Một ngày làm việc mệt mỏi trôi qua. Cô lê thân xác một cách nặng nhọc trở về ngôi nhà nhỏ.

Cửa mở, nơi bậc thềm bước vào nhà còn có một đôi giày đen được đánh bóng sạch sẽ. Khuôn mặt mệt mỏi của cô bỗng trở nên tươi tắn hơn bao giờ hết. Vội vã bước vào trong, cô thấy anh đang nằm ngủ trên ghế.

Nhón chân bước lại gần như sợ làm anh thức giấc, cô nhìn anh nở một nụ cười dịu dàng. Khẽ đặt lên trán anh một nụ hôn, cô nhẹ nhàng nâng cánh tay đang lơ lửng ngoài ghế lên ngực anh, xoay người bước vào phòng lấy tấm chăn mỏng đắp lên cho anh rồi mới yên tâm đi xuống bếp.

Căn nhà ảm đạm thường ngày, vì có sự xuất hiện của anh mà trở nên tươi sáng hơn, mặc dù bây giờ đã xế chiều. Hôm nay, tâm tình của cô vui vẻ hẳn. Bởi vì anh về.

Mùi thức ăn thơm phức, ngào ngạt đánh thức vị giác của anh. Nhìn tấm chăn đắp trên người mình, anh khẽ nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia phức tạp. Khẽ bật người dậy, lắc lắc cổ vài cái rồi đứng lên đi về phía nhà bếp.

"Anh dậy rồi ạ?" Khẽ đặt dĩa thức ăn lên bàn, cô quay sang nhìn anh cười dịu dàng.

"Ừ!"

"Anh vào tắm rửa rồi ra ăn cơm cho nóng. Mấy hôm nay anh không về, chắc là đã không được ăn uống đầy đủ rồi. Trông anh xanh xao quá!" Giọng cô thật êm dịu, chứa đựng trong đó là bao nhiêu sự quan tâm và tình cảm dành cho anh, người con trai cô hết mực yêu thương.

"Em ăn đi! Anh phải đi rồi. Công việc hơi nhiều. Tối nay có lẽ anh lại không thể về."

Anh không nhìn cô, lạnh lùng buông ra mấy tiếng rồi xoay người đi ra ngoài. Cô vội vã lấy lồng chụp mấy dĩa thức ăn lại rồi chạy ra ngoài theo anh: "Anh đi đâu vậy ạ? Sao dạo này bận vậy? Công việc nhiều lắm hả anh?"

"Ừ!"

Nhận ra sự lạnh nhạt ngày một rõ rệt của anh đối với mình, lòng cô chợt dấy lên một cảm giác bất an. Nhẹ bước tới, vòng tay ôm anh từ phía sau, cô khẽ dụi dụi khuôn mặt nhỏ vào sau lưng anh nũng nịu: "Ở lại hôm nay được không anh? Lâu lắm rồi anh không..."

"Anh bận." Lời nói còn chưa dứt đã bị anh cắt ngang. Anh lạnh lùng gỡ tay cô ra: "Em lên sắp giúp anh mấy bộ quần áo và ít vật dụng cá nhân."

"Anh đi xa sao ạ?"

"Ừ, lần này đi công tác xa."

"Xa là đi đâu ạ? Bao lâu mới trở về? Anh ăn cơm rồi hãy đi."

"Anh bận lắm, không có thời gian. Sắp trễ rồi, anh đi tắm chút. Em mau giúp anh chuẩn bị đồ đạc đi " 

Nói rồi anh lướt qua người cô đi vào phòng tắm. Khuôn mặt tươi tắn khẽ trùng xuống, thoáng qua một vài nét u buồn.

Có lẽ là anh đi lâu. Cô cẩn thận xếp quần áo vào vali, còn chuẩn bị nào là thuốc men đủ thứ phòng khi cần tới. Anh rất hay chủ quan, ốm đau chẳng bao giờ mua thuốc uống cả. Xong xuôi, cô khệ nệ xách vali ra khỏi phòng, đặt bên cạnh tủ giày ngoài cửa lớn.

