“Thanh Dương. Ăn cơm chưa? Làm sao vậy? Thanh Dương.” Thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng gọi tên của ta, rất quen thuộc, rất quen thuộc, hình như ta nghe thấy giọng nói của Mạc Nhiên.

.

Ta ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú hiện lên trong mắt, khí chất tao nhã này ngoại trừ Mạc Nhiên, sẽ không có người thứ hai nữa. Ta cười hết sức rực rỡ hướng hắn nói: “Mạc Nhiên.”

.

“Cái gì?”

.

“Ngươi thích ta không?”

.

Mạc Nhiên cứng đờ, trên mặt dần dần hiện lên một tia đỏ ửng. ”Ta…”

.

Đột nhiên có chút sợ biết đáp án, ta giơ tay lên, nhẹ nhàng bưng kín miệng của hắn, ánh mắt ôn nhu của hắn lộ ra một chút nghi hoặc. Buông tay, ta đạm đạm nhất tiếu, chậm rãi tiến lên phía trước, nhẹ nhàng ôm hắn.

.

“Thanh Dương?” Thanh âm hoảng hốt từ phía trên truyền đến. Nhắm mắt lại, ta chậm rãi tựa trên ngực hắn, vẫn ấm áp như vậy… ”Thanh Dương…” Hắn ôn nhu gọi khẽ.

.

“Ân?”

.

”Có thể nói cho ta biết vì sao lại không vui như vậy không?”

.

Ta trầm mặc. Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng than nhẹ, có chút bất đắc dĩ. Chậm rãi buông hắn ra, ta lui lại phía sau mấy bước. Ngẩng đầu, nỗ lực xuất ra vẻ tươi cười, “Thân thể có chút khó chịu. Xin lỗi, tiết học của ngươi có thể ta không lên lớp được.”

.

Xoay người.

.

“Thanh Dương…”

.

Dừng lại cước bộ.

.

”Đi về phải hảo hảo nghỉ ngơi.” Thanh âm ôn nhu mang theo lo lắng.

.

Muốn cười, chỉ là vì sao… nước mắt không thể khống chế cứ liên tục tràn mi. Một ngày lại một ngày trôi qua, khí trời cũng càng ngày càng lạnh. Ngoại trừ thời gian cùng Mạc Nhiên cùng một chỗ, ngoại trừ thời gian đọc sách tại thư viện, ta vẫn rất buồn bực. Từ sau sự kiện phát sinh ở nhà hàng, trong trường học ta quả thực “một đêm thành danh“, so với ngôi sao còn nhanh hơn.

.

Bất luận đi tới đâu, luôn luôn có những ánh mắt hoặc là khinh thường, hoặc là kinh diễm, hoặc ước ao, còn có một số ánh mắt khác nữa nhìn ta, loại nào cũng có. Nói rằng thật ngưỡng mộ ta, nếu có thể giống ta, kết thân được với đại thiếu gia như Hàn Phong hoặc Tề Khiếu, cả đời cũng không cần phải băn khoăn gì về tương lai nữa.

.

Vẫn rất khó lý giải tâm tính của… những kẻ có tiền cùng các đại tiểu thư này, thật sự là rất kỳ quái a.

.

Nếu như bọn họ mắng ta là đồng tính luyến ái, khiến người ta chán ghét, ta còn có thể tiếp thu, tuy rằng ta biết ta không phải như vậy. Thế nhưng, ngươi lại nói là đố kị với ta, ước ao được như ta, thì thực sự rất khó lý giải. Lẽ nào chỉ cần có tiền, thì không cần quan tâm đến bất luận quan niệm đạo đức gì sao, cái gì cũng có thể cải biến sao? Dần dà lâu ngày, tâm trạng buồn bực cũng từ từ bình tĩnh trở lại.

.

Hàn Phong hầu như mỗi ngày đều đến làm phiền ta, hắn vừa mới lộ diện, ta liền lập tức đào tẩu. Nếu thực sự trốn không thoát, cũng chỉ là ra vẻ một kẻ ngu si, ngơ ngác ở một bên nghe hắn nói mấy câu tha thứ với không tha thứ, yêu với không yêu, thích với không thích.

.

Một chút ái ngữ của hắn đều bị ta xem như gió thoảng bên tai, không thể coi là đang nghe. Hắn nói suốt, thời gian rất dài, ngay cả ta cũng phải bội phục sự kiên trì của hắn.

.

Đối diện với gương mặt lạnh lùng của ta, khuôn mặt tuấn khốc của Hàn Phong càng ngày càng âm trầm, tính tình cũng càng ngày càng dễ cáu kỉnh, tức giận. Cũng đã nghe qua trong khoảng thời gian này hắn đả thương người ở trường, chỉ bởi vì một lý do rất nhỏ mà đánh gãy xương sườn đối phương. Tin tức lan truyền thật là lợi hại, mọi người đều bàn luận xôn xao, muốn không biết cũng không được.

.

Lúc đầu cũng thập phần kinh ngạc, chấn động, thậm chí là càng không nhẫn tâm với kẻ bị Hàn Phong đánh bị thương. Sau đó ngẫm lại, dù sao cũng chẳng phải chuyện gì liên quan tới ta, đại thiếu gia hắn thích thế nào thì thế đó, thích đánh người liền đánh người, cho dù là hắn lên cơn muốn một mồi lửa đốt cái trường này đi cũng vậy thôi, nói cho cùng, cái trường này là của hắn mà.

.

Trong lòng nghĩ nếu như không muốn nếm thử nắm đấm của hắn, thì nên đối hắn khách khí một chút. Sau khi hắn đánh người, ta mỗi lần đều tự nhủ như vậy, thế nhưng cuối cùng vẫn không làm được, bởi vì vừa nhìn thấy mặt hắn, sẽ nghĩ đến chuyện trước đây, ta liền đầy một bụng thuốc nổ.

.

Tề Khiếu, vẫn cho rằng mình có thể cùng hắn trở thành bằng hữu tốt nhất. Hiện tại xem ra… Đáng tiếc… Hắn mặc dù không giống Hàn Phong mỗi ngày đến quấn lấy ta, nhưng một tuần chí ít cũng sẽ tìm ta hai đến ba lần. Cũng rất quân tử, cho dù biết ta luôn dùng đủ loại lý do để tận lực lảng tránh hắn, cũng chỉ là gật đầu, bất đắc dĩ cười cười rồi rời đi.

.

Có lúc chạm mặt tại hành lang, ta ngoại trừ chào hỏi thông thường, liền né người đi tiếp, như người xa lạ. Hắn đã từng gọi tên của ta, thế nhưng sau khi nghe ta gọi hắn là “Tề lão sư”, liền không trả lời, chỉ là ôn nhu nhìn ta, trong mắt tràn ngập bi thương và nuối tiếc.

.

Có chút không đành lòng, cũng len lén trách móc bản thân, vì ngẫm lại ngày đó chịu nhục, kỳ thực cùng hắn hình như cũng không có quan hệ nhiều lắm, ta làm như vậy, có thể chỉ là muốn cấp cho bản thân nhu nhược một lý do để trốn tránh hắn mà thôi!

