Đế Thiết Thành mặc quần bơi đen đơn giản che phủ ngang phần đùi rắn chắc.

Thân trên anh khoác chiếc sơ mi cộc tay màu xanh nhạt để mở, lộ ra sáu khối cơ hoàn mỹ trên vùng bụng.

Bồn chồn đi qua đi lại, hết cầm cái này lại đặt cái kia, Đế Thiết Thành tự dặn lòng rằng lát nữa phải giữ tâm lặng như nước.

Anh mạnh dạn thử tưởng tượng ra trong đầu trước cho quen dần, nhưng khi hình ảnh Cát Diệp diện bikini vừa vụt hiện lên, máu trong mũi anh lập tức căng tràn như muốn tạo áp suất lên thành mạch và bật trào ra ngoài.

Thở dài, Đế Thiết Thành xoa thái dương bất lực.

Cát Diệp sau một hồi chọn lựa cũng hí hửng diện bộ đồ bơi đầu tiên trong đời bước ra khỏi phòng tắm.

Chiếc bikini liền mảnh dáng cổ yếm ôm trọn lấy từng đường cong nóng bỏng, sắc trắng tinh khôi tuy đơn giản nhưng vẫn tôn lên nước da mềm mại ngọc ngà.

Cặp chân thon dài cùng bờ vai quyến rũ của cô không có lấy lớp vải che chắn, nữ tính và yêu kiều vô độ.

"Con m* nó! Rõ ràng đây là loại áo tắm an toàn nhất rồi mà?" nội tâm Đế Thiết Thành gào thét dữ dội.

Toàn thân anh trở thành phích nước sôi sùng sục, tỏa nhiệt mạnh mẽ.

Cát Diệp tiến lại gần, thả một ánh nhìn đầy ý cười:

"Đế thiếu sao thế?"

"Tôi...ổn." anh gắng gượng bình tĩnh để không bị khe ngực kia dụ hoặc.

"Tốt, vậy thì chúng ta cùng ra biển thôi.

Nắng ấm bắt đầu lên rồi."

Cát Diệp vui vẻ đeo lên mắt anh cái kính râm, xỏ dép chạy ù đến bờ biển.

Luôn náo nhiệt và thân thiện chính là bãi biển ở Kamari đây.

Bãi cát đen đặc trưng của đảo Satorini nằm yên bình, hòa với tiếng sóng xô rì rào.

Nhảy nhót trên những ngọn sóng bạc đầu, Cát Diệp hít căng lồng ngực cơ man là khí biển.

Vị mặn thoang thoảng và hương gió lồng lộng tràn vào phổi cô, khiến cô thấy phấn khích vô cùng.

Đây là lần thứ hai Cát Diệp được tới biển.

Nhớ lần đầu tiên, đó là khi cô năm tuổi, mẹ đưa cô đến một bờ biển hoang sơ để cùng nhau đi chơi xa lần cuối trước lúc căn bệnh viêm phổi quái ác cướp đi sự sống.

Và chỉ hai ngày sau đó, phổi bà yến dần, thoi thóp, rồi ngừng hẳn.

Bà đã qua đời.

Kí ức về bãi biển năm ấy giờ đây phôi phai hoàn toàn như bọt sóng.

Tuy nhiên tâm trí Cát Diệp chưa bao giờ quên hình ảnh người mẹ thân thương đứng trong ánh hoàng hôn, nhìn cô với ánh mắt đầy âu yếm.

Lúc này, vì mải lăn xả, đắm mình trên làn nước mát rượi, Cát Diệp chẳng hay biết đã có bao nhiêu sự chú ý đổ dồn lên cô.

Đàn ông háo sắc thèm thuồng, đàn bà nhăn mặt ghen tị, trẻ nhỏ reo hò muốn chạy tới chơi chung, và Đế Thiết Thành mặt mày đen nhẻm khó chịu.

"Em là đồ vô tâm." anh ấm ức lấy khăn tắm bọc cô lại, ôm khư khư thật chặt như sợ ai cướp mất.

Cát Diệp bật cười tươi, tay mân mê vẽ vòng tròn nơi ngực trần của anh:

"Họ chỉ được ngắm, còn anh được ăn cơ mà."

"Chưa dám ăn, đợi khi nào thức ăn chịu hiểu lòng anh đã."

Cát Diệp rất muốn hỏi nữa, nhưng tiếng hải âu chao liệng như thôi thúc cô dấn thân vào cuộc chơi hấp dẫn.

Thế là đạp chân làm nước bắn vào người anh, cô vùng chạy đi, khơi mào trận thủy chiến.

Cả hai thả ưu tư cho sóng bể cuốn trôi đi, lao tới té nước vào đối phương.

Người này cười, người kia reo, bỗng chốc bãi biển tươi sáng hẳn lên.

Chơi đùa một hồi, cổ họng cô liền bị nắng làm cho khô khốc.

"Em khát." cô lay lay vai anh.

Trước dáng vẻ nũng nịu này, Đế Thiết Thành tan chảy, vội vàng chạy đi:

"Đợi ở đây, tôi mua nước dừa cho em."

Cát Diệp ngoan ngoãn gật đầu, tuy nhiên mặt biển trong xanh ngoài xa thật giống một cám dỗ khó cưỡng, nó liên tục lôi kéo cô đến ngâm mình và ngụp lặn ngắm mình lớp sỏi đá độc lạ phía dưới.

Đến khi Đế Thiết Thành quay lại thì cô đã biến mất tăm.

Anh lo lắng ngó nghiêng khắp nơi, gọi to tên cô:

"Diệp Diệp! Em ơi!"

Không có tiếng trả lời.

Theo trực giác bản năng, Đế Thiết Thành nheo mắt nhìn ra biển.

Và điều anh trông thấy đã làm trái tim anh hụt mất vài nhịp.

Nổi bồng bềnh dưới mặt nước cách nơi anh đứng chừng vài mét, có một thứ gì bung xõa mềm mại.

Nếu nhìn qua cứ ngỡ kia là con sứa, nhưng trông kĩ vào màu sắc mới thấy thứ đó mang màu nâu hạt dẻ.

Là tóc của Cát Diệp!

Nửa giây bàng hoàng, Đế Thiết Thành thấy được hai từ "đuối nước" thương tâm, thấy một gương mặt xinh đẹp tím tái ngủ yên trong quan tài phủ hoa trắng muốt, và cả cuộc đời dài hàng chục năm phía trước vụt qua tầm nhìn của anh, tuy rất nhanh thôi, nhưng anh cảm nhận được rõ rằng đó sẽ là cuộc đời chìm trong tăm tối.

Bao nhiêu năm đứng trên thương trường, đem quyền uy gieo rắc nỗi lo cho kẻ khác.

Tới thời khắc này đây, Đế Thiết Thành đã biết sợ là gì.