh nhìn Khắc Cát Diệp, nói.

Đôi đồng tử của anh như thấu tận tâm can người đối diện, nhạy bén và thông minh.

Rất nhanh, đúng như Đế thiếu dự đoán, Khắc Cát Diệp vì không dám lãng phí đồ ăn mà bắt đầu hé miệng.

Cô vụng về cắt miếng bít tết bằng dao bên tay trái và nĩa bên tay phải, tất cả các quy tắc ứng xử trên bàn ăn đều sai hết, ngoại trừ một điểm cộng là thế ngồi ngăn ngắn cùng phong thái từ tốn, nhã nhặn.

Đế Thiết Thành chống cằm ngắm nhìn dáng vẻ ngộ nghĩnh của cô gái nhỏ này, khóe môi khẽ nhếch lên một góc hai mươi độ.

Sau khi cắt thành công miếng bít tết, Khắc Cát Diệp đột nhiên ngưng lại, không ăn ngay.

Cô kính cẩn cất lời:

"Mời ngài Đế dùng bữa."

Đế Thiết Thành không phản ứng gì nhiều, chỉ ậm ở qua loa.

Anh đến đây cốt là để vỗ béo ai kia.

Trước sự im lặng của anh, Khắc Cát Diệp lên tiếng:

"Em không thể ăn nếu chủ nhân chưa bắt đầu trước, đó là nguyên tắc căn bản, xin ngài hiểu cho."

Biểu cảm và lời nói cứng nhắc ấy, chính là được hình thành từ một quá khứ tăm tối.

Lớn lên trong sự ghẻ lạnh và những trận đánh chửi liên miên, đứa trẻ tên Khắc Cát Diệp đã dần thu mình lại.

Có một nỗi sợ luôn đeo bám lấy cô.

Cô sợ rằng tất cả những con người ngoài kia, ai ai cũng tàn bạo như cha mẹ.

Chính vì thế mà Khắc Cát Diệp đã luôn tự ép bản thân phải tuân theo những quy củ ràng buộc trong quá khứ.

Để rồi lúc này đây, trước một chủ nhân mới, Khắc Cát Diệp lại tiếp tục hạ mình như trước kia đã từng.

Nghe cô nói xong, Đế Thiết Thành thấy tâm tư bỗng cồn cào nỗi xót xa lạ lùng, tựa mặt hồ lặng bị ai ném đá rồi gợn trào sóng xô.

"Nguyên tắc của điều gì?" Anh chớp mi, hỏi lại.

Khắc Cát Diệp điềm nhiên đáp lời:

"Của một con chó đối với chủ nhân.".