Cô không đón già đón non, trực tiếp nói: “Ba, con có thứ muốn đưa cho người, sợ rằng một tháng sau sẽ không còn kịp.”

“Là vật gì?”

“Người đợi con đến đó được không?”

Nói rồi cô tắt máy ngay lập tức, không cho Mạc Gia Uy có cơ hội từ chối.

Hành động thiếu đòn nhưng như thế khả năng Mạc Gia Uy đợi cô đến là rất lớn.

Ngày hôm nay nhất định không thể cho Mạc chủ tịch khởi hành, cho dù là nhớ lầm cũng được.

Nhìn sang chỗ Thượng Lâm, cô nói: “Đưa tôi đến sân bay.”

Bọn họ rời đi mà quên mất Lạc Lạc vẫn còn ở đấy, hoàn toàn ngớ lơ cô ta.

Mười phút trước có thể sẽ nuốt cục tức đến nghẹn nhưng hiện tại tình thế đã đứng về phía cô ta, đây là cơ hội tốt.

Mạc Gia Kỳ gấp đến độ muốn mọc cánh trực tiếp bay đến đó.

Trên đường đi đến sân bay cô ghé qua một sạp hàng, là một sạp hàng chứ không phải là cửa hàng trang sức lớn, cũng không phải tầm trung, nó quá mức trơ trọi.

Cô nhanh chóng chọn ra ba món trang sức, chúng là một bộ.

Một dây chuyền, một vòng tay, một chiếc lắc chân, bỏ qua mức giá, thiết kế cũng không tồi tuy nhìn có vẻ cổ xưa nhưng lại lọt vào mắt xanh của tiểu thư nhà họ Mạc.

Đang rất gấp tùy tiện mua là được, cô lại không nghĩ có thứ ổn đến như thế.

Thượng Lâm ăn một bạt tay của Mạc Gia Uy vẫn chưa biết sợ là gì, anh dùng tốc xé gió để đến được sân bay, sau chuyến này cô chủ nhỏ của anh ta không biết phải đóng tiền phạt hết bao nhiêu.

Tại sân bay.

Trợ lý Tần hết nhìn đồng hồ đeo tay lại nhìn đồng hồ hiển thị trên màn hình điện thoại, rồi lại nghe tiếng thông báo sắp đến giờ máy bay cất cánh.

“Mạc chủ tịch, đã trễ lắm rồi.”

Mạc Gia Uy cũng biết đã trễ, ông ta lãnh đạm nói: “Hủy chuyến bay, cuộc họp đời lại.

Để xem nhóc con đó dở trò gì.”

Hiếm khi Mạc Gia Kỳ hành động như vậy, cho dù hủy chuyến bay ông ta vẫn đứng đó đợi cô đến.

Trợ lý Tần thở dài chán ngán cái cảnh Mạc tiểu thư tự xem mình là trời, làm lỡ việc người khác, cũng không thèm hỏi xem chuyến đi này có bao nhiêu phần quan trọng.

Mạc Gia Kỳ cầm một hộp quà chẳng khác nào mấy kẻ lừa gạt hay bán, gấp gáp chạy đến chỗ Mạc Gia Uy.

“Ba.” Hơi thở gấp gáp cô nói “Người thực sự đợi con.”

“Con gái bảo đợi, ta sao nỡ bỏ đi.”

Cho dù lỡ việc lớn ông ta vẫn không cáu gắt, chìa tay ra trước mặt.

Mạc Gia Kỳ nhanh chóng lấy đại một trong số ba món trao tay Mạc Gia Uy.

Sợi dây chuyền lấp lánh, nhìn sơ qua liền biết nó làm từ chất liệu rẻ tiền, mặt dây chuyền không thô kệch, so với Mạc Gia Uy nó không to không nhỏ chỉ có thể nói là vừa hợp dáng người.

Cô tự tay đeo nó lên cổ Mạc Gia Uy, thầm thì: “Không đắt tiền, còn không bằng một bữa ăn.

Ba không chê chứ?”

“Chỉ cần là con gái chọn, nhất định sẽ không chê.”

Thượng Lâm muốn dụi mắt nhìn thật kỹ cảnh tượng này, ngày Mạc Gia Uy tức giận đùng đùng so với hôm nay, thử hỏi bộ mặt con người có thể thay đổi đến như thế sao?

Ánh mắt của Mạc Gia Kỳ đảo vài vòng, Mạc Gia Uy liền hỏi: “Hôm nay là ngày trọng đại gì sao? Lại không cho ta rời đi?”

Từ lúc mua trang sức đã nghĩ ra một cách níu chân, nếu Mạc chủ tịch kiên quyết rời đi cô lập tức ngất xỉu.

Mạc Gia Uy nhất định sẽ không nhẫn tâm, hoặc là không yên tâm giao phó lại cho Thượng Lâm giải quyết.

Ông ta không làm khó cô nữa, tiếp tục nói: “Hôm nay không đi thì không đi, về nhà chính chúng ta dùng cơm cùng nhau, cũng lâu rồi.”

Mạc Gia Kỳ phấn chấn đáp lời: “Một tháng hơn, chúng ta đi thôi.”

Trợ lý Tần được tan làm sớm, Thượng Lâm hộ tống hai người bọn họ về Mạc Gia.

Bệnh viện, phòng bệnh của Yên Hải Bình.

Lạc Lạc đứng ngồi không yên, mười phút sau kể từ khi Mạc Gia Kỳ rời đi cô ta quyết định gọi cậu bé kia dậy.

Yên Hải Bình khi tỉnh dậy đã nhìn thấy một màu đen tăm tối, cậu bé đã hoảng sợ nhưng cũng tự trấn tĩnh bản thân mình, dần dần tập làm quen.

Cậu nhóc được sinh ra trong một gia đình không mấy hạnh phúc, ba mẹ ly hôn hiện tại đang sống với ba là Yên Xích, nắm giữ chức vụ phó tổng giám đốc của Hành Thái, một tài năng trẻ tuổi.

Người hiếm hoi lọt vào mắt xanh của Mạc Gia Uy, ông ta từng ngỏ lời muốn mời Yên Xích về làm việc dưới trướng của mình, bằng lòng trả lương gấp đôi.

“Là chị sao, ngày hôm đó chị đã đưa em đến bệnh viện?”

Lạc Lạc chỉ đành chơi một ván bài lớn, lên tiếng: “Là chị, em cảm thấy thế nào rồi?”

Yên Hải Bình không vội trả lời, trong lòng cậu nhóc đầy hoài nghi: “Em có thể sờ tay của chị không?”

Cô ta đưa bàn tay chạm đến bàn tay nhỏ bé kia, cho cậu nhóc sờ thử.

Lạc Lạc đương nhiên không biết được việc cậu nhóc này thông qua việc sờ bàn tay để xác nhận, ngay sau đó Yên Hải Bình đã phát hiện ra điểm không đúng.

“Chị nói dối!”.