.

Vẫn như mọi khi ta vừa ngáp vừa ngồi nghe giờ Triết học khô khan vô vị, xem đồng hồ đeo tay, mười một giờ, vừa vặn đã có tiếng nhạc báo hết giờ.

.

“Chủ nghĩa duy tâm về…” Giáo sư dạy Triết học đang nói dở dang liền bị tiếng nhạc du dương cắt đứt, là hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ.

.

“Mời sinh viên Thanh Dương hệ tiếng Trung hiện tại đến phòng Hiệu trưởng một chút.” Một thanh âm êm ái vang lên trên loa phát thanh.

.

Kỳ quái, Hiệu trưởng tìm ta để làm chi? Có chút buồn bực đứng lên, chậm rãi đi ra cửa.

.

Dừng lại cước bộ, đứng ở trước hắc sắc đại môn, đột nhiên có loại cảm giác vô lực, nhớ tới lần trước bởi vì đắc tội Hàn Phong mà bị Hiệu trưởng huỷ bỏ quyền ưu tiên được miễn phí tiền trọ… Tự cười giễu cợt, lần này lại muốn chơi trò gì đây?

Hít sâu một hơi, ta nhẹ nhàng gõ cửa.

.

”Mời vào.”

.

Đẩy cửa đi vào, đứng ở một bên, cảnh tượng ngài Hiệu trưởng không ngừng lấy khăn tay lau mồ hôi đập vào mắt ta, trong lòng thoáng có một tia kinh ngạc, thời tiết tháng mười hai mà lại nóng đến thế sao?

.

“Thanh Dương?” Thanh âm lạnh lùng mà ta không thể xác định vang lên, là giọng nói của một nam nhân xa lạ đang đứng ở bên cạnh Hiệu trưởng.

.

”Đúng, là ta.” Ta nhàn nhạt trả lời, lạnh lùng nhìn nam nhân xa lạ đang ngồi trên ghế Hiệu trưởng. Khuôn mặt tuấn mỹ đến mức làm cho người khác phải đố kỵ, ánh mắt thâm thúy sắc bén chiếu vào người ta, trong đó lại có vẻ như đang tra xét ta.

.

Không cam lòng tỏ ra yếu kém, ta liền nhìn thẳng vào hắn. Thế nhưng nam nhân đó chỉ nhẹ nhàng đẩy cái kính mắt lên một chút, khoé miệng nhếch lên, dường như đang cười.

.

“Ngươi ra ngoài đi.” Hắn hướng Hiệu trưởng đang đứng ở một bên lạnh lùng nói.

.

”Vâng.” Hiệu trưởng khom người chào hắn, khi đi tới ta trước mặt thì dùng ngữ khí sợ hãi nói một câu: ”Là Lãnh tiên sinh tìm ngươi.” sau đó liền đi ra ngoài.

.

Ta hừ lạnh một tiếng, giật nhẹ khóe miệng nở nụ cười, chờ đợi nam nhân đó tự nói rõ mục đích của hắn.

.

Hắn không nói gì, chỉ là dùng một loại thần tình phi thường kỳ quái nhìn ta. Dường như mơ màng, dường như tán tụng, lại có một chút kinh diễm. Bị hắn nhìn như vậy có chút không được tự nhiên, ta ho nhẹ một tiếng.

.

Hắn lộ ra thần sắc buồn bã, đôi mắt đang nhu hòa trong nháy mắt bị âm lãnh xâm chiếm.

.

“Cái này ngươi cầm đi.” Hắn đi tới trước mặt ta, đưa cho ta một tờ giấy.

.

Ta tiếp nhận, nhìn thoáng qua, là chi phiếu. Khó hiểu nhìn hắn, đợi hắn giải đáp.

.

”Ta là Lãnh Quá, là ca ca của Lãnh Ngưng. Về việc muội muội ta vô lễ với ngươi, ta rất xin lỗi.” Rất ưu nhã phát biểu, ngữ khí lạnh lùng, ta lại nghe không ra có chút áy náy nào.

.

Cười lạnh một tiếng, ta liếc mắt nhìn số tiền ghi trên chi phiếu hỏi: “Đây là ý tứ gì?”

.

“Ly khai Tề Khiếu.”

.

“Cái gì?” Ngỡ ngàng nhìn hắn.

.

“Lãnh Tề hai nhà sắp có quan hệ thông gia, các ngươi không có khả năng cùng một chỗ.”

.

Ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên lại có cảm giác dở khóc dở cười.

.

“Nếu như ngươi cùng Tề Khiếu cùng một chỗ là vì tiền, ta nghĩ một nghìn vạn hẳn là đủ dùng.” Trong mắt hắn đột nhiên hiện lên một tia khinh miệt.

.

Có chút bất đắc dĩ, không biết là có nên hướng hắn giải thích một chút hay không, hay là giống như mấy diễn viên trong phim, trực tiếp tát cho hắn một cái, rồi tiêu sái li khai trước ánh mắt ngõ ngàng của đối phương.

.

”Nói a! Vì sao không nói? Nói cho ta biết, ngươi có đúng hay không bởi vì tiền tài mà cùng Tề Khiếu cùng một chỗ?” Ta đang trầm mặc, hắn lại nắm lấy vai ta, cố sức lay động ta, nói những điều ta khó có thể lý giải nổi.

.

Trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đang trở nên tức giận, có chút không biết làm sao.

.

“Ngươi không phải cái loại người ái mộ hư vinh, đúng hay không?” Thanh âm của hắn khẩn thiết như đang khát cầu cái gì đó.

.

“Ngươi trước tiên buông tay ra có được hay không?” Đã vượt qua phạm vi mà chỉ số thông minh của ta có khả năng giải quyết, ta trước tiên chỉ có thể hảo hảo đẩy hai cánh tay đang nắm chặt vai ta của hắn ra.

.

“Cái gì mà lãnh ngạo thanh nhã (1), ngươi cũng xứng sao? Bất quá chỉ là một người vì tiền mà vứt bỏ người yêu của mình.” Hắn buông lỏng tay ra, lẩm bẩm tự nói, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ.

.

Ta nhẹ nhàng xoa bả vai bị hắn nắm chắc, nhất thời đã bỏ qua khoảnh khắc đôi mắt hắn ánh lên sự rối loạn.

.

“Đều là biểu tử (2), tất cả đều cùng một dạng người, một nghìn vạn có thể đối phó với đồ đê tiện như vậy.” Hắn thần tình cuồng loạn nói.

.

“Ngươi nói cái gì?” Ta hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

.

“Chơi rất vui vẻ đi! Đem Tề Khiếu, Hàn Phong đùa giỡn xoay quanh. Hàn Phong cũng thật là, đồ đê tiện như ngươi mà hắn cũng muốn.”

.

“Ngươi? Ngươi?” Tức giận đến hầu như không thở nổi, ta chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn.

.

”Muốn bao nhiêu, nói cái giá đi! Dù sao thân thể dơ bẩn này của ngươi, cũng sẽ không quan tâm đến việc tái bị nam nhân thượng.”

