“Tôi là Giang Phong, là chồng của em ! Uyển Vy, em muốn quên tất cả cũng được... ngoại trừ tôi.”

Giang Phong rõ ràng nhìn ra sự giả dối của cô, nhưng lại không vạch trần. Cô muốn diễn đúng không ? Hắn diễn cùng cô.

Bạch Uyển Vy khẽ liếc nhìn Giang Phong, không biết hắn đã thực sự tin cô đã mất trí chưa. Cô diễn cũng mệt lắm, nhưng nếu như có thể, cô muốn diễn đến khi chết thì thôi, bởi vì cô muốn Giang Phong phải mãi mãi khắc ghi cô trong tim.

Hắn chà đạp tình cảm của cô, đã đến lúc phải trả lại rồi.

“Anh... bị sao vậy ? “

“Bị người xấu đả thương. Muốn nhìn sao ?”

Giang Phong cười lạnh, người con gái này có cần rạch ròi nỗi đau của hắn ra không ? Cô rõ biết vì ai mà hắn có vết thương trí mạng này mà. Lúc đó... hắn còn tưởng hắn đã chết dưới tay cô rồi.

Bạch Uyển Vy ậm ừ rồi không nói gì nữa, cô còn tưởng rằng Giang Phong sẽ thẳng thừng nói rằng cô chính là người đã hại hắn. Tại sao... mỗi khi cô muốn nhẫn tâm với hắn, hắn lại khiến cô phải cảm động mà chùn bước chứ ?

Mọi công sức của cô sẽ đổ sông đổ bể, nhưng cô thật sự không nỡ tổn thương hắn, ngoại trừ vết đâm trên ngực kia.

“Giang tiên sinh, đến giờ rồi.”

Vì sức khoẻ vẫn chưa ổn định, Giang Phong không thể rời phòng bệnh quá lâu, ngay sau đó hắn liền quay về.

Trong thời gian ở bệnh viện, Giang Phong phối hợp điều trị rất tốt, tình trạng tiến triển vô cùng nhanh, chỉ là... Bạch Uyển Vy không tốt đến vậy.

Nhưng Giang Phong cố chấp. Cô đau, cô vẫn phải chịu, bởi đây là cách duy nhất để hai người có thể hàn gắn.

“Anh xuất viện rồi ?”

“Ừ, sau này tôi sẽ không thể thường xuyên tới gặp em nữa.”

Ngoài mặt, Bạch Uyển Vy cố gắng tỏ ra buồn bã, còn thực chất là rất vui. Nhưng cô chưa từng là một diễn viên thực lực, kĩ năng diễn xuất này sao có thể qua nổi mắt của Giang Phong ? Trước kia, nếu không phải hắn dùng khối tiền khổng lồ lăng xê cho cô, cô làm sao có thể bạo được.

...

“Giang tiên sinh, hình như cô ấy ở bên anh không vui vẻ chút nào.”

“Thuốc giải ở đâu ? “

Hàn Tử Dương cười lớn, sau một thời gian ngồi tù, hắn không khác một người điên là bao.

“Vô dụng thôi, cho dù có thuốc giải, cô ấy cũng không thể cứu được nữa rồi.” Bởi vì thời gian ủ bệnh quá lâu, cho nên khi phát hiện, Bạch Uyển Vy đã không còn nhiều thời gian nữa.

“Khốn kiếp !”

Bàn tay của Giang Phong siết lại thành quyền, giáng một cú đấm xuống mặt Hàn Tử Dương, khiến anh ta ngã lăn ra đất. Ngay sau đó, hắn lật người anh ta lại, tiếp tục đòn đánh của mình, mỗi lần như muốn lấy mạng Hàn Tử Dương.

Giang Phong thật sự đã nổi điên, bởi vì hắn nghĩ đến cô, nghĩ đến những ngày tháng sống không bằng chết trong viện tâm thần, nghĩ đến cảnh tượng cô đã phải đau đớn vì những thứ thuốc ghê tởm kia.

Cứ như vậy, Giang Phong lại càng rơi vào cơn cuồng nộ, càng ra sức giáng đòn xuống người Hàn Tử Dương. Hắn đã không thể kiểm soát được chính mình nữa rồi.

“Mày sẽ không làm được gì đâu... Uyển Vy... chết chắc rồi.”

Hàn Tử Dương vẫn còn cười được, trong miệng là vị của máu tanh. Bạch Uyển Vy sắp chết, anh ta cũng sắp chết, vậy thì hai người sẽ được đoàn tụ rồi...

“Giang tiên sinh ! Giang tiên sinh !”

“Giang tiên sinh, còn đánh nữa thì anh ta sẽ chết mất !”

Bị quản ngục can ngăn, cuối cùng, Giang Phong cũng lấy lại được lí trí, hắn dừng tay. Đúng vậy... hắn không thể để Hàn Tử Dương chết được, hắn và Bạch Uyển Vy tan vỡ như ngày hôm nay tất cả là do anh ta, sao anh ta có thể chết dễ dàng chứ ?

Hắn phải khiến anh ta sống không bằng chết.

“Chấp nhận đi... Giang Phong... mày đã mất cô ấy rồi...”