Mạc Gia Kỳ thờ ơ nói: “Tôi muốn yên tĩnh, mọi người xuống nhà trước đi.”

Nhìn đến chỗ Thượng Lâm, cô nhẹ giọng: “Gọi Tiểu Bình đến phòng tôi."

Hàn Nhiên và Nguyệt Nhi nhìn nhau rồi ngầm hiểu ý, cậu ta thu dọn các thiết bị người còn lại cầm ly cafe chạy trước.

Sau khi hai người bọn họ rời đi anh khóa cửa phòng, chậm rãi tiến đến gần cô.

Mạc Gia Kỳ ngạc nhiên, nhưng vẫn bình tĩnh tỏ ra như không có chuyện gì.

“Hàn Nhiên nói anh đều nghe cả rồi, muốn mắng thì cứ mắng.” Cô giận dỗi nói.

Anh ngồi xuống bên cạnh, Mạc Gia Kỳ quay mặt sang hướng khác.

Chuyện lúc nãy do cô không đúng nhưng nước mắt đột nhiên rơi là ngoài ý muốn.

“Tôi không có quyền để mắng cô chủ.” Thượng Lâm nhẹ nhàng truyền đạt.

“Anh lại nữa rồi, có thể xem tôi là em gái nhưng không có gan mắng người sao?”

“Em gái? Tôi chưa từng xem cô chủ là em gái.” Thượng Lâm nghiêm túc hỏi “Cho dù tôi là người được ba cô thuê nhưng lắng nghe dù một câu cũng không được sao? Tôi làm sai một lần những lần sau đều là lỗi của tôi sao?”

Nghe thấy anh hỏi thì biết được đối phương còn để bụng chuyện lần trước, Mạc Gia Kỳ sốc đến không thể cãi lại.

Biết rằng những thứ Thượng Lâm muốn là giúp cô được an toàn, cuộc cãi vã này hoàn toàn xuất phát từ Mạc Gia Kỳ, cô phủ nhận điều đó.

“Bệnh tình tôi sẽ trực tiếp nói với chủ tịch, anh ra khỏi đây được rồi.”

Một câu nói của anh như chứa tận ba mũi tên đâm vào ngực Mạc Gia Kỳ, điều thứ nhất anh chưa từng xem cô là em gái, cô mong anh đừng xem cô là em gái là thật nhưng khá đau lòng khi nghe anh khẳng định.

Điều thứ hai, Thương Lâm đề cập đến thân phận.

Cô không muốn suy xét sâu xa nhưng cái cách anh nói như đang ám chỉ, nhà cô giàu có đại loại như vậy.

Cuối cùng là đau đớn nhất, cô chưa từng nghe anh nói sao? Buổi tiệc hôm qua cô vì ai mà tham dự? Mỗi câu nói của anh.

cô đều nghiêm túc lắng nghe, chẳng qua cô không muốn tỏ ra bản thân quá chú tâm.

Thượng Lâm nhấc thân người đứng dậy, cô vặn âm lượng đến thấp nhất: “Xin lỗi.”

“Lỗi sai có thể dùng một câu nói để chuộc lại sao?” Anh đưa tấm lưng về phía cô mà đáp lời.

Trước đây còn nghĩ Thượng Lâm sẽ đứng trên cương vị của cô mà suy nghĩ, hóa ra chỉ mỗi cô đứng trên tầm nhìn của anh mà suy luận, y như kẻ ngốc.

Thượng Lâm rời khỏi phòng không lâu, Tiểu Bình đã rón rén đi vào.

Trên gương mặt của cậu nhóc tồn tại biểu cảm của Mạc Gia Kỳ ngày đó, là lo lắng cho đối phương đến mức hoảng loạn.

Cậu nhóc khóc nức nở: “Bác sĩ nói với dì Lý chị sắp không nhìn thấy gì nữa rồi.”

Mạc Gia Kỳ khẽ cười, đời trước cô đoán cái gì cũng sai, tự hỏi vận may sau lại ít ỏi đến thế.

Thật ra là dùng cho sau khi trùng sinh, Mạc Gia Kỳ đoán Tiểu Bình có thể xoa dịu đi vài phần, Tiểu Bình vừa xuất hiện mọi muộn phiền đều thuyên giảm.

“Nếu mù thì chị là người phải gánh lấy, cũng đâu liên quan đến em?”

Tiểu Bình lắc đầu liên tục, uất nghẹn nói: “Không nhìn thấy gì thật sự rất khó chịu, tất cả đều chìm vào bóng tối, đáng sợ lắm.”

Khoảng thời gian cậu nhóc bị băng quấn quanh mắt, đúng là khoảng thời gian tồi tệ.

Mọi sinh hoạt lúc đầu chưa quen đều nhờ vào người vào bên cạnh nhưng xui xẻo gặp phải Lạc Lạc, con người không thích trẻ con.