"Anh đi đây!" Anh không nhìn cô, vội vã xách chiếc vali rồi mở cửa. 

Khoảnh khắc anh chuẩn bị rời đi ấy, cô chợt cảm thấy vô cùng lo lắng. Lo lắng anh đi rồi lại không về nữa.

"Anh ơi!"

Giọng cô vang lên khiến anh dừng bước chân, quay đầu lại hỏi: "Sao thế?"

Cô vội chạy lại, vòng tay ôm chặt lấy anh như sợ rằng, chỉ cần buông tay ra thôi là anh sẽ biến mất khỏi cô ngay lập tức.

"Anh phải đi!"

"Một chút thôi!" Giọng cô khẽ nghẹn ngào khiến anh có chút xao động, đứng im để mặc cho cô ôm chặt lấy mình.

"Anh sắp trễ rồi!" Anh đưa tay gỡ cô ra khỏi người mình rồi xoay người mở cửa bước đi, để cô một mình lặng lẽ đứng đó nhìn bóng anh khuất dần rồi biến mất hẳn trong không gian tối đen kia.

Ánh mắt sâu hun hút cứ nhìn theo hướng anh vừa đi không rời. Một vài giọt nước ấm nóng khẽ lăn ra khỏi hốc mắt đỏ hoe. Căn nhà vừa được thắp sáng lên một chút, lại trở về với vẻ ảm đạm thường ngày. Bàn thức ăn cũng đã nguội lạnh, không một ai đụng đũa.

Anh lại đi rồi. Bao lâu nữa anh mới lại về?

Cô vẫn luôn gọi điện nhắn tin cho anh mỗi ngày. Anh cũng trả lời cô, mặc dù nội dung chẳng có gì ngoài mấy chứ "ừ", "ờ" nhàm chán, hoặc những lời quan tâm hời hợt. Nhưng ít ra như vậy, cô còn cảm thấy tự an ủi bản thân rằng anh vẫn quan tâm cô. Nhưng mấy ngày sau đó, anh lại bặt vô âm tín, nhắn tin gọi điện không trả lời.

Một nỗi sợ hãi tột độ lan tràn trong lòng. Cô đứng ngồi không yên, cả ngày cứ đi đi lại lại cầm chiếc điện thoại trong tay, lâu lâu lại đưa lên nhìn xem mình có bỏ lỡ một tin nhắn, một cuộc gọi nào của anh không. Ngay cả đến lúc đi ngủ, cô vẫn nắm khư khư chiếc điện thoại lạnh ngắt trong tay đợi anh, rồi thiếp đi lúc nào không hay. Để rồi sáng hôm sau tỉnh dậy, cô vội vã mở điện thoại kiểm tra lại hộp thư thoại, nhưng chỉ nhận được sự thất vọng.

Hôm nay cô nghỉ làm, quyết định tới công ty tìm anh. Tâm trạng cô bây giờ đang vô cùng rối bời, hoang mang. Phóng xe một mạch tới công ty của anh, cô vội vã chạy vào bên trong. Trước đây cô đã tới đây vài lần nên không còn quá lạ lẫm với nơi này. Những nhân viên trong công ty, một vài người cũng nhận ra cô, họ khẽ cúi đầu chào cô rồi tiếp tục công việc của mình.

Anh nghỉ việc. Tin chấn động này làm cô không khỏi bàng hoàng. Anh đã nghỉ việc ở công ty cả tuần nay rồi. Tức là sau hôm anh về nhà đó, anh đã nghỉ việc. Vậy anh đi đâu?

Những câu hỏi bắt đầu xuất hiện dồn dập, nỗi lo lắng ập đến bất ngờ khiến cô khẽ run rẩy, vội vã chạy ra ngoài rồi phóng xe về nhà.

Cửa lại mở, vẫn là đôi giày đen bóng loáng mà cô thường chăm chút lau chùi xuất hiện ở bậc cửa.

Anh về, đúng là anh rồi!

"Anh ơi!"