.

“Ba” một tiếng, ta dùng hết sức tát vào mặt hắn.”Thu hồi lời nói của ngươi.”

.

Ta oán hận nhìn biểu tình không dám tin tưởng của hắn, trong lòng đột nhiên có chút sảng khoái. Khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện rõ năm ngón tay, liền hiện lên vẻ âm trầm, sau đó, không hiểu sao hắn lại cười, thần tình quỷ dị đến dọa người, thấy vậy lòng ta hoảng hốt, dồn sức xoay người, chạy ra ngoài bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

.

Cái quái gì vậy! Lại là một tên biến thái. Chẳng lẽ kẻ có tiền nào thần kinh cũng không bình thường như vậy sao? Ta vừa chạy vừa thầm mắng. Đến khi dừng lại, mới nhận ra trên tay ta vẫn còn cầm tờ chi phiếu của tên biến thái chết tiệt đó.

Lửa giận liên tục dâng lên, càng lúc càng nóng. Thấy một đồng môn đang đi bộ trong hoa viên, ta tiến lên, thoáng cái nắm chặt áo hắn, “Hàn Phong ở nơi nào?”

Người nọ đầu tiên là sửng sốt, thần tình có chút sợ hãi nhìn ta, “Hẳn là… là ở nhà ăn phía Tây.”

.

——————————–

.

Chú giải

(1) lãnh ngạo thanh nhã: lạnh lùng kiêu ngạo, thanh lịch tao nhã

(2) biểu tử: kỹ nữ

CHƯƠNG 7.1

.

.

Tác giả: Thanh Dương

Thể loại: hiện đại, nhất thụ đa công, cường thủ hào đoạt, HE

Edit: Tiểu Hắc

Beta – reader: Tiểu Hắc

.

.

Khi tiến vào Tây lầu, ta nhìn thấy Mạc Nhiên, cũng thấy Tề Khiếu, bọn họ đang cùng nhau ngồi dùng cơm. Ta có chút giật mình, sau đó liền trực tiếp đi về phía cửa sổ. Quả nhiên, Hàn Phong đang ngồi ở đó, nhàn nhã ăn bít tết.

.

“Hàn Phong tên hỗn đản này.” Ta tức giận mắng một tiếng.

.

Hắn ngẩng đầu, khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc lộ ra tiếu ý. “Bảo bối, có đói bụng hay chưa…”

.

Không đợi hắn nói xong, “Ba” một tiếng, ta ném tờ chi phiếu vẫn đang cầm trong tay vào mặt hắn.

.

“Thanh Dương…” Thanh âm băng lãnh đã biểu thị công khai là hắn đang tức giận.

.

“Vì sao lại muốn làm nhục ta một lần nữa?” Ta oán hận nhìn hắn đang nhíu chặt lông mày, phẫn nộ nói.

.

“Một nghìn vạn?” Thanh âm lạnh lùng mang theo sự nghi hoặc, hắn nhìn ta.

.

”Tiền để ta ly khai Tề Khiếu, ngươi nói xem, đây là có ý gì!” Ta gần như gầm rú lên với hắn.

.

“Ai đưa cho ngươi vậy?” Hàn Phong nhìn ta, không hờn giận hỏi.

.

“Ngươi hỏi ta?” Ta cười nhạt, “Đây chẳng lẽ không phải là vở kịch do đại thiếu gia ngươi an bài sao?”

.

Không nhìn Hàn Phong vẻ mặt âm trầm, ta quay đầu rời đi.

.

“Thanh Dương.”

.

Có người khẽ gọi tên ta. Dừng lại cước bộ, nhìn lại nơi phát ra tiếng gọi, là Mạc Nhiên đang lo lắng nhìn ta.

.

Hướng về phía hắn, ta miễn cưỡng cười: ”Không có việc gì, ta đến thư *** trước, ngươi sau khi tan tầm trực tiếp về nhà nghỉ ngơi đi!”

.

Xoay người, có một thân ảnh chặn ta lại, ngẩng đầu nhìn lên, là Tề Khiếu, chẳng biết hắn đã đi tới trước mặt ta từ lúc nào.

.

“Ngươi…” Hắn nhìn ta, đôi mắt ôn nhu như thủy dường như có thiên ngôn vạn ngữ.

.

“Có việc gì?” Ta lạnh lùng hỏi.

.

“Ngươi có đói bụng không, có muốn ăn thứ gì đó không?” Hắn thanh âm ôn nhu như đang cầu xin ta.

.

Ta ngẩn ra, nhìn đôi mắt trong suốt nhu hòa của hắn, trong chốc lát có chút thất thần.

.

“Thanh Dương” Hắn cười cười.

.

“Không thích cơm Tây, chúng ta đi đến quán ăn Trung Hoa được không?”

.

Sa vào dáng tươi cười ôn nhu của hắn, nhất thời không có phản ứng, cho đến khi hắn cầm tay của ta, khi ta nghe thấy Hàn Phong giận dữ gọi ta, ta mới đột nhiên hoàn hồn. ”Ba” một tiếng, ta giật tay mình ra.

.

”Tề lão sư…”

.

Hắn toàn thân cứng đờ, thần sắc có chút buồn bã.

.

“Nếu như…” Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, ta đạm đạm nhất tiếu.”Nếu có thời gian rảnh rỗi, thỉnh ngươi hãy quan tâm đến bạn gái nhiều một chút!”

.

Hắn hai tay nắm chặt, khuôn mặt trở nên tái nhợt.

.

“Ta… không muốn lại bị nhục nhã lần thứ ba nữa…” Ta khe khẽ thở dài.

.

”Là Lãnh Ngưng đúng hay không? Tiền này là cô ấy đưa cho ngươi?” Tề Khiếu kích động nhìn ta hỏi.

.

Trầm mặc. Nhìn thoáng qua vẻ mặt tức giận của hắn, ta tiếp tục đi ra ngoài.

.

Thực sự rất thích thư *** này của Mạc Nhiên, rất nhàn nhã, ở chỗ này tựa hồ có thể quên đi tất cả mọi việc không hài lòng. Nghe nhạc, ngồi ở bàn thu ngân đọc sách, uống trà, rất dễ chịu cũng rất ấm áp. Sắc trời dần dần tối, nhìn lên đồng hồ thấy đã hơn năm giờ, ta nên về nhà thôi.

.

Đứng lên, sau khi lên tiếng gọi một nhân viên khác ra thay ca, ta liền đi ra ngoài thư ***. Gió lướt nhẹ trên mặt ta, làm cho ta toàn thân run rẩy, hảo lạnh, nhẹ nhàng xoa xoa hai tay vào nhau, cái thành phố này, tháng mười hai trời đã lạnh đến như vậy rồi.

.

“Ngươi xem người phía trước kia đẹp trai quá đi!”

.

“Đúng vậy! Thực sự rất tuấn tú.”

.

Thanh âm hưng phấn của nữ tử bên cạnh liền truyền đến tai ta. Ta có chút hiếu kỳ nhìn về phía trước.

.

