Dẫu luôn dặn lòng phải tin tưởng tuyệt đối, song Cát Diệp không thể ngăn nổi cảm giác ấm ức dữ dội trấn áp nơi lồng ngực.

Chưa bao giờ cô thấy bản thân có nhu cầu chiếm hữu anh cho riêng mình một cách mãnh liệt đến nhường này.

Đế Thiết Thành là chủ nhân của cô, chỉ được phép là của riêng cô!

Máu nóng sôi sục, Cát Diệp tiến đến, ngang nhiên ngồi vài lòng anh.

Tay cô cầm lấy chiếc dao dọc giấy trong ống đựng bút, kéo lưỡi dao trừng trừng sát khí lên:

"Đuổi việc cô ta." Cát Diệp ra lệnh cho Đế Thiết Thành.

Anh vừa bất ngờ lại vừa phấn khích trước dáng vẻ đáng sợ này, ngoan ngoãn vâng lời:

"Tuân lệnh thưa bảo bối đại nhân."

Mọi chuyện sau đó đương nhiên không còn gì để bàn cãi.

Đinh Hạ Băng cuốn gói ra về ngay trong ngày thử việc đầu tiên.

Căn phòng rơi vào tĩnh lặng, Cát Diệp vẫn ôm khư khư tấm thân anh như sợ bị ai cướp mất.

"Em muốn giữ chặt tôi đến hết ngày sao?" Đế Thiết Thành thả một ánh nhìn đầy ý cười lên biểu cảm khó ở của Cát Diệp.

Cô bất bình ngẩng mặt lên:

"Anh có ý kiến?"

Đế Thiết Thành kéo phéc-mơ-tuya khóa miệng lại, không dám chơi trò mạo hiểm.

Tay cô vẫn còn đang lăm lăm con dao, anh mà lộn xộn coi chừng mộ xanh cỏ như chơi.

Đúng là Diệp Diệp của anh, rất xứng danh nóc nhà.

Hương nước hoa nồng của Đinh Hạ Băng vẫn còn bám mùi trên chiếc ghế da, làm Cát Diệp nhăn mũi khó chịu.

Cô hậm hực đẩy anh, một mạch đi thẳng khỏi tập đoàn.

Thất thường và cục tính như vậy không hề giống cô chút nào, Cát Diệp còn chẳng thể hiểu nổi chính mình.

Cô chỉ biết rằng dù có nhắm mắt hay mở mắt thì cô vẫn thấy trơ trơ cái cảnh tượng gian tình đáng ghét kia.

Đế Thiết Thành vội đuổi theo sau, nhưng anh đã không tới kịp trước khi chiếc xe lăn bánh.

Quản gia Trung sau đó cũng gọi điện thông báo với anh rằng cô đã an toàn quay về biệt thự Đế Phong và đang ngủ trưa, anh đành không nỡ làm phiền cô nữa.

Chiều muộn đó, sau khi thu xếp ổn thỏa cho chuyến công tác ngày mai, anh phi về nhà với tốc độ nhanh nhất có thể.

"Búp bê, tôi có mua bánh mochi em thích này." anh dịu dàng gọi cô.

Nằm trên ghế sô pha, Cát Diệp uể oải đáp:

"Mừng Đế thiếu đã về." rồi không liếc anh lấy một cái, cô tiếp tục chống cằm xem TV.

Đế Thiết Thành thở dài buồn bã:

"Em còn giận tôi sao?"

"Không có." cô thẳng thừng phủ nhận.

Thái độ khó hiểu này làm anh như mở cờ trong bụng, sán lại âu yếm cô:

"Cuối cùng em cũng cho tôi một tia hy vọng rồi..." Đế Thiết Thành hạnh phúc nhủ thầm.

Phải, Cát Diệp không còn xem anh như bậc quân vương, nghĩ mình chỉ là một phi tần nhỏ trong dàn hậu cung mà anh có quyền năm thê bảy thiếp nữa.

Cô thật sự muốn một mối quan hệ chỉ có hai người mà thôi.

Cô khó chịu khi thấy người phụ nữ khác chen chân vào.

Là cô đang ghen!

"Em vẫn không tin sao? Tôi thề rằng sổ hộ khẩu trong tim tôi chỉ mình em nắm giữ, nếu nói sai tôi sẵn sàng bị xe tông..."

"Em tin em tin! Đừng nói mấy thứ xui xẻo thế chứ!" cô cuống quýt ngắt lời.

Thế là cả hai lại tiếp tục hòa thuận như có gì xảy ra.

Cát Diệp nhanh nóng cũng nhanh nguội, hơn nữa còn không hay để bụng chuyện vặt vãnh, khiến cho Đế Thiết Thành nhẹ lòng hơn hẳn.

Buổi tối, anh tiếp tục cặm cụi làm việc trong thư phòng để chuẩn bị cho lịch trình công tác dày đặc.

Mải mê với những con số đầu tư nghìn tỉ, Đế Thiết Thành chôn chân ở đó tới tận khuya không hay.

Cát Diệp gõ cửa phòng nhắc nhở:

"Đã muộn rồi Đế thiếu à, anh nên giữ gìn sức khoẻ."

"Tôi sẽ xong ngay đây, em đừng lo." anh đáp.

Cô bước vào, tay ôm một bạn thỏ bông, bĩu môi:

"Em còn tính cho phép anh ngủ lại phòng em đêm nay, nhưng hình như anh không thích thì phải."

Nghe cô nói thế, Đế Thiết Thành gập máy tính lại ngay, anh tất nhiên là rất thích, thích chết đi được.

Đã gần ba tháng cả hai ở bên nhau, càng ngày cô càng bớt mặc cảm, thoải mái thể hiện rõ cá tính.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc tỉ lệ anh trở thành thê nô dần tăng lên ít nhiều.

Thê nô được trả lương cao, đó là sự gần gũi của cô, nụ cười vô tư của cô, thế nhưng đổi lại, anh rất hay bị cấm cửa không cho ngủ chung.

Điều này thật ra chẳng có gì là khó hiểu, đều tại anh không thích làm người, cứ khoái làm con sam bám chặt mỗi đêm.

Sáng dậy Cát Diệp phải khó khăn lắm mới dứt được anh khỏi người mình để rời khỏi giường.

Ngày mai anh phải lên máy bay rồi.

Một tuần trời xa cách, anh chắc chắn sẽ rất nhớ cô.

Cát Diệp thiết nghĩ cũng nên bù đắp một chút ít.

Hoặc có thể anh sẽ không nhớ cô đâu, bởi ở bên hải ngoại ấy có cả ngàn thú vui mới mẻ: phụ nữ, vũ trường, sòng bài,...!Cô có lẽ cần tập chuẩn bị tâm lí từ hôm nay, để một ngày nào đó có lỡ mất quyền sở hữu "sổ hộ khẩu" trong tim anh, cô sẽ không trở nên tuyệt vọng tới mức tự rạch tay đến chết gục trên vũng máu nhạt màu nguồn sống.

Nói cách khác, người mang lại sự tái sinh tâm hồn của Cát Diệp, chủ nhân của Cát Diệp, và quan trọng hơn cả là mục đích sống của Cát Diệp, chính là anh, Đế Thiết Thành.

Ồ, Cát Diệp lại suy diễn tiêu cực nữa rồi.

Cô nheo mắt cố gạt bỏ viễn cảnh đáng sợ ấy ra khỏi đầu, cô thấy mình đang nằm trong vòng tay anh, trên một chiếc giường lớn ấm áp.

Cứ việc tận hưởng khoảnh khác hiện tại.

Thế là đủ.