Vội vã chạy vào bên trong, cô thấy anh đang lặng lẽ trên sofa. Trông anh mệt mỏi quá.

"Anh về lúc nào thế? Mà sao anh nghỉ việc rồi?"

"Em tới công ty sao? Em nghỉ làm?"

"À, dạ. Tại mấy hôm nay tự nhiên không liên lạc được cho anh, em thấy lo nên..."

"Em ngồi xuống đi! Anh có chuyện muốn nói."

Cô nhẹ bước tới ngồi xuống đối diện anh, trong lòng có dự cảm không lành: "Có...chuyện gì vậy ạ?"

"Anh sắp chuyển đi nơi khác rồi!"

Cô tròn mắt nhìn anh ngạc nhiên: "Anh..sao lại đi nơi khác là sao ạ? Vậy còn em, em phải làm sao?"

"Chúng ta, có lẽ nên dừng lại thôi."

Hai từ "dừng lại " vừa thốt ra từ miệng anh một cách thản nhiên khiến tim cô như thắt lại. Ngồi thất thần trên ghế như không tin những gì mình vừa nghe. Đôi bàn tay nhỏ bé khẽ run rẩy, rịn chút mồ hôi đang xoắn chặt vào nhau như muốn trấn an mình phải thật bình tĩnh. Cô nhìn anh, khẽ cất giọng nói run rẩy: "Anh..anh..nói gì..vậy ạ? Em..không hiểu?"

"Rồi em sẽ hiểu thôi. Anh đi đây. Em đừng buồn cũng đừng khóc. Rồi em cũng sẽ quên anh thôi!" Nói rồi anh đứng dậy bước đi, để cô vẫn còn không khỏi bàng hoàng, ngồi thất thần trên ghế.

Cho tới khi tiếng cánh cổng khẽ vang lên mới kéo cô về thực tại. Cô vội vã đứng dậy lao ra ngoài gào lên: "Anh ơi, chờ em với!"

Anh vẫn chưa đi. Cô lao tới ôm chặt lấy anh, chặt hơn bao giờ hết. Cô không muốn anh đi nữa, không muốn đi nữa. Cô yêu anh, cô thương anh, cô không thể sống thiếu anh được.

"Đừng đi, anh buồn em, giận em thì anh cứ nói, cứ mắng, cứ đánh em đi. Chứ đừng rời xa em, em xin anh, đừng rời xa em." Cô bắt đầu khóc, nước mắt lã chã tuôn xuống ướt đẫm hai gò má, rồi thấm cả vào vạt áo của anh.

"Anh phải đi thôi. Xin lỗi, thực sự xin lỗi em. Hãy cứ hận anh đi, rồi em sẽ tìm được người khác tốt hơn anh."

"Không, em mặc kệ ai tốt, em chỉ cần anh thôi. Vậy nên xin anh đừng bỏ em, em sẽ không thể sống nổi nếu không có anh đâu."

"Xin lỗi, anh không thể!"

Anh lạnh lùng gỡ tay cô ra, đẩy cô lùi về sau một chút rồi xoay người bước tiếp. Cô chạy nhào tới một lần nữa ôm chầm lấy anh thật chặt mà khóc lóc van xin nài nỉ anh đừng bỏ cô. Nhưng có lẽ anh đã không còn chút rung động nào đối với cô nữa rồi, cho nên anh vẫn quyết định ra đi.

Cô chạy theo, vấp té ngã nhào xuống đất rách đầu gối. Một cảm giác đau xót truyền lên tới tận đỉnh đầu. Đưa tay quẹt đi vết máu đang rỉ ra nơi đầu gối. Bây giờ cô không thấy đau nữa rồi. Cô cứ ngồi bệt dưới đất như thế mà khóc lóc, đưa tay quẹt hết lớp nước mắt này tới lớp nước mắt khác. Máu đỏ dính trên tay hòa lẫn với nước mắt, thấm vào trong khoang miệng cô một mùi tanh nồng nặc. Ánh nắng le lói của buổi trưa nắng bao trùm lấy bóng dáng tiều tụy của cô. Trông cô thật bi thương.