Một nam nhân cao lớn trên người mơ hồ tản mát ra tia quý khí, bộ âu phục được cắt may khéo léo càng làm hắn thêm anh tuấn bất phàm. Đón ta kinh ngạc chậm rãi đi tới, khuôn mặt tuấn mỹ của Tề Khiếu lộ ra tiếu ý, đôi mắt trong suốt nhu hòa trong nháy mắt trở nên có chút thâm thúy.

.

“Có thể cùng ta nói chuyện không?” Hắn nói.

.

“Ngày mai đến trường hãy nói không được sao?”

.

Trên mặt hắn thoáng hiện ra thần tình thất vọng, ta hình như hơi quá đáng, nhưng ta lại… giả vờ không có thấy.

.

“Ngày hôm nay là sinh nhật của ta.” Đang trầm mặc, hắn đột nhiên nói.

.

“Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ.” Ta nhàn nhạt nói.

.

“Chỉ cần nửa tiếng đồng hồ thôi là được rồi, ở ngay gần đây có một quán cà phê.” Thanh âm ôn nhu lần thứ hai hỏi ta.

.

“Ngày mai…” Nghĩ muốn cự tuyệt, thế nhưng thấy đôi mắt hắn chợt loé lên một tia đau khổ, ta lại không thể nhẫn tâm nói tiếp.

.

“Đi thôi!” Sau khi than nhẹ một tiếng ta nói.

.

Không biết vì sao, thần tình vui mừng như điên của hắn lại làm cho ta cảm thấy có chút bất an.

.

Ta nhẹ nhàng khuấy đều tách cà phê bồi bàn vừa mang lên, yên lặng ngồi nghe nhạc.

.

“Thanh Dương, sinh nhật ngươi là tháng mấy?” Sau khi ta đợi một lúc lâu, rốt cuộc Tề Khiếu cũng chịu mở miệng.

.

“Tháng ba.”

.

”Vẫn còn có chút thời gian.” Hắn nhỏ giọng nói.

.

“Ta rất ít khi mừng sinh nhật.” Nhấp một ngụm cà phê, ta nhàn nhạt nói.

.

“Vì sao?” Hắn nghi hoặc nhìn ta.

.

Ta lạnh lùng cười: ”Bởi vì không cần.”

.

Hắn ngẩn ra, thần tình có chút không đành lòng.

.

“Ta yêu ngươi.”

.

Nghe thanh âm ôn nhu nhưng kiên định của hắn, ta nhất thời lại ngây người ra. Vốn tưởng rằng nghe đến ba chữ đó ta sẽ không bị chấn động nữa, cũng không lường trước được, vẫn khiến cho ta trở tay không kịp.

.

“Xin lỗi, ta không thể tiếp nhận.” Ta nó:i “Nếu như không có việc gì khác, ta đi trước…“

.

“Thanh Dương, ta là thực sự thích ngươi.” Ta vừa đứng lên, hắn lại nói.

.

Nhàn nhạt nhìn hắn một cái, ta xoay người.

.

“Đừng trách ta, ta cũng không muốn như vậy.” Khi ta đi về phía trước vài bước, thanh âm của Tề Khiếu truyền tới, mang theo sự áy náy.

.

Chuyện gì xảy ra? Vì sao càng lúc đầu ta càng choáng váng, toàn thân cũng đột nhiên không có khí lực, mềm nhũn ra.

.

“A…” Thật mệt mỏi, thật muốn hảo hảo ngủ một giấc.

.

“Xin lỗi.” Khi toàn thân ta rơi vào bóng tối, thì mơ màng nghe thấy có ai đó nói vậy.

.

Thật nặng, trên người hình như bị một tảng đá đè lên, khiến cho ta thở không nổi. Sau khi ngủ say, ta dần dần thức tỉnh, mở mắt, liền bị ánh sáng của ngọn đèn chiếu vào, thật chói mắt.

.

“Ngươi tỉnh.” Thanh âm tràn ngập *** từ trên người ta truyền đến.

“A…” Ta kinh hoàng kêu lên, quả thực không thể tin vào hai mắt của mình. Ta toàn thân xích lõa, tứ chi bị trói thành hình chữ đại trên một chiếc giường lớn. Mà Tề Khiếu lại nằm ngay trên người ta, toàn thân cũng đang xích loã.

.

“Ngươi?” Ta run rẩy nói.

.

“Ta muốn yêu ngươi.” Hắn mỉm cười nói.

.

“Đừng… Ngô…” Ta nổi giận quát lên nhưng lời nói còn chưa kịp đi ra, môi liền bị hắn hôn lên.

.

Không muốn! Đầu ta nỗ lực giãy giụa nhưng lại bị hắn vững vàng khống chế được, chỉ có thể mặc hắn làm càn ra vào trong miệng, dây dưa hấp trứ đầu lưỡi của ta.

.

“Ân…” Hảo khổ sở.

.

Trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, khi ta gần như muốn ngất đi thì lưỡi hắn mới rời khỏi miệng ta.

.

“Ta yêu ngươi.”

.

Tề Khiếu ôn nhu nói bên tai ta. Ta từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, nhìn thần tình ôn nhu của hắn, nhưng toàn thân lại không nhịn được, run rẩy không ngừng.

.

“Nhượng ta yêu ngươi đi!” Hắn nói.

.

“Tề Khiếu ngươi điên rồi? Mau buông.” Ta kinh hoảng kêu lên.

.

“Ta không có điên, ta chỉ là muốn yêu ngươi.” Ôn nhu hôn mặt ta một chút, hắn nói.

.

“Đừng làm cho ta phải hận ngươi, được không?” Dùng thanh âm nghẹn ngào, ta cầu xin hắn.

.

“Hận ta đi!” Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười cay đắng, chậm rãi cúi đầu.

.

“Đừng, ân..”

.

Hai khoả hồng anh trước ngực ta bị hắn ngậm vào trong miệng, nhẹ nhàng liếm mút, một cảm giác tê dại cùng đau nhức truyền đến, giống như điện giật chạy khắp thân thể ta.

.

”Không được…“ Ta giãy giụa thân thể hô.

.

“Có cảm giác không?” Thanh âm đùa giỡn từ trong miệng hắn truyền ra.

.

”Đừng… chạm vào đó… Ân…”

.

Nhớ tới đêm đó Hàn Phong bạo ngược trên người mình, lại nhìn thấy vẻ mặt tràn ngập sắc dục của Tề Khiếu, toàn thân ta run rẩy không ngừng, càng thêm liều mạng giãy giụa.

.

“Ta muốn ngươi.” Hắn bá đạo nói, không cò nửa phần ôn nhu nào.

.

Ta liều mạng khép chặt hai chân nhưng vẫn bị hắn cường ngạnh tách ra hai bên, chỗ tư mật vì cái tư thế cực kỳ xấu hổ này mà hiện ra trước mắt hắn. Ta vừa thẹn vừa sợ vừa tức nhìn hắn, rốt cuộc đã quên phản ứng.

.

“Không… A…” Hậu đình đột nhiên bị đâm vào, ta đau đến kêu lên.

.