Tiểu Bình hiểu cảm giác đó, ghi nhớ thời gian khổ sở, vì thế mà sợ Mạc Gia Kỳ rơi vào hoàn cảnh tương tự mình.

Mạc Gia Kỳ xoa đầu Yên Hải Bình, sau đó hôn nhẹ lên trán.

Cô tự hỏi cả hai gặp nhau thời gian chưa đến một tuần, vì sao lại thân thiết như vậy? Cô vì cảm giác tội lỗi, vậy thì Tiểu Bình chính là biết ơn cô đã cứu mạng vào ngày hôm đó sao?

Ông trời thật biết trêu đùa, tại sao không để hai người bọn họ bắt đầu bằng cách đơn giản hơn, cớ sao phải máu me chảy khắp nơi, vì sao lại vướng vào hận thù, tại sao? Là tại sao chứ?

“Bởi vì thế nên muốn nói chuyện riêng với em, có thể chăm sóc chị không?” Mạc Gia Kỳ trêu đùa hỏi.

Cậu nhóc ngây thơ không biết lời nói đùa, xem đây là trách nhiệm của mình.

“Đồng ý thật à? Báo trước chị sắp bị đuổi khỏi Mạc Gia rồi đấy.”

Tiểu Bình ngây thơ đáp: “Không quan tâm.”

“Được, được.” Mạc Gia Kỳ uy hiếp “Vậy thì lo mà tìm hiểu đường đi là vừa, chị không muốn đi lạc.”

Lục Minh trước đây dẫn cô đi tham quan thành phố từ sáng đến tối khuya, từ tối khuya đến tờ mờ sáng.

Thật sự rất khổ sở, bản thân bực tức đến nổi không ngừng mắng người.

Nhắc đến mới nhớ chẳng biết hai người Lục Minh và Tạ Dương Tiễn làm việc thế nào, mỗi lần đến Mạc Gia đều không thấy bọn họ xuất hiện.

Sau khi cảm xúc ổn định cô đi xuống nhà, dùng cơm cùng với Hàn Nhiên và Nguyệt Nhi.

Chuyện đi ăn ở nhà hàng sang trọng hẹn đến năm sau, một năm sau nhất định Mạc Gia Kỳ sẽ trở thành kẻ giàu có bằng năng lực của mình.

Ngồi vào bàn chuẩn bị tâm lý lắp đầy cái bụng, lại nghe thấy Hàn Nhiên cố ý nói.

“Thượng Lâm đích thân xuống bếp, vệ sĩ có cả việc này sao?”

Cô chớp mắt hít sâu, nén lại nỗi lòng khen một câu: “Anh ấy làm rất ngon, mọi khi vẫn xuống bếp.”

Nguyệt Nhi gật đầu với quầng thâm mắt, gặng hỏi: “Thích người ta rồi chứ gì?”

Mạc Gia Kỳ nhẹ nhàng cười như không cười: “Với không tới.”

Hai người bọn họ bị làm cho ngạc nhiên, sau lại nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.

Mạc Gia Kỳ bình thản ngồi ăn dưới hai cái máy giám sát, bọn họ có hỏi dì Lý cũng không biết được câu nói của cô có ẩn ý gì.

Ăn xong Hàn Nhiên đợi Nguyệt Nhi đánh một giấc sâu mới khởi hành trở về nhà.

Mạc Gia Kỳ biết được chị ta đang nhận việc cho một người bí ẩn, có nói cô cũng không hiểu chỉ biết vấn đề rất nan giải.

Ngay cả Hàn Nhiên cũng không thể xen vào.

Buổi chiều ngày hôm đó Thượng Lâm chở Mạc Gia Kỳ và Tiểu Bình đi hóng gió biển.

Cô sớm đã chuẩn bị vật dụng cho cậu nhóc chơi đùa bên bờ biển, bản thân cũng trang bị chiếc kính che đi một phần gió cát bên ngoài.

Thượng Lâm mặc trang phục thường ngày trải tấm khăn cho Mạc Gia Kỳ ngồi.

Cả hai hình thành chiến tranh lạnh, cô bắt chuyện thì anh im lặng, anh hỏi thì cô trả lời qua loa.

Người lo lắng duy nhất là Mạc Gia Kỳ, sản phẩm gửi đến vẫn chưa biết phải làm thế nào, người chụp ảnh còn rất giận.

Yên Hải Bình chơi một mình trong thật vui vẻ, cậu nhóc xây lâu đài cát.

Xây rất khéo tay, cô thấy ưng ý nên chụp lại đăng lên tài khoản mới tạo.

Đăng chưa được một phút đã có hàng trăm người vào bình phẩm.

Bọn họ nhầm tưởng đó là do cô xây, Mạc Gia Kỳ không giải thích.

Quyết tâm không trả lời bất cứ câu hỏi nào, tắt điện thoại ném sang một bên.