Khoảng thời gian sau đó thật tồi tệ. Cô nhốt mình trong phòng, không ăn không uống. Chỉ cầm chiếc điện thoại gọi điện nhắn tin cho anh, van nài năn nỉ cầu xin anh quay lại. Nhưng vẫn là sự im lặng đáng sợ ấy.

Cô tới nhà tìm anh, anh hết lần này tới lần khác trốn tránh cô. Nhưng có nhiều chuyện, không phải cứ trốn tránh mãi được. Rồi cô cũng gặp được anh, tại một quán bar theo sự chỉ dẫn của một người đồng nghiệp của anh.

Quán bar đông đúc, xập xình thứ âm thanh nghe đến buốt óc cộng với thứ anh sáng lòe loẹt nhấp nháy điên cuồng. Cô đưa mắt dáo dác tìm bóng dáng anh trong hàng trăm con người đang đứng san sát nhau kia.

Cô đã nhìn anh đã đủ lâu rồi, đủ lâu để có thể nhận ra anh giữa hàng trăm con người kia. Anh đang đứng cạnh mấy cô gái tóc vàng, ăn mặc hở hang đứng uốn éo bên cạnh anh.

Mọi người bắt đầu chú ý tới sự xuất hiện của cô. Họ tò mò ghé tai nhau xì xầm to nhỏ về cô. Trông cô bây giờ không khác gì cái xác khô vô hồn. Dĩ nhiên, không ngoại trừ anh cũng đã để ý tới sự xuất hiện của cô. Ánh mắt mang nét lạnh lùng tia dọc qua người cô, anh buông tay khỏi eo cô gái bên cạnh, bước tới nắm tay cô lôi ra khỏi quán bar.

"Em làm cái gì ở đây?" Anh hững hờ hỏi cô, giọng nói pha chút mệt mỏi lẫn chán chường.

"Em...tới tìm anh!" Cô nhẹ giọng.

"Anh với em kết thúc rồi, dừng lại đi."

"Kết thúc? Dừng lại? Em không hiểu ý của anh. Em không hiểu, cũng không muốn hiểu. Em chỉ muốn anh quay về bên em. Về với em đi." Giọng nói thống khổ gấp gáp vang lên, mang theo chút gì đó như đang van xin.

"Em còn muốn anh giải thích thế nào nữa? Hay muốn anh nói thẳng ra phải không?"

"Em..." Cô bỗng nghẹn giọng không nói nên lời, cổ họng như có gì đó chặn ngang.

"Chia tay đi, từ nay đừng làm phiền anh nữa! Em nhìn lại em đi, không phải tự đày đọa bản thân mình như vậy. Anh không đáng để em như vậy. Đừng có buồn có khóc nữa. Quên anh đi!"

Rồi anh lặng lẽ rời đi, để cô một mình đứng giữa đường phố tăm tối lạnh lẽo. Từng đợt gió se lạnh ùa vào lòng khiến tim cô thắt lại.

Hai từ "chia tay" thốt ra, tim cô đau như có ai đó vừa cứa một nhát vào đó. Cô cảm thấy tim mình như đang rỉ máu từng giọt. Cô nắm tay, cắn chặt môi đến nỗi cánh môi mỏng in hằn một vết răng thẳng tắp, rồi bật máu lúc nào không hay.

Cơn mưa vô tình trút xuống. Những hạt mưa nặng trĩu tạt vào người cô, chẳng biết là vô tình hay cố ý. Cô ngã quỵ xuống đất. Cảm giác tất cả mọi thứ xung quanh như đang đổ sụp ngay trước mắt mình. Người qua kẻ lại tìm chỗ trú mưa, nhưng tuyệt không một ai để ý tới cô gái nhỏ bé đang ngồi bệt dưới màn mưa lạnh lẽo kia. Những giọt nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà trào ra, hòa với những giọt mưa mặn chát, và lẫn cả chút mùi tanh của máu cứ thế lần lượt thấm vào khoang miệng, thấm vào từng tế bào trong cơ thể cô.