“Tề Khiếu không nên như vậy, không nên giống như Hàn Phong… Cầu ngươi…” Rất mất mặt khóc lớn, ta hai mắt đẫm lệ hướng hắn xin tha thứ.

.

“Ngươi còn có thời gian nghĩ đến nam nhân khác?” Thanh âm lạnh lùng pha lẫn *** từ miệng hắn truyền ra.

.

Hắn cầm hai chân ta gác ở trên vai, nâng thắt lưng của ta lên, lần thứ hai hung hăng đâm vào.

.

“Không nên, đau quá… Cầu ngươi, đừng… A…” Ta khóc kêu, chỉ mong hắn có thể mềm lòng mà buông tha ta.

.

Không có đình chỉ, chỉ có không ngừng bị xỏ xuyên qua, một lần lại một lần, mỗi lần xâm nhập so với lúc trước lại càng sâu hơn.

.

“Bảo bối nhớ kỹ ta, dùng thân thể của ngươi vững vàng nhớ kỹ ta.”

.

Cuối cùng chịu không nổi bị hắn dằn vặt như vậy, ý thức dần dần biến mất, cho đến khi ta lại rơi vào khoảng không đen tối.

.

Lần thứ hai mở mắt thì đã là buổi chiều ngày hôm sau. Ánh chiều tà mang theo nỗi đau tiến vào từ bên ngoài cửa sổ, ta buồn bã nhìn toàn bộ gian phòng, cảm thấy ta như đang bị nhốt trong ***g. Thân thể vẫn là xích loã, bị người còn đang ngủ say bên cạnh gắt gao ôm chặt.

.

Nhớ tới tối hôm qua phải chịu đủ mọi loại dày vò mà ta không thể chịu nổi, một cảm giác chán ghét bản thân chậm rãi xuất hiện, ta dùng sức đẩy cánh tay đang ôm ngang người mình ra.

.

“Ngươi tỉnh.” Tề Khiếu mở mắt mỉm cười nói.

.

“Vì sao?” Dùng thần tình bi thương nhìn hắn, ta hỏi.

.

Nhìn vẻ mặt của ta một chút, trên mặt Tề Khiếu đột nhiên loé lên một chút xảo quyệt rồi ngay lập tức biến mất, một sự kiên quyết mà ta khó có thể lý giải hiện lên trong mắt hắn.

.

“Ta không còn thời gian nữa.”

.

Hắn chăm chú nhìn ta, ánh mắt thâm tình như muốn chạm vào linh hồn của ta.

.

Không dám nhìn thẳng vào hắn, ta cúi đầu trốn tránh.

.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ta, chậm rãi hạ xuống ngực, hắn cúi đầu, hôn lên môi ta.

.

“Tề Khiếu!” Ta sợ hãi kêu lên.

.

”Tối hôm qua ta đã thề, Tề Khiếu ta yêu ngươi, vĩnh viễn không thay đổi. Cho dù không chiếm được tâm của ngươi, ta cũng sẽ vĩnh viễn đi bên cạnh ngươi…” Thì thào dường như thệ ngôn từ trong miệng hắn truyền ra.

.

“Vì sao? Tề Khiếu ngươi tỉnh lại, ta là một nam nhân a! Cùng ngươi như nhau đều là nam nhân, làm sao có thể…” Ta nghẹn ngào nói, nước mắt sớm không thể khống chế rơi xuống.

.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Tề Khiếu thoáng hiện một tia hoảng loạn, mang theo thương tiếc, hắn nhẹ nhàng liếm sạch nước mắt của ta.

.

“Ta nên đối với ngươi thế nào đây ? Tề Khiếu, ta nên làm thế nào với ngươi đây?” Hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, ta oán hận nói.

.

“Không muốn hận ngươi, cũng không nghĩ muốn căm ghét ngươi như căm ghét Hàn Phong… Thế nhưng ngươi làm như vậy…”

.

“Ta không còn thời gian nữa.” Hắn cười khổ một tiếng, vẫn chỉ nói một như trước, không minh bạch nói.

.

”Đưa y phục cho ta, ta phải đi về.”

.

Khi chuông đồng hồ kêu năm tiếng, trong đầu ta chợt hiện ra hình ảnh của Mạc Nhiên, trong lòng nhất thời hoảng loạn.

.

”Sợ Mạc Nhiên lo lắng sao?” Tề Khiếu hôn nhẹ lên trán ta, cười cười nói.

.

”Ngươi có thể gọi điện thoại cho hắn.”

.

”Đưa y phục cho ta, còn nữa, thỉnh không nên tùy tiện hôn ta.” Ta lạnh lùng nói.

.

Hắn mặc dù buồn bã nhưng vẫn ôn nhu nói: ”Ở chỗ này nghỉ ngơi vài ngày, được không?”

.

”Đưa y phục cho ta.”

.

“Ta biết ngươi rất đau, tuy rằng ta đã giúp ngươi thượng dược, thế nhưng… Xin lỗi… Chờ một thời gian nữa ta sẽ đưa ngươi về được không?” Hắn ấp úng nói.

.

Ta trầm mặc.

.

“Thanh Dương?” Hắn mở miệng thăm dò.

.

“Tề Khiếu, thỉnh đưa y phục cho ta.” Ta dùng ánh mắt lạnh lùng không chút tình cảm nhìn hắn nói.

.

Chăm chú nhìn ta một lúc lâu, thở dài, sau đó hắn bắt đầu mặc y phục. Ước chừng hai phút sau, hắn ôm lấy ta, giúp ta mặc y phục.

.

“Ta tự mặc.”

.

“Không cần cố gắng.” Thanh âm hắn có chút vui vẻ. Nghĩ đến tình trạng thân thể, ta không tái cự tuyệt nữa.

.

P/s: Tề Khiếu kia, có bít là tiểu thụ của ta bị đau không hả, sao không có tiền hí mà đã dám đưa vào???? Ta ghét a, oa oa…

CHƯƠNG 7.2

.

.

Tác giả: Thanh Dương

Thể loại: hiện đại, nhất thụ đa công, cường thủ hào đoạt, HE

Edit: Tiểu Hắc

Beta – reader: Tiểu Hắc

.

.

Việc mặc y phục có chút khó khăn, bởi vì sợ làm cho ta đau nhức, nên hắn luôn cẩn cẩn dực dực. (1)

.

Từ áo lót, áo sơ mi, áo khoác, quần, sau cùng là bít tất, động tác của hắn luôn mềm nhẹ nhượng ta trong nháy mắt có chút hoảng hốt. Y phục đã mặc xong, hắn vẫn nắm chân ta không buông, ngồi trên mặt đất bày ra một biểu tình si ngốc. Bất đắc dĩ, ta ho nhẹ một tiếng để đánh tỉnh hắn.

.

“Ta gọi điện thoại cho Mạc Nhiên, để hắn tới đón ngươi.” Hắn nói với ta.

.

“Không cần!” Ta cuống quít nói, nội tâm thống khổ bỗng chốc lại bị bung ra.

.

”Ta tự đi về.”

.