Yên Hải Bình hào hứng hỏi: “Chị thấy thế nào?”

“Xấu.”

Thượng Lâm đưa mắt nhìn thầm trách cô trêu ghẹo một đứa nhóc sáu tuổi.

Cậu nhóc không tiếc công sức miệt mài từ nãy đến giờ, vội phá bỏ thành quả quyết tâm xây lại từ đầu.

“Cô chủ có tức giận cũng đừng trút giận lên một đứa trẻ.” Thượng Lâm chủ động bắt chuyện.

Mạc Gia Kỳ thờ ơ đáp: “Tôi lớn rồi, không thích chơi trò trẻ con.

Anh cứ chờ một lúc nữa thì biết, thành quả về sau sẽ đẹp hơn lần đầu.”

“Lần đầu có ý nghĩa nhiều hơn.”

Mạc Gia Kỳ im lặng không đối chất với anh nữa.

Cô biết rõ lần đầu luôn có ý nghĩa nhất định, bản thân đã lưu khoảnh khắc đó lại, bởi vậy mới mạnh miệng chê thành phẩm.

Yên Hải Bình chơi đến khi thấy đủ, được Thượng Lâm loại bỏ cát dính trên người.

Cả ba ngồi xuống ngắm hoàng hôn, cậu nhóc cũng rất biết cách thưởng thức phong cảnh.

Mạc Gia Kỳ cởi bỏ kính để xem trọn vẹn, quay sang bên cạnh thì nhìn thấy cảnh tượng Tiểu Bình ngồi trong lòng Thượng Lâm, mặc kệ cả hai người xảy ra chuyện gì, dứt khoát chụp lại.

Ánh sáng đỏ cam ấm áp trải dài trên bãi cát, những thứ tạp âm đều tự dưng biết mất.

Trong ánh mắt của mỗi người cháy lên ngọn lửa nhỏ, le lói như sắp tắt đi.

Đến khi tắt hẳn tiếng ồn ào bắt đầu trở lại, thứ ánh sáng lãng mạn thay thế bằng màn trời đêm, bước chân vội vã.

Bước chân vội vã?

Mạc Gia Kỳ ý thức xung quanh có biến động liền hoàn hồn, đám người đổ ra biển ngày càng nhiều.

Cô cứ sợ bọn họ chạy trước khi cơn sóng thần đổ bộ, hóa ra là lao ra biển, hẳn là một vài buổi tiệc.

“Chúng ta về thôi.”

Thượng Lâm thu dọn một chút, cả ba trở lại xe.

Khi lướt qua một vài người, Mạc Gia Kỳ nghe được một thứ rất mới mẻ.

Bọn họ đến đây là vì tìm Tiểu Gia, thật may khi không phát hiện cô chính là Tiểu Gia mà bọn họ đang tìm kiếm.

Yên Hải Bình được anh bế trên tay, tránh bị người khác không thấy mà va phải.

Sau khi dùng xong buổi tối Mạc Gia Kỳ cùng Tiểu Bình ra vườn hoa trò chuyện cùng nhau.

Cậu nhóc vẫn còn có chuyện muốn nói nhưng chưa có cơ hội, cô đã hứa nhất định sẽ không quên.

Yên Hải Bình ngồi ngay ngắn trên ghế, lấy hết can đảm nói: “Còn hai ngày nữa là đến giỗ của mẹ em, chị có thể đi cùng em đến mộ để mẹ nhìn thấy chị được không?”

Lời nói của trẻ con có sức nặng như vậy sao? Mạc Gia Kỳ nghe thấy mà nặng lòng, cô vui vẻ gật đầu.

“Em nhớ vị trí mộ nằm ở đâu không?”

Cậu nhóc cuối mặt: “Ba chưa từng dẫn em đi.”

Cô ngạc nhiên thầm trách tên Yên Xích kia vô tâm, sau khi trấn an được Tiểu Bình bảo dì Lý dẫn cậu nhóc đi ngủ sớm.

Bản thân ngồi trầm tư một lúc lâu, thường khi cô ngồi một mình là đang lên kế hoạch để màn trình diễn cho ra trò, hôm nay chẳng tính toán cái gì cả.

Thượng Lâm ngồi xuống đối diện bắt chuyện một lần nữa: “Cô chủ đang bận tâm điều gì lại không chú ý sức khỏe.”

Trong lúc vô ý cô quên mất cả hai đang chiến tranh lạnh, đáp lời: “Yên Xích hình như không thích Yên Hải Bình, còn chuyện gì mà tôi bỏ sót sao?”

Hắn tức giận khi sự thật phơi bày thể hiện rất rõ nhưng cô cứ cảm thấy Yên Xích vì bị phản bội niềm tin mà cáu kỉnh, chưa từng nhìn thấy sự ăn năn khi người gặp nạn là Tiểu Bình..