Hắn xoay người, lạnh lùng nhìn ta: ”Dùng một sợi dây trói ngươi trên giường ta, hay là gọi Mạc Nhiên tới đưa ngươi về, ngươi chọn cái nào?”

.

Toàn thân run lên, có chút sợ hãi nhìn khuôn mặt không có chút ôn nhu nào của hắn. Ta gật đầu: ”Ngươi gọi điện thoại đi!”

.

Nửa giờ sau, Mạc Nhiên xuất hiện ở trước mặt ta. Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn mang theo ủ rũ, ánh mắt hằn lên những tia máu đỏ quạch khiến ta rất đau lòng. Cắn môi dưới, ta cúi đầu.

.

“Chúng ta trở về đi!” Thanh âm ôn nhu lộ ra tình cảm ấm áp từ miệng hắn truyền ra.

.

“Ân.”  Ta muốn xuống giường, nhưng hắn lại nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng ta, mỉm cười, bế bổng ta lên.

.

Khi được Mạc Nhiên ôm tới cửa, ta nhìn thấy Tề Khiếu đang đứng ở một bên, tựa như đang nghĩ ngợi gì đó.

.

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, trên mặt lộ ra một sự bi thương mà ta không hiểu nổi, mà khóe miệng lại không biết vì sao tràn ra tơ máu.

.

”Tự lấy khăn lau miệng của ngươi đi.” Vốn định quyết tâm giả bộ không phát hiện mà cứ thế đi ra, thế nhưng…

.

Giống như trong nháy mắt có thể xua tan mây mù để nhìn thấy cầu vồng, trên mặt Tề Khiếu lại hiện lên vẻ tươi cười.

.

”Giáng sinh năm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của Hàn Phong, cũng là ngày hắn chính thức tiếp quản công ty của gia tộc, hắn nhất định sẽ mời ngươi tham gia. Ngày đó ta mong ngươi có thể đi, bởi vì…”

.

“Ta sẽ không đi.” Dứt khoát ngắt lời hắn.

.

“Nhất định phải đi.” Hắn mỉm cười nói, ngữ khí kiên quyết như không cho phép ta từ chối.

.

“Tề Khiếu…” Nhìn vào mắt hắn, ta nhàn nhạt nói: ”Ta có thể không có cách nào hận ngươi, thế nhưng ta chí ít có thể tách ra. Tối hôm qua chỉ là một giấc mộng, ta mong muốn khi tỉnh lại thì: không muốn tái kiến trong mộng người kia…”

.

Vẻ mặt hắn thoáng chốc trở nên tái nhợt, đôi mắt đen như ngọc mang theo vài phần thống khổ, giống như đang lặng lẽ chỉ trích ta.

.

“Chúng ta đi thôi!” Vùi mặt vào trong ngực Mạc Nhiên, ta vô lực nói.

.

Khi về đến nhà, Mạc Nhiên nhẹ nhàng đặt ta ở trên giường, sau đó liền ngồi ở bên cạnh ta, lo lắng nói.

.

“Ta rất lo lắng.” Hắn nhìn ta, ánh mắt ôn nhu xẹt qua một tia sầu lo, sau đó đạm đạm nhất tiếu nói: ”Bất quá may là, hiện tại ngươi đã trở về.”

.

Hắn hời hợt nói, thế nhưng ta lại biết, tối hôm qua, hắn đã vì ta mà cuống cuồng lo lắng đến thế nào.

.

“Ta đi nấu cháo cho ngươi ăn nhé, ngươi hẳn là đói bụng rồi phải không?” Hắn cười nói.

.

“Mạc Nhiên.” Ta cúi đầu, nhẹ nhàng gọi tên của hắn.

.

“Ân?”

.

Ngẩng đầu, một hàng lệ từ viền mắt chảy xuống.

.

“Thanh Dương?” Hắn vô cùng kinh ngạc nhìn ta, có chút không biết làm sao.

.

“Vì sao lại đối tốt với ta như vậy?” Ta nghẹn ngào hỏi.

.

Hắn chăm chú nhìn ta một lúc lâu, nhíu nhíu mày, rơi vào trầm tư.

.

“Vì sao muốn hỏi ta vì sao? Ta cũng không biết vì sao.” Hắn đột nhiên cười, trả lời ta.

.

“Ta chưa từng nghĩ tới nguyên nhân, ta cứ vô thức mà làm tựa như việc ăn, uống, hô hấp, thật giống như bản năng vậy. Nếu như cố gắng muốn nói ra một nguyên cớ, ta nghĩ nguyên nhân có thể là bởi vì bản thân ngươi.”

.

”Bản thân ta?” Ta khó hiểu nhìn hắn.

.

“Đầu tiên thấy ngươi ta đã muốn trở thành bằng hữu của ngươi, lần thứ hai thì tự nhiên lại muốn bảo hộ ngươi, che chở ngươi, sau đó thì…“

.

“Ta không phải nữ nhân, không cần người khác che chở.” Ta lạnh lùng ngắt lời hắn.

.

“Ta không có coi ngươi là nữ nhân.” Hắn nghiêm túc nói.

.

”Rất trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như hoa mai cao ngạo tuấn nhã, cự nhân thiên lý, đây là ấn tượng đầu tiên của ta đối với ngươi. Thế nhưng sau khi hiểu rõ ngươi, ta lại phát hiện kỳ thực ngươi đã tránh né mọi người, đem tâm của mình giấu đi…”

.

“Mạc Nhiên.” Ta khẽ kêu một tiếng ngắt lời hắn. “Đêm nay có thể bồi bên cạnh ta không?”

.

“Hảo. Ta đi nấu cháo, ngươi trước nằm một hồi đi.”

.

“Ân.”

.

Mấy hôm sau ta mới có thể cùng Mạc Nhiên đi học, tuyết rơi đầy trời. Cây cối, phòng ốc, mặt đường, tất cả đều phủ thêm một tầng áo khoác màu trắng, không gian dường như có vẻ vô cùng mỹ lệ.

.

Ngồi ở chỗ gần cửa sổ trong phòng học, nhìn những bông tuyết tựa như những thiên sứ từ trên trời hạ xuống trần gian, tâm tình của ta có chút hưng phấn.

.

“Ngươi ngày hôm nay hình như thật cao hứng?”

.

Thanh âm từ bên cạnh  đột ngột truyền đến, lạnh lùng mang theo từ tính, nghe rất thoải mái.

.

“Ân.” Chìm đắm trong vũ điệu của những bông tuyết, ta đạm đạm nhất tiếu thuận miệng đáp.

Người bên cạnh thở dài, dường như bất đắc dĩ nói: ”Lần đầu tiên thấy ngươi có vẻ mặt ôn nhu như thế, rất thích tuyết sao?”

.

Có chút vô cùng kinh ngạc quay đầu, khuôn mặt tuấn tú của Hàn Phong liền chiếu vào mắt ta.

.

“Là ngươi? Ngươi ngồi bên cạnh ta từ lúc nào?” Nhìn hắn một cái, ta lạnh lùng hỏi.

.

Khuôn mặt anh tuấn hiện ra một mạt tươi cười, hắn ung dung nhìn ta, hỏi một câu chả có liên quan gì đến vấn đề ta đang nói: ”Hết cảm mạo rồi sao?”

.

”Cảm mạo?”

.

“Mấy ngày hôm trước ta đến tìm ngươi, Mạc Nhiên nói ngươi bị cảm nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở nhà. Sao lại không chú ý đến thân thể như vậy?” Hắn nhíu nhíu mày, có chút không vui nói.

.

Không nói gì nhìn hắn, trong đầu bắt đầu thoáng hiện lên hình ảnh của Mạc Nhiên, nghĩ đến dáng tươi cười ôn nhu của hắn, thanh âm ôn nhu, lòng đột nhiên ấm áp, rốt cuộc không kìm lòng được nhàn nhạt nở nụ cười.

.

Ánh mắt sắc bén mang ta quay về hiện thực, nhìn thấy khuôn mặt tràn ngập tức giận của Hàn Phong, ta có chút kinh hãi. Hắn nheo nheo mắt quan sát ta, đôi mắt lộ ra khí tức nguy hiểm.

.

“Vừa rồi ngươi là nghĩ đến cái gì?” Thanh âm lạnh lùng đến cực điểm theo miệng hắn truyền ra, làm cho ta vô cùng sợ hãi.

.

Nuốt nuốt nước bọt, ta điều chỉnh tốt hô hấp, trừng mắt liếc hắn: ”Không liên quan đến ngươi.”

.

“Hanh!” Hắn chớp chớp mi, lạnh lùng cười, không nói lời nào.

.

“Nếu như ngươi đã nói xong, có thể xin ngươi rời khỏi đây hay không ?” Bị đôi mắt lãnh liệt của hắn nhìn chằm chằm, cả người ta không ngừng phả ra lãnh khí.

.

Hắn mạc danh kỳ diệu cười, chậm rãi mở miệng: ”Lễ giáng sinh năm nay cũng là sinh nhật hai mươi tuổi của ta. Ta mong ngươi có thể tới tham gia…”

.

“Xin lỗi, ta có việc.” Lạnh lùng ngắt lời hắn, ta tiện tay mở sách tiếng Anh ra.

.

Hắn đưa tay đoạt lấy sách, mặt không chút thay đổi nhìn ta, ánh mắt nhưng lại xẹt qua một tia đắc ý.

.

“Tề Khiếu là ‘tri kỷ’của ngươi đúng không? Lễ đính hôn của ‘tri kỷ’, ngươi có thể không đi sao?”

.

Đính hôn? Ta hơi sửng sốt, nhớ tới Tề Khiếu đêm đó nói ra lời tuyên thệ, chẳng hiểu sao đáy lòng lại nổi lên một cỗ chua xót khổ sở.

.

“Ngươi có thể đi cùng Mạc Nhiên.” Hắn thấy ta trầm mặc, cho rằng ta đã đáp ứng rồi, Hàn Phong ở một bên vừa cười vừa nói.

.

Nhìn thẳng vào mắt hắn, ta cười lạnh một tiếng: ”Ta sẽ không đi.”

.

“Thanh Dương…” Hắn vẻ mặt âm trầm nhìn ta.

.

Hừ lạnh một tiếng, ta đứng lên, hướng giáo sư đang thao thao bất tuyệt giảng bài nói: ”Xin lỗi, thân thể ta khó chịu.” liền hướng phía cửa đi đến.

.

Tuyết như trước chậm rãi bay xuống, bay tới trên đầu, bay tới lòng bàn tay, cũng bay tới trong lòng ta. Chậm rãi bước đi, bất tri bất giác đã đi tới vườn hoa phỏng theo kiến trúc Tô Châu lâm viên, bị ta gọi là “Trúc viên” mà ta đã thật lâu không có tới. Thấy thân ảnh quen thuộc đứng ở bên ngoài rừng trúc, ta lấy làm kinh hãi.

.

Đang muốn đi tới bịt mắt trêu hắn một chút, ai ngờ, hắn lại dường như có linh cảm quay đầu lại. Khuôn mặt tuấn tú xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó hắn liền ôn nhu cười với ta.

.

“Mạc Nhiên cũng thích trúc viên?”

.

“Trúc viên?”

.

Ta cười cười, bước nhanh tới trước mặt hắn: ”Ta tùy tiện đặt tên cho nó đó.”

.

“Ngươi ngày hôm nay đòi đi học là bởi vì có tuyết rơi có đúng hay không?” Hắn nhìn ta, mỉm cười nói.

.

”Ân.” Ta gật đầu. Cây trúc rất đẹp, đặc biệt là khi khoác thêm một lớp áo bạch sắc như vậy, có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng ngạo nghễ. Si ngốc nhìn chúng nó, nhất thời có chút ngây người. Một lúc lâu sau, nhìn ánh mắt của Mạc Nhiên, ta đột nhiên hỏi một vấn đề mà ngay cả ta cũng không biết tại sao ta lại hỏi.

.

“Mạc Nhiên, ngươi nghĩ sao về người đồng tính luyến ái?”

.

Hắn ngẩn ra, không hiểu sao trên mặt lại trồi lên một mạt đỏ ửng, thần sắc có chút hoảng loạn. Thấy hắn như vậy, ta cười khổ một tiếng:

.

”Trong khoảng thời gian này trong trường học vẫn luôn loan truyền chuyện ta cùng Hàn Phong, Mạc Nhiên hẳn là biết chứ?”

.

Hắn gật đầu.

.

“Đêm đó là ngươi đánh Tề Khiếu một quyền đúng không?”

.

Hắn lần thứ hai gật đầu.

.

Cắn cắn môi, ta cúi đầu, “Bọn họ… ều đã ôm ta.”

.

“Ta biết ngươi đều không tự nguyện.” Thanh âm ôn nhu từ phía trên truyền đến, ngẩng đầu, thân thể rơi vào vòng tay ấm áp của hắn.

.

Tựa đầu trên ngực hắn, ta thở dài: “Bọn họ đều nói yêu ta, thế nhưng ta không hiểu, ta là một nam nhân, như vậy thế nào có thể…”

.

Hắn cười khẽ, đưa một tay lên xoa xoa tóc ta: ”Yêu vốn sẽ không có đúng sai, cho dù là thích người cùng giới với mình. Nếu như thực sự yêu thương một người, thì sẽ không quan tâm đến giới tính của hắn nữa.”

.

Câu này rất quen thuộc, dường như ta đã nghe qua ở đâu đó.

.

“Chỉ là bọn hắn không nên làm như vậy.”

.

Cảm giác đôi tay hắn đang ôm ta bỗng nhiên càng thêm chặt chẽ.

.

”Hàn Phong thì không tính, hắn luôn luôn bá đạo; thế nhưng Tề Khiếu, ta không rõ vì sao hắn luôn luôn ôn nhu nho nhã, cuối cùng cũng phải làm như vậy?”

.

Bất đắc dĩ cười cười, ta vùng ra khỏi ôm ấp của Mạc Nhiên.

.

“Ta hẳn là phải hận hắn, thế nhưng ta… Quên đi…”

.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy.“ Mạc Nhiên mỉm cười. “Buổi chiều không có giờ học phải không? Ngươi trở về nghỉ ngơi đi!”

.

“Hảo.” Ta đạm đạm nhất tiếu, trong lòng có một cảm giác nhẹ nhõm nói không nên lời. Khúc mắc cho dù không được tháo gỡ toàn bộ, thế nhưng chí ít hướng hắn thổ lộ ra những điều vẫn luôn dồn nén ở trong lòng, làm cho chính mình rầu rĩ không vui, coi như đã được phát tiết ra rồi.

.

Ngày thứ hai, tuyết vẫn rơi rất nhiều.

.

Buổi trưa lúc rảnh rỗi, ta lần thứ hai đi tới trúc viên. Có chút thanh âm tranh cãi ầm ĩ từ phía trước truyền đến, cau mày, ta bước nhanh về phía đó. Ngốc lăng nhìn những cây trúc nằm ngang trên mặt đất phủ đầy tuyết, ta quả thực không thể tin được hai mắt của mình.

.

Rừng trúc trong một đêm đã bị dọn sạch, trụi lủi chỉ còn lại có bùn đất cùng bốn năm gốc cây trông thật đáng thương, lại vẫn còn đang bị người ta chà đạp.

.

Phẫn nộ nhìn Hàn Phong đứng ở một bên hút thuốc, thản nhiên tự đắc, cứ như không liên quan tới mình, không chút suy nghĩ, ta vọt tới trước mặt hắn.

.

”Những cây trúc này đắc tội ngươi cái gì chứ?”

.

Dập tắt điếu thuốc, hắn lạnh lùng nhìn ta, phun ra một câu, “Ta vui vẻ.”

.

“Ngươi? Buông tay…”

.

Thực sự quá bực bội, vốn định tát hắn một cái, nhưng ngược lại bị hắn vững vàng nắm trong tay.

.

“Vì sao lại cùng Mạc Nhiên đứng đây ôm nhau?” Ánh mắt lãnh liệt chiếu vào người ta, hắn toàn thân tản ra hàn ý.

.

“…..” Trầm mặc. Đối với loại người vừa kiêu căng vừa xấu xa này, ngươi có cách nào mở miệng?

.

“Biết ta muốn ngươi nhiều đến thế nào không? Ngươi có biết mỗi lần thấy ngươi, ta đều muốn ôm ngươi, hung hăng thương yêu một phen không? Thế nhưng ta vẫn kiềm chế, bởi vì ta sợ ngươi thống khổ, cho nên ta mong ngươi có thể chủ động chấp nhận ta. Hai mươi năm sống trên đời ta chưa từng phải lấy lòng ai như vậy, mỗi lần ngươi chọc ta tức giận, không thuận theo ta, ta đều tự nhủ là phải nhẫn nại. Thậm chí vì ngươi, ta đã huy quyền đánh biểu ca đã luôn chăm sóc ta từ nhỏ, đơn giản là vì hắn đã vũ nhục ngươi.”

.

Đôi mắt thống khổ rất nhanh bị âm ngoan (2) thay thế, hắn lạnh lùng nhìn ta. “Thế nhưng bảo bối, ngươi nói cho ta biết, ngươi ngày hôm qua làm cái gì?”

.

”Liên quan gì đến ngươi?” Ta vốn là bởi vì rừng trúc mạc danh kỳ diệu bị chặt bỏ mà buồn bực, nghe hắn nói xong không chút nghĩ ngợi trừng mắt quát hắn.

.

”Người yêu của ta bị người khác ôm vào trong ngực, mà ngươi lại dám nói cùng ta không quan hệ?”

.

Nhãn thần sắc sảo hàm chứa tức giận quét trên người ta, hắn càng ra sức nắm chặt tay ta.

.

“Đau quá!” Ta đau nhức kêu lên, đưa tay gỡ tay hắn ra.

.

“Hắn đã thượng ngươi chưa?” Một bên nắm chắc tay của ta, một bên tàn bạo nói.

.

“Ngươi?” Suýt nữa bị lời nói của hắn làm cho nghẹn chết, ta trừng mắt lườm hắn. ”Ngươi đừng quá đáng.”

.

“Thực sự không có sao?” Thấy ta đã lộ ra vẻ mặt hận không thể giết hắn, khuôn mặt anh tuấn của hắn hiện lên vẻ tươi cười sau đó buông lỏng tay ra.

.

Bệnh tâm thần, ta xoa cổ tay… thầm mắng.

.

“Lần này cho qua. Nếu như lần sau tái để ta thấy ngươi cùng nam nhân khác thân thiết, hừ…” Hắn cười lạnh một tiếng.

.

”Thiếu gia, đã chặt hết toàn bộ rừng trúc.”

.

Khi ta đang phẫn nộ lườm Hàn Phong, bốn người bước ra từ chỗ trước đây là rừng trúc, tiến đến bên cạnh hắn cung kính nói. Hàn Phong gật đầu, phất tay ý bảo mấy người đó rời khỏi trúc viên.

.

Vốn định ly khai theo, thế nhưng thấy những cây trúc vô tội nằm trên mặt đất thì lửa giận “Oanh” từ trong lòng dâng lên. Ta ngồi xổm xuống, rất nhanh nắm lấy một nắm tuyết đứng lên, đem tay phải giấu ở sau người, đạm đạm nhất tiếu hướng về phía hắn.

.

“Thanh Dương?” Trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, đại khái là giật mình khi ta đột nhiên có biểu hiện ôn nhu với hắn.

.

“Đây là, báo thù…!” Vừa nói, ta vừa ném chỗ tuyết cầm trong tay về phía hắn.

.

Hắn tuỳ tiện phủi tuyết trên người, không trở nên tức giận như ta dự đoán, bông tuyết dính vào trên mũi hắn làm hắn thoạt nhìn có chút chật vật.

.

“Ha hả.” Ta cười ra tiếng, vỗ vỗ tay, hơi đắc ý nhìn hắn.

.

Hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ là như đang có chút suy nghĩ chăm chú nhìn ta, ánh mắt tựa hồ hiện lên một tia nhu tình.

.

“Ngươi cười rộ lên thật đẹp.”

.

Đang định thừa dịp hắn sững sờ như vậy, lần thứ hai cúi xuống vốc tuyết định ném vào mặt hắn thì hắn đột nhiên nói vậy. Bất mãn liếc hắn một cái, ta quay đầu rời đi.

.

”Lễ giáng sinh ngươi nhất định phải đến!” Hắn ở phía sau nói.

.

Xoay người, có chút buồn cười nhìn vẻ mặt chờ mong của hắn, ta hừ lạnh một tiếng

”Ta sẽ không đi.”

.

Hắn nheo mắt lại, dùng một loại ngữ khí lãnh đạm tàn nhẫn nói: “Cho dù thư *** của Mạc Nhiên bị thiêu hủy cũng không tới sao?”

.

******************

.

Chú giải

(1) Cẩn cẩn dực dực: cẩn thận từng ly từng tý

(2) Âm ngoan: hung ác, tàn độc